Sao Rơi

Chương 103



=============

Bọn họ gần như là vừa đi vừa chạy, Thẩm Hòe Tự chưa bao giờ cảm thấy việc đứng chờ thang máy leo lên mười chín tầng lầu cần thời gian lâu như vậy.

Lên đến nơi, anh kéo cửa nhà, đẩy mạnh Kỷ Xuân Sơn vào trong rồi trở tay sập cửa. Kỷ Xuân Sơn ngoan ngoãn thuận theo để mặc anh ấn mình lên tường. Thẩm Hòe Tự hôn hắn mà như đang cắn xé, đầu lưỡi đảo lộng lung tung trong khoang miệng, ngón tay xoa bóp cơ ngực săn chắc cách một lớp vải áo.

Kỷ Xuân Sơn nhẹ nhàng ôm eo anh bị động hôn đáp trả, hắn khá hưởng thụ thái độ nôn nóng của Thẩm Hòe Tự, mãi đến khi tay anh thò tay vào lưng quần sờ lên dục vọng nóng rực của mình.

"Đừng..." Kỷ Xuân Sơn đè cánh tay kia lại, thở hổn hển nói, "Chờ một chút."

Thẩm Hòe Tự lại xoa nhẹ mấy phát, cứng quá.

Anh dán môi lên gáy Kỷ Xuân Sơn, vừa hôn vừa hỏi: "Đi siêu thị mà không mua luôn à?"

Kỷ Xuân Sơn cười khùng khục vài tiếng, sao hắn có thể phạm vào sai lầm cấp thấp như thế được.

"Mua rồi." Hắn rút tay Thẩm Hòe Tự ra khỏi cạp quần mình, nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, "Nhưng em phải ăn cơm trước đã."

Thẩm Hòe Tự không thèm nói nhảm với hắn, tiếp tục ngoan cố kéo quần: "Làm xong rồi ăn."

Kỷ Xuân Sơn kiên quyết không thỏa hiệp, giữ chặt lưng quần không buông tay: "Ăn xong rồi làm."

Thẩm Hòe Tự có dự cảm chiếc quần thể thao này của mình hôm nay sẽ phải hy sinh anh dũng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Kỷ Xuân Sơn, anh có phải đàn ông..."

"Không phải." Kỷ Xuân Sơn cướp lời trước, thuận tiện sửa sang cạp quần lại cho thẳng thớm.

Thẩm Hòe Tự: "..."

Anh bực bội lao vào bếp mở nắp nồi ra tự múc cho mình một chén cháo gà, cứ thế đứng trước bếp gas húp xì xụp. Kỷ Xuân Sơn sờ thử lên thành nồi, may mà cháo vẫn còn nóng.

"Ngồi lên bàn rồi ăn." Hắn lấy cái chén trên tay Thẩm Hòe Tự đi, lại cầm cho anh một chiếc thìa sứ, vừa trốn vừa nói, "Tôi luộc trứng gà rồi, em phải ăn một cái."

"Không thích đâu, nhạt thếch không có mùi vị gì hết, em ăn cháo là được rồi." Thẩm Hòe Tự theo hắn ra khỏi bếp ngồi xuống bàn ăn, duỗi tay đòi lại cái chén.

Kỷ Xuân Sơn đặt chén xuống trước mặt anh, lại mở một cái tách có nắp trên bàn lấy một quả trứng đã luộc xong ra, chậm chạp nói: "Nếu không chú ý kiểm soát, bệnh viêm dạ dày mãn tính rất dễ tiến triển thành viêm teo niêm mạc dạ dày, nghiêm trọng hơn có khả năng trở thành dị sản ruột dạ dày, sau đó..."

"Em ăn, em ăn được chưa?" Thẩm Hòe Tự hoài nghi mình vừa rước phải Đường Tăng về nhà thờ phụng.

Kỷ Xuân Sơn vừa lòng gật đầu: "Sắp tới không được đụng vào thuốc lá và rượu, cà phê cũng cố gắng uống ít đi." Động tác lột vỏ trứng của hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hòe Tự đầy cảnh cáo, "Em ăn chậm thôi."

Thẩm Hòe Tự ăn ba hớp hết nửa chén cháo, gạo trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống: "Kỷ Xuân Sơn, anh đừng nói nữa, em bắt đầu nhớ mẹ em rồi đấy."

Kỷ Xuân Sơn bật cười đưa trứng gà đã bóc cho anh, mình cũng quay vào bếp múc một chén cháo rồi ngồi xuống đối diện Thẩm Hòe Tự, "Vừa rồi em nói với dì những chuyện gì?"

"Cũng không nói gì nhiều." Thẩm Hòe Tự ghét bỏ cắn một miếng trứng, ngữ khí hơi chần chừ, "Nếu mẹ em cứ mãi không chịu chấp nhận..."

"Tôi sẽ dẫn em bỏ trốn." Kỷ Xuân Sơn nói.

Thẩm Hòe Tự nhướn mày: "Thật không." Lời này quá mức ấu trĩ, rất không giống Kỷ Xuân Sơn.

"Giả đấy." Kỷ Xuân Sơn ăn một hớp cháo, "Tôi đâu phải thằng nhóc mười bảy tuổi nữa."

Thẩm Hòe Tự rất có hứng thú với đề tài này, không nhịn nổi bắt đầu mặc sức tưởng tượng: "Anh mười bảy tuổi sẽ đưa em đi trốn à?"

"Ừm..." Kỷ Xuân Sơn tập trung suy nghĩ một lát, thành thật nói, "Hình như cũng không."

Đáp án này thật sự không thú vị, Thẩm Hòe Tự "xì" một tiếng.

Kỷ Xuân Sơn bồi thêm một câu: "Tôi sẽ lấy thành tích vật lý của em ra chinh phục mẹ em."

Thẩm Hòe Tự cứng họng.

Đồ thần kinh.

"Về sau thành tích vật lý của em lại khá tốt." Thẩm Hòe Tự đột nhiên nảy ra một ý, muốn hơn thua cao thấp với tên ma vương khoa học tự nhiên này một phen, "Điểm thi đại học của anh tổng cộng là bao nhiêu?"

Kỷ Xuân Sơn bỗng rơi vào im lặng, lát sau mới nói: "Tôi không nhớ rõ lắm."

"Thôi đừng phét, với trí nhớ kia của anh thì có gì mà nhớ không rõ." Thẩm Hòe Tự dùng chân đẩy đẩy chân hắn, "Hay là điểm không như ý nên anh ngại nói?" Anh dừng lại một chút, sau đó tự lật đổ giả thiết của bản thân, "Không đúng, điểm tuyển sinh vào Nhân Đại cao lắm mà."

Kỷ Xuân Sơn mất kiên nhẫn gạt đi: "Nhiều năm rồi, thật sự là không nhớ rõ."

Hai người bọn họ không thi cùng một bộ đề thi.

Hắn không muốn Thẩm Hòe Tự tiếp tục đề tài này nữa, tầm mắt cố ý hướng về cái chén không trước mặt anh: "Ăn xong rồi đúng không?"

Nửa quai hàm Thẩm Hòe Tự căng phồng vì còn nhét nửa cái trứng gà, vừa nhai vừa "hả" một tiếng.

Kỷ Xuân Sơn buông nửa chén cháo của mình xuống, lấy lọ gel bôi trơn vừa mua trong túi hàng siêu thị ra gỡ bọc đóng gói: "Nếu ăn xong rồi thì vận động tiêu hóa một chút nào."

- -------------------

Lời tác giả:

Nguyên ngày mai tôi đều ở trên đường đi, nếu có update thì phải sau nửa đêm.

Sau Tết Nguyên Tiêu còn phải xa nhà một chuyến nữa, lúc đó có khi không đủ thời gian gõ chữ, cho nên mấy ngày nay luôn cố hết sức viết càng nhiều càng tốt...

Nhưng quý dị biết đấy, tôi không phải đứa tồn được bản thảo...

Cúi đầu xin lỗi một cái trước nha.