Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 90: Sao băng có xuất hiện hay không cũng không quan trọng nữa (end)



Lại một năm nữa trôi qua.

Trong một năm này, Hồng Khánh và Hải Uyên cùng nhau đạt được thành tựu rất lớn trong công việc.

Tựa game mà cả công ty dồn hết tâm huyết vào đạt được thành quả vượt ngoài mong đợi.

Chỉ trong hai tháng ngay sau khi ra mắt, lợi nhuận công ty thu về đạt đến một con số khổng lồ.

Phong dùng một phần số tiền đó mua lại cả tòa nhà này, đặt làm trụ sở chính, nhánh rễ đầu tiên của công ty đứng tên vợ anh.

Đồng nghĩa với đã hơn 5 năm trôi qua, kể từ lần đầu tiên Hồng Khánh gặp sao băng, rồi vu vơ mong ước gặp được một cô bạn gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, một cô gái dạy cho anh biết yêu.

Hồng Khánh vẫn luôn âm thầm cảm ơn Hoàng Tuấn đã rủ mình đến ngắm sao băng, vì gặp được nó, anh mới có Hải Uyên như bây giờ.

Nghe nói hôm nay sao băng sẽ xuất hiện tên bầu trời Ưng Châu.

Dù rằng Ưng Châu luôn có đèn thắp sáng, nhưng vị trí căn chung cư của cô và anh nằm cách mặt đất, nên ánh đèn đường rất khó với đến được.

Anh đã đợi thời cơ này rất lâu, hôm nay nhất định không được bỏ lỡ.

Ngay từ lúc mới ăn tối xong, anh đã hối thúc Hải Uyên đi ngủ.

Bạn gái anh không hay nghe lời người khác, nhưng được cái mê ngủ. Mà căng da bụng thì trùng da mắt. Nên anh chỉ cần nằm bên dỗ dành mấy chốc, cô nàng đã mơ màng thả hồn lên mây.

Trong nhà có bao nhiêu gấu bông ngày trước bị Hồng Khánh cất vào một xó, hôm nay lôi ra hết, chắn quanh giường cho cô.

Xong xuôi mới pha một ly cà phê, đem ghế ra ban công đợi sao băng cùng Chíp và Chum.

Thời tiết Ưng Châu dạo này nắng mưa thất thường, đến nỗi dự báo thời tiết trong điện thoại Hồng Khánh cũng bay nhảy lung tung.

Rõ ràng đã báo hôm nay trời quanh mây tạnh, điều kiện thuận lợi để đón sao băng. Vậy mà sau một rặng mây dày đặc kéo dài đằng đẵng, trời đổ mưa xối xả.

Vây quanh Hồng Khánh bây giờ không chỉ có cái lạnh, mà còn có thất vọng và sợ hãi.

Có phải ông trời không muốn đáp ứng cho điều ước của anh thành sự thật?

Có phải ông trời muốn ám chỉ rằng, Hải Uyên sẽ từ chối anh, một lần nữa?

***

Mình biết là các trang như TruyenHD (truyenhdt), *******.vn, SSTruyen,... đang REUP truyện của mình trái phép, nhưng chỉ là một con kiến nhỏ trước các bạn nên không thể ngăn cản được. Mình chỉ khuyên rằng nếu các bạn còn có đạo đức và nhân phẩm thì nên dừng ngay lại đi. Luật nhân quả không chừa một ai đâu 👌🏻 Xin lỗi các độc giả tại NovelToon vì sự bất tiện này. Bớt sửa nguyên văn của tác giả giùm 🙏

***

Sáng hôm sau là lễ tốt nghiệp của Đức Minh và Đăng Khoa, còn buổi chiều là lễ cưới của An Nhiên và Hoàng Tuấn. Vậy nên hôm nay vừa là ngày vui, vừa là một ngày bận rộn với tất cả mọi người.

Dưới sân trường đại học rất đông người, còn có hoa tươi xen lẫn cùng bóng bay, tạo nên một bức tranh rộn ràng, rực rỡ màu sắc.

Đức Minh đeo cái huy chương quán quân võ thuật toàn quốc mà cậu mới giành về, đeo cho Vân An, rồi cẩn thận vén tóc cho cô: “Chị chụp với anh chứ?”

Trong tâm trí Vân An lúc này chỉ tràn ngập toàn hồi ức. Vào ngày cô tốt nghiệp, khung cảnh này đã từng xuất hiện. Khi ấy, cậu đã tặng cô một bó hướng dương cùng nụ cười ôn nhu: “Em có thể chụp với chị một tấm được không?”

Câu trả lời cùng cảm xúc của ngày đó và bây giờ, giống như hòa làm một.

“Được.”

Hải Uyên giơ ống kính lên, Vân An lại giơ tay ra hiệu ngừng lại.

Cô nhìn cậu, muốn đưa ra một hẹn ước: “Mai mốt anh phải biến nó thành ảnh cưới đấy nhé. Không thì chị không chụp đâu.”

Đức Minh hôn nhẹ lên trán cô: “Đồng ý.”

Đức Minh và Vân An đều quên để ý rằng, có một thợ chụp ảnh nghiệp dư nào nó đã bắt trọn từng khoảnh khắc, từng cử động nhỏ nhặt nhất của hai người.

Vừa chớp mắt một cái, Hải Uyên liền có thêm một vị khách mới.

Đăng Khoa dắt một cô gái đến trước mặt cô: “Chị Uyên, chụp cho em với.”

Hải Uyên lùi ra xa vài bước, giơ ống kính lên: “Chuẩn bị nhé hai đứa.”

Giữa một chuỗi tiếng trò chuyện, tiếng cười cùng tạm âm hòa lẫn vào nhau, thanh âm của hai người, chỉ đủ để hai người nghe thấy.

“Chúc mừng hai đứa mình tốt nghiệp thuận lợi.”

“Ừm.”

Bóng người nhỏ nhắn của cô gái in sâu vào màu mắt chàng trai, gần hơn, gần hơn nữa.

Cậu thì thầm với Hằng: “Đợi tôi mấy năm nữa, tôi đón em về nhà.”

***

Chỉ còn hơn nửa tiếng nữa là lễ cưới được cử hành.

Hoàng Tuấn vì hồi hộp mà run như cầy sấy thì không nói, nhưng đến Hồng Khánh cũng lẩy bẩy run theo thì quá kì lạ.

An Nhiên khoác trên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi, tóc búi gọn cài lên chiếc khăn voan, màu son đỏ nổi bật trên gương mặt thanh tú của cô.

Nàng dâu thoát tục này đang ngồi gác chân này sang ghế nọ, ung dung uống trà sữa.

Đối với An Nhiên, cô không vội.

Cô hút một ngụm, chậm rãi nhai vài hạt trân châu. Xong mới ngoắc ngoắc ngón tay: “Hàng đâu?”

Hồng Khánh giơ điện thoại lên cho An Nhiên xem, nói: “Em gửi rồi. Full HD, một cọng lông mi cũng không che.”

“Tốt!”

An Nhiên mở Zalo lên, phóng to tấm hình mà cười không ngậm được mồm: “Hai ba con nhà này tếu như nhau.”

Trong ảnh chính là người chồng họ Hồ, tên Tuấn của cô thuở mới lên 3. Lúc này, anh đang trần truồng chẳng khác nào một con nhộng, nước mắt lem nhem ôm chân mẹ đòi bế.

Hồng Khánh có chút sốt ruột: “Chị dâu, chị hứa thì phải giữ lời đấy nhé.”

An Nhiên tải ảnh về đặt làm ảnh nền điện thoại, thong dong hút thêm ngụm trà sữa nữa.

“Yên tâm, chị dâu cậu học có thể dốt, nhưng chữ “tín” luôn nằm trên đầu nhé.”

Lễ cưới long trọng được diễn ra trong một buổi tối đẹp trời, màu trắng của váy cưới cùng màu hồng của khói nhẹ nhàng hòa vào nhau, lãng mạn như một cuốn truyện cổ tích.

Xuyên suốt buổi lễ, ngoại trừ những giọt nước mắt hạnh phúc của Hoàng Tuấn, còn có tiếng cười khúc khích của con trai anh.

Cậu nhóc đang nằm trong lòng Hải Uyên cùng cô đùa giỡn, dưới ánh mắt hình viên đạn của Hồng Khánh.

Được một lúc trước khi tan tiệc, các cô gái bạn bè, chị em của An Nhiên đứng bên dưới đợi bắt hoa cưới.

Có điều, An Nhiên đã hứa với Hồng Khánh rồi, hoa cưới này hôm nay chỉ được phép thuộc về một người.

“Uyên đâu?” An Nhiên một tay chống eo, một tay cầm hoa, lớn tiếng gọi cô bạn thân đang khép nép ở một góc.

Hải Uyên không tin vào chuyện bắt được hoa cưới sẽ lấy được chồng lắm, nên từ trước đến nay cô đều không có hứng thú với tiết mục này.

“Đây.” Hải Uyên miễn cưỡng giơ tay lên cao: “Làm sao?”

“Chụp lấy, chồng tương lai gửi.”

An Nhiên không cho Hải Uyên có cơ hội phản ứng, Hồng Khánh lại càng không.

Ngay lúc hoa cưới đáp lên tay Hải Uyên, Hồng Khánh xuất hiện giữa dòng người, lập tức kéo cô vào một góc khuất.

Đôi mắt Hải Uyên quan sát kĩ lưỡng nhất cử nhất động của anh, nên khi anh vừa thấp người, cô tức khắc nói: “Không được quỳ!”

Hồng Khánh đã căng thẳng đến mức muốn đứt luôn dây thần kinh, răm rắp nghe theo cô như một con rô bốt.

“A?... Được, anh không quỳ.”

Hơi thở Hồng Khánh bỗng chốc loạn đi, làm cái miệng của anh hóa đá cả nửa ngày trời.

Hải Uyên liếc bàn tay Hồng Khánh đang đặt vào túi áo, nắm nắm một thứ gì đó đang nổi cộm lên.

“Giấu cái gì đấy?”

“Hả?” Hồng Khánh nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.

Anh lấy ra một cái hộp vuông màu nhung đỏ, nhỏ bằng hai phần ba bàn tay anh.

“Nhẫn cưới. Anh muốn cầu hôn em.”

Thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi, Hải Uyên đã bật cười thành tiếng rồi.

Hồng Khánh hít một hơi sâu rồi thở ra, chậm rãi nói: “Anh biết là so với ba em, anh kém cỏi hơn ông ấy rất nhiều. Nhưng mà anh muốn vì em, trở thành một người như ông.”

Hồng Khánh nắm lấy đầu ngón tay của Hải Uyên, chăm chăm vào nó: “Em có thể… đừng từ chối lời cầu hôn của anh được không?”

Cả người Hải Uyên dần dần run lên vì phải nhịn cười.

Đây là lần đầu tiên trong đời, cô thấy có người xin đối phương chấp nhận lời cầu hôn của mình, mà người đó lại là người cô yêu.

“Anh thấy có ai xin vợ mình đừng từ chối mình như anh không?”

“Vì anh yêu em lắm, anh sợ em không gả…”

Hồng Khánh chợt nhận ra gì đó, khẽ nhéo má cô: “Em nói gì cơ? Em đồng ý làm vợ anh thật á?”

Hải Uyên gạt tay anh ra, điềm nhiên đoạt hộp nhẫn cưới trên tay anh về, rồi tự đeo nhẫn vào tay mình, sau đó đeo cho anh.

“Em đồng ý từ lâu rồi. Ai bảo hồi đấy anh chọc em giận, nên em mới nói thế.”

Cái nhẫn vừa đeo vào ngón tay Hồng Khánh xong, chiếc hộp rỗng lập tức rơi xuống đất.

Hồng Khánh cúi người vác Hải Uyên trên vai, đi về hướng thang máy, mặc kệ cô giãy giụa như con cá mắc cạn.

“Làm gì đấy Khánh? Bỏ em xuống.”

“Còn làm gì nữa?”

Anh đợi ngày này lâu lắm rồi, không muốn đợi thêm một giây một phút nào nữa.

“Động phòng.”

Đối với Hồng Khánh, chỉ cần gia đình anh bình an, chỉ cần anh luôn có Hải Uyên bên cạnh, thì sao băng có xuất hiện hay không cũng chẳng quan trọng nữa.