Sao Rơi

Chương 133



=============

Thẩm Hòe Tự gắp một miếng cá lên nhưng không ăn ngay mà buông đũa xuống, trịnh trọng ngồi ngay ngắn trên ghế.

Anh cảm thấy mình đã để Kỷ Xuân Sơn thua thiệt quá nhiều, bèn đơn giản lược bớt những lời hối lỗi rườm rà mà trực tiếp nói vào chuyện chính: "Chú ạ, hoạt động chính của công ty chúng cháu là kinh doanh thực phẩm đặc nhu trên sàn thương mại điện tử, vừa hoàn thành vòng gọi vốn series B trong năm nay. Mặc dù chưa đạt được mức lợi nhuận khả quan nhưng đường đua này khá ít người tham gia, công ty cháu có thể xem như dẫn đầu trong ngành."

Anh dùng thái độ nghiêm túc như đang đi kêu gọi đầu từ làm chân mày Kỷ Xuân Sơn càng nhíu chặt, ghé sát vào tai anh hỏi khẽ: "Vợ ơi, em muốn trình bày mục tiêu sự nghiệp với ba tôi ở loại thời điểm này thật đấy à?"

Thẩm Hòe Tự làm như không nghe thấy, phớt lờ hắn mà nói tiếp: "Qua mấy năm làm việc chăm chỉ, chúng cháu đã sàng lọc được một số nhà cung ứng xuất sắc, dự định trong năm tới sẽ cố gắng cho ra mắt sản phẩm do công ty phát triển. Sau khi hạch toán lợi nhuận do sản phẩm tự sản xuất mang lại, nếu mọi việc suôn sẻ, công ty dự kiến ​​sẽ đạt được mức lợi nhuận ổn định vào cuối năm sau."

Anh dừng một chút, thu lại sắc mặt, sau đó nói từng câu rành mạch với Kỷ Chấn Hoa: "Thưa chú, cháu có đủ năng lực cho Kỷ Xuân Sơn một cuộc sống hạnh phúc, cháu sẽ đối xử thật tốt với anh ấy."

Kỷ Xuân Sơn bị kinh hách không nhẹ, đôi đũa từ trên tay trượt xuống, một chiếc lăn lộc cộc dưới sàn nhà bằng gỗ.

Từ ngày con trai cất tiếng khóc chào đời, Kỷ Chấn Hoa chưa bao giờ nghĩ tới bản thân còn có thể nghe được những câu giống thế này, ngụm nước trà vừa nuốt bị sặc trong cổ họng làm ông ho đến đỏ mặt, Vương Thục Lan phải vội vàng vỗ lưng giúp thuận khí.

Thẩm Hòe Tự chờ ông thuận khí xong mới tiếp tục lưu loát nói: "Tuy rằng bây giờ hôn nhân đồng tính vẫn chưa được xã hội chấp nhận, nhưng nếu anh ấy muốn, chúng cháu có thể đi xin công chứng quyền giám hộ. Nếu làm theo cách này, anh ấy sẽ trở thành người giám hộ thứ nhất nếu cháu không may mất khả năng thực hiện quyền công dân. Chúng cháu cũng có thể làm cả di chúc và công chứng bất động sản, cháu có..."

Kỷ Xuân Sơn duỗi tay bịt kín cái miệng đang thao thao bất tuyệt kia lại.

Tình cảnh bữa ăn trở nên rất kỳ quặc, không khí như bị đông đặc lại, chỉ còn tiếng chiếc đồng hồ kiểu cũ treo ngoài phòng khách đang tích tắc kêu vang.

Những lời của anh không khác gì đang tới nhà cầu hôn làm Vương Thục Lan đánh mất năng lực ứng phó, bà thật sự không biết nên nói sao cho phải, đành miễn cưỡng đáp một câu: "Cháu... Hai đứa sống hạnh phúc là được rồi." Bà dời cả đĩa tôm hấp dầu đến trước mặt Thẩm Hòe Tự, tranh thủ đổi đề tài, "Nào, Hòe Tự, ăn mấy con tôm đi cháu."



Kỷ Chấn Hoa đột nhiên đứng dậy rời bàn ăn.

Thẩm Hòe Tự thấy ông đi về hướng phòng làm việc bèn chậm chạp hỏi Kỷ Xuân Sơn: "Có phải em nói sai chuyện gì rồi không."

"Không sao đâu." Kỷ Xuân Sơn nhặt đũa từ dưới sàn lên rồi rút khăn giấy ra lau lau, thấp giọng an ủi, "Em đừng để bụng."

Qua vài phút, Kỷ Chấn Hoa lại trở về.

"Ba đã sạc điện rồi, nhưng không biết có khởi động lại được không." Ông đặt thứ trong tay lên mặt bàn trước mặt Kỷ Xuân Sơn, "Con tự xem thử đi."

Đó là món quà Kỷ Chấn Hoa tặng con trai nhân dịp hắn tốt nghiệp trung học cơ sở và thi lên trung học phổ thông —— một chiếc Nokia N95*, dòng điện thoại di động kinh điển thời kỳ đó, được trang bị ống kính tự động lấy nét Carl Zeiss 5 megapixel.

*Nokia N95: xuất hiện vào đầu năm 2007 và đã tạo nên tiếng vang lớn. Đây là một chiếc điện thoại giàu tính năng và nằm trong dòng điện thoại thông tin Nseries của hãng Nokia, sở hữu camera 5 MP (được coi như camera bá chủ thế giới ở thời điểm đó) từng là một dòng điện thoại đỉnh cao của hệ điều hành Symbian OS.

Hồi đó Nseries mắc lắm editor đỗ nghèo khỉ không có tiềng mua đâu, chỉ được mua cho con LG để nghe nhạc thôi:(



"Đây không phải chiếc điện thoại anh dùng hồi cấp ba sao?" Thẩm Hòe Tự không chú ý đến cảm xúc dị thường của Kỷ Xuân Sơn, dào dạt hứng thú cầm chiếc di động trên bàn, nhẹ nhàng đẩy nắp trượt, cảm khái mà nói, "Đúng là đồ cổ." Nghịch thêm mấy vòng, anh mới quay sang hỏi Kỷ Xuân Sơn, "Làm sao khởi động cái này?"

Kỷ Xuân Sơn im lặng nhấc điện thoại ra khỏi tay anh, ấn giữ cái nút trên đỉnh đầu để bật nguồn. Mười mấy giây sau, màn hình chiếc điện thoại cũ kỹ rốt cuộc cũng từ từ sáng lên.