Sao Rơi

Chương 127



=============

Từng trận tê dại lan ra toàn thân, Thẩm Hòe Tự cuộn ngón chân, vươn tay nắm lấy dương v*t cương cứng bị động của chính mình.

"Sao anh trai lại tự ra tay thế kia." Kỷ Xuân Sơn gỡ tay anh ra, dùng tay mình ôm trọn tính khí của anh thong thả vuốt ve, "Chê em hầu hạ không đủ thoải mái sao?"

Ngón cái của hắn quẹt qua chút ái dịch trào ra trên lỗ chuông rồi xoa vòng vòng ra khắp đầu khấc, cuối cùng đè mạnh xuống.

Đột nhiên Thẩm Hòe Tự cong người về phía trước làm Kỷ Xuân Sơn phải buông lỏng ngón tay ra.

"Kỷ Xuân Sơn, anh đừng đùa giỡn nữa..." Khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt nhưng bò mãi không lên đến đỉnh, Thẩm Hòe Tự run giọng rên rỉ, "Em... không chịu nổi."

Kỷ Xuân Sơn nghe lời buông dương v*t của anh ra, thân dưới nhẹ nhàng thọc rút chuyên tâm trêu chọc điểm nhạy cảm. Toàn thân trên dưới ngứa ngáy cồn cào, khóe mắt Thẩm Hòe Tự ướt dầm dề, nhìn Kỷ Xuân Sơn bằng ánh mắt mê ly như đã ngà ngà say.

Anh co chân lên bám vào hông Kỷ Xuân Sơn, âm thanh phát ra mang theo chút nức nở như sắp khóc: "Chồng ơi... anh nhanh lên đi, em muốn bắn..."

Anh vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác cây gậy th*t đang phấn khởi ra vào trong cơ thể mình không động đậy nữa.

Sau đó là một dòng chất lỏng ấm nóng tràn vào.

Thẩm Hòe Tự: "..."

Kỷ Xuân Sơn: "..."



Hai người đối mặt nhìn nhau cùng ngẩn ra mất mấy giây.

Thẩm Hòe Tự không tin nổi: "Anh bắn rồi?"

Kỷ Xuân Sơn không biểu cảm đáp: "Dậy ăn cơm thôi, chắc cơm hộp đưa đến rồi đấy." Vừa nói hắn vừa rút dương v*t ra hỏi thân thể anh.

"Không được ăn." Thẩm Hòe Tự giơ tay lên vòng qua cổ hắn kéo xuống, "Anh đây còn chưa kịp bắn, muốn chạy đi đâu?"

*

Sinh nhật năm nay của Kỷ Xuân Sơn đúng lúc kẹp giữa hai tiết lập đông và tiểu tuyết. Đó là một buổi sáng đầu đông sáng sủa, thời tiết ấm áp hơn mấy ngày trước một chút.

Hắn dừng xe dưới lầu công ty Thẩm Hòe Tự, ngửa đầu nhìn lên văn phòng ngoài cùng bên phải trên tầng hai mươi mốt.

Đèn nhanh chóng tắt phụt.

Mười mấy phút sau, Thẩm Hòe Tự thở hồng hộc kéo ghế phụ lái ra, vài lọn tóc mái cứng đầu vì chạy vội mà đã rời khỏi hàng ngũ.

"Anh chờ lâu không?" Thẩm Hòe Tự ngồi vào xe, nâng tay phải lên vuốt vuốt tóc ra phía trước.

"Vừa đến thôi." Kỷ Xuân Sơn nhìn chằm chằm vào hộp quà hộp chữ nhật anh ôm trong ngực, cười hỏi, "Thứ gì mà trông to thế?"

Thẩm Hòe Tự ôm chặt chiếc hộp vào ngực nghiêng đầu nhìn hắn, ánh sáng trong mắt giữa màn đêm lấp lánh như sao trời.



"Không phải quà sinh nhật cho tôi à?" Kỷ Xuân Sơn vươn tay về phía anh.

Thẩm Hòe Tự nhẹ nhàng vuốt ve mặt hộp giấy.

"Phải... mà cũng không phải." Anh ôm hộp bằng cả hai tay đưa cho Kỷ Xuân Sơn.

Kỷ Xuân Sơn mở công tắc đèn lên, nương theo ánh sáng dần dần thấy rõ thứ trên tay anh, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn. Độ bão hòa của màu lam đậm phai màu theo thời gian nên hạ thấp không ít, mặt ngoài chiếc hộp giấy che kín dấu vết năm tháng trôi đi.

"Mở ra nhìn xem." Thẩm Hòe Tự lên tiếng nhắc nhở.

Kỷ Xuân Sơn như vừa bừng tỉnh khỏi mộng, lúc này mới mở nắp hộp ra, cẩn thận lấy vật bên trong.

"Trường Chinh 2F?"

Hắn dùng ngón tay sờ vào hàng chữ trên thân tên lửa —— Thần Tiễn, Hàng không vũ trụ Trung Quốc, CZ-2F.

Nét bút hành thư nhẹ nhàng thanh tú, là bút tích viết tay của Thẩm Hòe Tự. Chữ của anh rất dễ nhận ra, thời còn học cấp ba thường xuyên được thầy dạy ngữ văn dùng làm chữ mẫu.

"Em tự làm?" Ánh mắt Kỷ Xuân Sơn chậm rãi dịch chuyển từ Thần Tiễn lên gương mặt Thẩm Hòe Tự, lồng ngực căng tràn khó chịu, giọng nói cũng khàn khàn, "Làm từ lúc nào?"

Đôi mắt lá liễu của Thẩm Hòe Tự cong lên, nhìn hắn thật sâu. Mười ba năm sau, rốt cuộc anh cũng được tự tay giao món quà này cho Kỷ Xuân Sơn.

Khóe môi anh ngậm cười, nhẹ giọng nói với hắn: "Sinh nhật vui vẻ."