Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 57: Cầm tinh con cún



Lần đầu tiên Hải Uyên thật lòng nể phục Đăng Khoa, kể về chuyện buồn mà cậu vẫn có thể giữ được thái độ bình tĩnh như thế, đổi lại là cô chắc sẽ vừa khóc vừa kể mất. Hải Uyên thừa nhận bản thân mình rất phiền phức, rất yếu đuối, bất kể chuyện gì cũng có thể khiến cô khóc. Và ngay lúc này đây, cô càng thấy mình chẳng có tí duyên nào cả, khi không lại khơi dậy quá khứ đau thương của người khác.

“Cảnh sát không tốn quá nhiều công sức để điều tra, vì trưa hôm sau, hắn tự thú.”

“Tự thú?” Hồng Khánh có chút tò mò hỏi.

“Ừm, hắn còn mang đến cả bằng chứng và hung khí gây án. Trong phiên tòa đầu tiên, hắn thừa nhận đã sát hại chị em, lý do là vì chị em đụng phải hắn, hắn thấy ngứa mắt nên…” Đăng Khoa thở dài: “Lý do nghe có vẻ vô lý, nên phiên tòa thứ hai mới diễn ra. Lần này có chút bất thường.”

“Bất thường?” Đức Minh nghiêng đầu thắc mắc.

Đăng Khoa gật đầu, tiếp tục nói: “Thời gian đầu, hắn vẫn tỏ ra ăn năn như lần trước. Nhưng giữa phiên tòa, có một cô nữ sinh cấp 3 phát biểu rằng cô ấy không tin vào bằng chứng, yêu cầu tòa xác thực lại. Lập luận cô ấy có hơi cùn, còn là người ngoài nên tòa phản đối, ngoại trừ một viên cảnh sát. Viên cảnh sát đó là người góp công trong vụ án của chị em, ông ấy không chấp nhận với cách xử án của tòa và cách điều tra của đồng đội, nên sau đó đã chuyển công tác ngay sau khi hung thủ bị kết án. Đương nhiên, bây giờ ông ấy ở đâu em không rõ tung tích.”

“Vậy ông ấy tên gì? Hoặc là có thông tin nào em nhớ được không?” Hải Uyên nói.

“Ông ấy có tên rất hay nên em nhớ rất rõ, Trương Thạc Xuân. Em còn nhớ, ông ấy có một cô con gái, trạc tuổi chúng ta thì phải.”

Đăng Khoa với ly nước trên bàn, uống một ngụm lớn rồi tiếp tục: “Cô nữ sinh cấp 3 đó vô cùng lì lợm, một mực cho rằng hung thủ không phải Khiêm. Nhưng tên khốn kia phát điên giữa chừng, nói rằng chị em giống người đã cắm sừng hắn nên hắn mới ra tay. Phiên tòa thứ ba, tòa phán hắn 6 năm. Do thái độ trong tù tốt nên được giảm án còn 5 năm 4 tháng.”

Đột nhiên, Hải Uyên rất muốn khóc.

Rốt cuộc, làm sao Đăng Khoa có thể trải qua khoảng thời gian kinh khủng đó? Một bên chịu tang chị gái, một bên tham dự ba phiên tòa của kẻ cướp đi sinh mạng của chị mình. Chẳng khác nào nỗi đau của cậu vừa dịu đi một khắc, khắc sau liền có một con dao đâm thêm một nhát vào vết rách cũ.

Có thể vì lý do này nên chỉ cần có bằng chứng, à không! Phải là chỉ cần cảnh sát chỉ ra ai là hung thủ, kẻ đó sẽ bị cậu ôm hận đến thấu xương.

Đức Minh từng kể với cô rằng ba mẹ Đăng Khoa ly hôn khi cậu học lớp 1, hai chị em ở với ba và ông bà nội, mẹ cậu đi thêm bước nữa. Cậu lên cấp 2 thì ba đột ngột qua đời do bị tai nạn, vài năm sau đó chị cậu cũng vậy. Nói trắng ra thì hiện giờ, ngoại trừ ông bà nội, cậu chẳng còn ai cả.

Mà thật may rằng, từ khi quen biết đến giờ, Hải Uyên đối xử với cậu như em trai là vì cô thấy mến cậu, hoàn toàn không xuất phát từ sự thương hại. Khi trước chưa biết chuyện là vậy, bây giờ biết rồi cũng sẽ không thay đổi.

“Chị Uyên, chị rất giống chị em, nên em đã ngộ nhận và đối xử với chị như chị ruột của mình. Có thể có nhiều lúc chị sẽ thấy sự quan tâm của em là không cần thiết, hoặc khiến chị không thoải mái, em thành thật xin lỗi…”

Hải Uyên ôn hòa cười, giọng nhẹ nhàng: “Trùng hợp thế? Chị cũng xem em như em ruột, vậy nên có những lúc chị quan tâm em có thể hơi thừa thãi, mong em không để bụng.”

“Cảm ơn chị, đương nhiên là không.” Đăng Khoa long lanh mắt, khẽ chớp một cái, mi mắt cậu liền trở nên ẩm ướt. Cậu quay sang Đức Minh: “Này thằng khùng, hôm nay không giành chị Uyên với tao à?”

“Chị Uyên là chị của tao, sao tao phải giành với mày?” Đức Minh tặc lưỡi nhún vai, rồi bồi thêm: “Nể mặt mày là anh em chí cốt của tao, tao sẽ chừa cho mày một vị trí trống giữa tao và Nhật, làm em chị Uyên, thế nào?”

“Được, tao đã ngồi vào sẽ không đứng dậy đâu nhé.”

Trò chuyện thêm được vài phút, cả Đức Minh và Đăng Khoa đều bị Hồng Khánh tống cổ về với lý do hai cậu cần được nghỉ ngơi sau chuyến đi dài. Nhưng thực chất, người cần nghỉ ngơi là Hải Uyên. Nếu để hai cậu em ở lại, anh không dám chắc cuộc trò chuyện này sẽ kéo dài đến bao giờ nữa.

Cái giường cũ của Hải Uyên có hơi nhỏ so với hai người, nên Hồng Khánh đã tống khứ nó sang phòng bên cạnh. Đồng thời sắm một cái giường mới từ sáng hôm qua, kích thước đương nhiên rộng rãi hơn, nhưng không chiếm quá nhiều diện tích của phòng ngủ, vì phòng này rất rộng.

Lúc này, Hồng Khánh đang nằm trên giường, tìm trên các sàn thương mại điện tử một cái bàn làm việc cho anh và một ít đồ dùng trang trí phòng ốc theo sở thích của Hải Uyên nữa.

Anh đã mua sắm online được nửa tiếng đồng hồ, chốt bao nhiêu đơn rồi, mà cô nàng kia vẫn chưa chịu ngủ.

Hải Uyên hết nằm rồi lại ngồi, hết chống cằm rồi chỉ ngón trỏ vào bên thái dương, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Nhìn cô như thế, Hồng Khánh có hơi buồn cười.

Giữa lúc Hải Uyên đang ngồi đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó, Hồng Khánh dùng đôi chân dài của mình che trước người cô, từ từ đẩy người cô ngả về phía sau. Mà Hải Uyên như một chú gấu bông, chậm rãi phối hợp theo anh.

Hồng Khánh không nhịn nổi nữa, tủm tỉm cười thành tiếng, “Nghĩ cái gì thế cục nợ?”

Hải Uyên lật người, tay chống cằm, hơi nghiêng đầu nói: “Em đang nghĩ cái tên Nhâm Phúc Khiêm nghe rất quen tai, nhưng em chẳng nhớ được là đã nghe ở đâu cả.”

Họ Nhâm không phải một họ hiếm, nhưng không quá dễ để bắt gặp. Nhưng Hải Uyên dám khẳng định, chữ Nhâm đi với chữ Phúc cô đã nghe qua rồi, hơn nữa không chỉ có một lần.

“Thế à?” Hồng Khánh nhắm mắt, hờ hững gật gật đầu: “Lúc nãy khen người ta đẹp trai, anh còn chưa tính sổ với em. Bây giờ còn nói rằng tên người ta rất quen tai…”

Ôi cái mùi chua lè nồng nặc vụt qua mũi của Hải Uyên, đại não lập tức truyền đến một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, Hồng Khánh vừa mở mắt một cái, tức khắc vòng tay qua eo Hải Uyên, kéo cô lại gần, nhấn mạnh từng chữ: “Uyên ơi là Uyên, em muốn anh tức chết em mới chịu phải không.”

Mấy ngón tay của Hồng Khánh thi nhau chọt vào eo cô như đang chơi piano, khiến Hải Uyên vì nhột mà uốn éo như con mèo bị cù lét.

Bên cạnh tiếng cười giòn tan tràn ngập căn phòng, còn có thấp thoáng những câu chữ đứt đoạn:

“Đừng…đừng có…không được chọc em.”

“Khánh chơi xấu…tránh ra...”

Hồng Khánh áp trán mình lên trán cô, làm mặt dữ nói: “Còn dám khen thằng nào ngoài anh không hửm?”

Hải Uyên vừa nấc cụt vừa lắc đầu kịch liệt, không ai dại mà chơi trên miệng núi lửa những hai lần cả.

“Còn dám nữa anh sẽ cắn em, cho cả người em đầy dấu răng của anh luôn.”

“…” Anh quả nhiên là cầm tinh con cún!

Hồng Khánh xoay người mở chế độ đèn ngủ, sau đó lại quay lại ôm Hải Uyên, mọi hành động diễn ra nhanh còn chong chóng tre của Nobita, “Ngủ, ngủ nhanh nào cục nợ, mai còn đi làm.”

Lúc cô định hình lại được thì đã bị chôn vùi trong lồng ngực săn chắc của Hồng Khánh, cô vỗ vỗ vào cánh tay rắn rỏi của anh, vừa nói: “Bỏ ra, em không thở được.”

Hồng Khánh chỉ thả lỏng ra một chút, nhưng thay vào đó bằng một câu không thể ngang ngược hơn: “Không thở được cũng phải thở được.”