Sao Rơi

Chương 118



=============

Hơn 9 giờ tối, Thẩm Hòe Tự tiễn chân Triệu Văn Đào và những người khác trong công ty, một mình bước vào khu phòng nghỉ dành cho người nhà bệnh nhân.

Cha anh qua đời quá sớm, ngày còn nhỏ quan hệ giữa anh và mẹ thân thiết hơn những cặp mẹ con bình thường rất nhiều, mãi cho đến mùa hè năm 11 mới xảy ra biến chuyển.

Trận tranh chấp kia như thể đã dựng lên một đường ranh giới rõ ràng giữa cả hai người.

Suốt năm học lớp 12 Thẩm Hòe Tự ngâm mình trong chồng đề thi thử đại học, chỉ ở thời điểm ăn cơm hoặc Triệu Văn Nhân đưa trái cây vào phòng, hai mẹ con mới trao đổi vài câu không mặn không nhạt. Sau khi vào đại học, tuy Bắc Hàng cách nhà không xa nhưng anh đã dùng hết thời gian rảnh của mình đi xã giao với các bạn học bên khoa Du hành vũ trụ, số lần về nhà càng ngày càng ít đi.

Về sau Triệu Văn Nhân bán căn hộ cũ, bù thêm tiền đổi thành hai căn hộ mới, một căn đưa cho anh ở, bà ở căn hộ còn lại sát gần công ty.

Lần cuối cùng anh nói chuyện với Triệu Văn Nhân là khi nào?

Thẩm Hòe Tự lập tức có ngay đáp án, là ngày bà nhìn thấy Kỷ Xuân Sơn ở trong nhà anh.

Dường như có thần giao cách cảm, vừa nghĩ đến đây thì Kỷ Xuân Sơn cũng gọi điện thoại tới.

Người nhà bệnh nhân ở trong phòng nghỉ rất nhiều, nhưng phần lớn thời gian bọn họ đều mệt mỏi dựa vào ghế nghỉ ngơi hoặc nằm chợp mắt trên tấm lót sàn tự mình mang theo. Tiếng chuông di động xuất hiện trong hoàn cảnh này có vẻ quá đột ngột, Thẩm Hòe Tự lập tức ấn nút nghe máy đồng thời hạ thấp âm lượng xuống, nhẹ giọng tiếp: "A lô."

"Dì thế nào rồi?"

Giọng Kỷ Xuân Sơn truyền ra rõ ràng từ trong ống nghe làm thân thể căng chặt của Thẩm Hòe Tự hơi thả lỏng một chút, anh dựa vào lưng ghế, ngữ khí khá mệt mỏi: "Vẫn chưa tỉnh, đang nằm theo dõi trong phòng ICU."

"Đừng lo lắng, không có tin tức gì chính là tin tốt nhất."

"Ừm.".

||||| Truyện đề cử: Âu Tổng Em Vẫn Ở Đây |||||



"Chỉ có mình em trong bệnh viện thôi à?"

"Ừm."

Giọng anh nghe rất khàn, Kỷ Xuân Sơn tạm dừng vài giây lại hỏi: "Tối nay em đã ăn cơm chưa?"

Thẩm Hòe Tự trả lời rất lưu loát: "Ăn rồi."

"Uống nước chưa?"

"Đang uống."

"Uống nước ấm hay nước lạnh?"

"Nước ấm."

Đầu bên kia thở ra một hơi thật dài.

"Đang lừa ai đấy hả?" Kỷ Xuân Sơn nói, "Ngẩng đầu."

Thẩm Hòe Tự nâng mắt, khóe môi hơi cong nhẹ, lập tức ấn cúp máy. Kỷ Xuân Sơn đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, móc từ trong túi xách ra hai hộp cơm giữ ấm.

"Ăn chút gì không? Tôi nấu cháo đấy."

Thẩm Hòe Tự tựa trán lên vai hắn, thấp giọng: "Để em dựa một lát đã."

Giọng anh nghe còn khàn đục hơn trong điện thoại, Kỷ Xuân Sơn thức thời cất lại hộp cơm vào túi, lợi dụng thời cơ không ai chú ý mà nắm nhẹ tay anh một chút rồi nhanh chóng buông ra.

Cảm xúc bị đè nén cả buổi dường như đã tìm được chỗ phóng thích, nước mắt Thẩm Hòe Tự tuôn ra ào ạt như vỡ đê. "Bác sĩ không biết chắc bao giờ mẹ mới tỉnh, cho dù tỉnh lại cũng có khả năng để lại di chứng nghiêm trọng..."



Cảm xúc không kìm nén nổi xuất hiện ở nơi này quá phổ biến, những người khác ngồi gần đó chỉ tò mò nhìn sang bên này vài lần rồi dời mắt đi nơi khác rất nhanh.

"Nếu hôm nay mẹ em không lên công ty..." Anh nhỏ giọng sụt sịt, "Thì đến một người ở bên cạnh bà cũng không có..."

Kỷ Xuân Sơn không đem theo khăn giấy nên đành dùng ngón tay lau mặt cho anh.

Trong lòng Thẩm Hòe Tự rối rắm, lại từ giữa rối rắm cảm thấy tuyệt vọng. Lý trí mách bảo anh rằng, trước ngày Triệu Văn Nhân hoàn toàn bình phục, Kỷ Xuân Sơn chắc chắn không nên xuất hiện trước mặt bà.

Nhưng mà, nếu không có Kỷ Xuân Sơn, chỉ sợ một giây đồng hồ anh cũng không chống đỡ nổi.

"Mẹ em không bị cao huyết áp, vì sao lại xuất huyết não được?" Thẩm Hòe Tự đèn nén tiếng khóc, nắm chặt lòng bàn tay mình, "Kỷ Xuân Sơn, hay là... mẹ bị bệnh là do bị em chọc tức đến bệnh."

"Đừng suy nghĩ lung tung." Kỷ Xuân Sơn không bẻ nổi bàn tay đang nắm quá chặt của anh, đành phải phủ tay lên mu bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ vỗ, trong đầu nhẩm tính xem mình có thể đợi trong bệnh viện đến lúc nào, "Ngày mai mấy giờ người nhà em vào thay ca."

Thẩm Hòe Tự lắc đầu: "Em không đi."

"Em không làm như vậy được, thân thể sẽ không chịu nổi." Kỷ Xuân Sơn kiên nhẫn khuyên, "Lỡ dì còn chưa tỉnh, em đã..."

"Cũng không cho anh đi." Thẩm Hòe Tự cắt ngang lời hắn.

Anh lật lòng bàn tay, cắm ngón tay vào giữa kẽ tay Kỷ Xuân Sơn.

Kỷ Xuân Sơn giật mình nhìn anh.

Sau ngày gặp lại, Thẩm Hòe Tự hoặc là lảng tránh, hoặc là hùa theo ý người khác, đây là lần đầu tiên anh thật sự đưa ra yêu cầu dành cho hắn.

"Anh xin nghỉ mấy ngày đi." Thẩm Hòe Tự thả lỏng sức lực, dựa vào người hắn nhắm mắt lại, "Cùng em chờ mẹ tỉnh lại."

Kỷ Xuân Sơn siết chặt ngón tay, làm như không thấy vài ba ánh mắt khác thường đang nhìn bọn họ, nhẹ giọng đáp: "Được."