Sắc Dụ

Chương 263: Nhân quả hồng trần giữa tôi và ông ta



Tôi và Kiều Dĩ Thương dây dưa trên thuyền đến tận quá nửa đêm, lại làm một lần trong khoang thuyền, trên mũi thuyền lại làm thêm lần nữa, ông ta rất thích quan hệ ngoài tự nhiên như thế này, tôi cảm giác được ông ta còn hung mãnh kịch liệt hơn hẳn những lúc trên giường trong phòng, giống như lần đứng trước cửa thủy tinh trong ký túc xá lần trước..

Phía dưới là xe cộ rầm rập, người người qua lại, ông ta đứng đằng sau giữ chặt tôi, hết sức làm để tôi kêu thành tiếng, muốn được trông thấy bộ dạng dâm đãng nhất của tôi, khi đó là ở đế quốc của Dung Thành, lúc làm Kiều Dĩ Thương liên tục hỏi tôi không ngừng rằng, ông ta mạnh hay là Chu Dung Thành mạnh, ai có thể khiến tôi thỏa mãn hơn, có thể khiến tôi sung sướng hơn.

Tôi biết lần đó đối với ông là chuyện đáng giá kỷ niệm như thế nào, quan hệ với vợ của Chu Dung Thành ngay tại địa bàn của ông ta, cảm giác khoan khoái đó còn mạnh mẽ hơn cả việc một lúc chơi mấy người liền.

Cũng giống như lúc ở trên con thuyền này, ông ta điên cuồng khiến tôi phải sợ hãi, mà tôi thì lại cực kỳ thỏa thích với sự điên cuồng của ông ta.

Lúc tôi nửa tỉnh nửa mê thì luôn cảm giác được bàn tay của ông ta khe khẽ ve vuốt sau lưng tôi, dỗ dành tôi càng ngủ càng dâu, tôi chạm lấy tay ông ta, đặt lên trước ngực mình, đợi đến khi tôi mơ mơ màng màng thì ông ta lại rút tay ra, vẫn dỗ dành tôi như một đứa trẻ như cũ, lại cũng chẳng chịu ngủ đi.

Đến tầm rạng sáng ba giờ, một cơn gió nhẹ lướt qua trên mặt hồ khiến con thuyền khẽ xao động, tôi loáng thoáng nghe được tiếng ồn ào lộn xộn kèm với ánh đèn dầu chiếu soi bốn phía, chẳng biết từ khi nào trên bờ đã có mấy người hầu, đều là tay sai đi theo từ trong phủ họ Thường, xuôi theo khắp phía đông tây nam bắc vây lấy hồ nước này.

Kiều Dĩ Thương lẳng lặng mở mắt ra, trong đôi người không hề vương chút ngái ngủ nào, sáng rực tựa như chưa hề ngủ một chút nào,, ông ta ấm thầm đánh giá bóng dáng của mấy người hầu này rồi nhìn sang hướng đèn dầu sáng nhất, mấy gã người hầu tìm kiếm trong chốc lát thì nhặt được đôi giày trên tảng đá, đám người họ hai mặt nhìn nhau rồi đi sâu thêm vài bước vào lòng hồ, gào lớn cô Hà, ngài Kiều.

Tôi nghe thấy hai tiếng gọi như thế thì chợt giật bắn mình, tỉnh hết cả người, tôi ngồi dậy từ trên chiếu, bất chấp cả người xộc xệch, thảng thốt túm chặt lấy tấm áo rộng mở của ông ta: “Có phải là bị phát hiện rồi hay không?

'Kiều Dĩ Thương im lặng không nói lời nào, ông ta nhìn chằm chằm vào đám người một lát, tay nhanh chóng cài cúc áo lại, dặn dò tôi không nên cử động, cứ ở trên thuyền chờ ông ta, cũng đừng có lộ diện.

Ông ta nói xong thì đi ra ngoài khoang thuyền, đứng ngay trên mũi thuyền, đẩy thuyền vào gần đến bờ, người hầu phát hiện chiếc thuyền này lại thêm bóng dáng đứng sừng sững của Kiều Dĩ Thường bèn lui ra sau cúi đầu nghênh đón ông ta.

Kiều Dĩ Thương nhảy khỏi mũi thuyền, cầm dây bắc lên tảng đá, phủi sạch bụi đất trên tay rồi lơ đãng hỏi: “Chuyện gì.”

Mấy gã hầu liếc mắt nhìn nhau, bị khí thế của Kiều Dĩ Thương áp bách mà sợ hãi, quên sạch lời định nói, Kiều Dĩ Thương mất kiên nhẫn nhíu mày: “Không có việc gì thì cút đi.”

Đám người hầu xoay người định đi thì chợt nhớ ra, cầm giày của tôi giơ ra trước mặt Kiều Dĩ Thương: “Đây là của cô Hà làm rớt mất, không biết cô ấy...”

Khi gã ta nói chuyện thì có trộm liếc mắt đánh giá khoang thuyền, định xốc màn trúc lên xem nhưng lại không dám làm càn, nhất thời bị kẹp vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Kiều Dĩ Thường nói: “Tôi không trông thấy cô ấy, xem có ở trong phòng nghỉ của các bà hay không.”

Gã người hầu biến sắc: “Là cô chủ tỉnh dậy thì không thấy ngài đâu nên sai chúng tôi đi tìm ngài. Chúng tôi vô tình phát hiện có đôi giày này ở trên bờ, nếu ngài không có trông thấy cô Hà thì liệu cô ấy có tràm mình xuống hồ không ạ?”

Mấy gã người hầu vội vàng lội vào trong lòng hô, vừa gọi toáng lên vừa lần mò khắp nơi, Kiều Dĩ Thưỡng chờ khi bọn họ đã bơi đến giữa hồ, quay lưng về phsia bờ rồi nhìn không rõ ràng nữa thì mới kéo tôi từ trong khoang thuyền nhỏ đẩy vào trong bụi vỏ, tôi nằm úp trên lớp cỏ êm mềm, nhịn không được mà bật cười khanh khách.

Ông ta đứng trước mặt tôi, nhìn thấn thể mềm mại trần trụi dưới ánh trăng của tôi rồi quay người cẩn thận mặc sườn xám cho tôi: “Cô Hà lại cười gì đây.”



Tôi duỗi người nằm ngang, giơ tay chỉ lên trên đầu, cười đến độ quyến rũ muôn phần: “Ngay trong đất thờ phật, chốn thần thánh của của tín đồ mà chúng ta lại càn rỡ tằng tịu với nhau, vấy bẩn bảo địa như vậy, liệu có bị gặp báo ứng không nhỉ.”

“Có lẽ có, dù sao cũng là cô Hà quyến rũ tôi.”

Tôi nói tôi nào có, là ngài dụ tôi lên thuyền, bắt tôi ra giữa hồ mà.

Ông ta ngậm cười một tiếng: “Cơ thể cô Hà hút người như thế, chẳng cần làm gì thêm cả.”

Tôi cười duyên không động đậy gì, đám người kia lần mò tìm kiếm, lật giở vô số nhành hoa, được một hồi thì vô công mà về, Kiều Dĩ Thương ché chắn cả người tôi lại: “Có báo ứng cũng la tôi, dù sao tôi cũng còn sướng hơn cả cô Hà rồi.”

bấy giờ tôi mới chịu bỏ qua không cười nữa, phủi phủi bụi đất và bọt nước trên người, tôi đang định nhân lúc trời còn tối thì rời đi thì chợt ông ta đến gần, nói “Muốn báo thù, chẳng bằng cứ trực tiếp dứt khoát gọn dàng, để tôi đón cô.”

Chân tôi thoáng dừng bước, nghiêng mặt nhìn ông ta: “Nếu anh đã tiếp tôi, như vậy thì tôi vẫn có thể tự mình làm được. Đường Vân Lan là người của anh, cô ấy còn ở gần đấy hơn, cớ sao lại không được.”

Ông ta im lặng, khóe môi thong thả nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt, nét cười ấy chính là sự nghi kỵ, sự hứng thú với tôi, mà cũng là sự hiểu biết về tôi nữa.

Hai người chúng tôi không ai nói thêm gì nữa, tôi nhanh chóng rời xa chỗ bờ hồ, để lại một mình ông ta ứng phó với màn khó chơi này.

Không sai, bọn tôi ai cũng có thể ám sát được, Đường Vân Lan có rất nhiều cơ hội để giết Thường Bình Ngô nhân lúc ông ta đi ngủ, đến khi đó thì nhân lúc rối ren thì đào tẩu, đám binh giỏi tướng tài của ông Thường dù có phát hiện ra thì cùng lắm cũng chỉ là một trận chém giết mà thôi, giết địch trăm mà lại tự hại mất một tám ngàn, mua bán kiểu này thì quá lỗ, song vón dĩ bọn tôi không lựa chọn bước đường này là vì, một là không muốn mạo hiểm phiêu lưu, hai à chúng tôi đều đang quan sát quyền thế của nhà họ Thường.

Kiều Dĩ Thương là con rể, ông ta có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận quyền kế thừa trong tay Thường Bình Ngô, thế nhưng là sớm hay muộn, Thường Bình Ngô sống được bao lâu, sống như thế nào thì việc phải làm cũng chẳng khó, tóm lại thủ đoạn nào thì cũng vẫn tốt hơn là nã cho ông ta một phát, huống chi có thể giết được hay không, đến khi không được việc thì sẽ xảy ra sóng gió như thế nào thì bọn tôi đều chẳng thể nào đoán trước được.

Kiều Dĩ Thương giỏi việc tính kế, ông ta càng biết cách phải làm sao để đạt được mục đích mà không uống phí nhân lực nào, mà tôi thì không có quân tốt thí nào hết, tôi chỉ có một lớp túi da có thể mê hoặc đàn ông, với cái vẻ ngoài này, tôi không chỉ phải báo được huyết hải thâm cừu, mà còn phải đoạt được đôi bề giang sơn, chỉ khi có thể nắm chắc được thế lực của ông Thường trong tay thì tôi mới có thể lật đổ hang ổ thuốc phiện Tam Giác Vàng đã tham gia hãm hại Dung Thành, khiến bọn chúng sa lưới một mẻ, chui vào thòng lọng chết treo trong thời thế loạn lạc này.

Bởi vậy chúng tôi đều không hẹn mà cùng lựa chọn chờ đợi, ngủ đông, ám toán.

Tôi về lại phòng gnủ, trong chùa lặng gió im hơi, không có ai khác phát hiện ra cả tôi và Kiều Dĩ Thương đồng thời biến mất, tôi khẽ thở phào, bước vào trong dân đã nhìn thấy bóng người đứng dưới mái hiện, áo trắng mũ trắng, tay cầm phật châu, im hơi lặng tiếng trong màn đêm đặc quánh như mực đen, hệt như một pho tượng điêu khắc hòa nhập vào bùn đất.

Tôi lấy lại bình tình: “Sư thầy, thầy đã đợi tôi bao lâu rồi vậy?”

Trên mặt bà ấy không hề có động tĩnh nào, giọng nói cùng đều đều phẳng lặng: “Gặp phải người có duyên, người đặc biệt như vậy, tôi nguyện không ăn không uống không nủ để chờ đợi.

Tôi cười cười với bà ấy, đẩy tấm cửa gỗ lụp sụp trước mặt ra, Hoa Yên đang cuộn mình ngủ say trên ghế, tôi với tay đóng cửa sổ trên đầu giường cô ta, chặn bớt gió núi hơi lạnh bên ngoài.

Hoa Yên cũng chẳng tỉnh lại, tôi sắp xếp xong xuôi thì quay người, bước đi nhẹ nhàng ra ngoài phòng, đứng trên bậc thang mặt đá gồ ghề tích nước. Trong sân có sương mù, chẳng biết có phải là do đêm qua trời đổ mưa hay không mà ánh trăng lấp ló sau đám mây hãy còn lờ mờ ẩm nước, song vẫn tỏa ra ánh sáng trắng dịu nhẹ.

“Vậy thì tôi là loại người nào trong miệng sư thầy đây?”



Bà ấy đáp: “Cô Hà là một người con gái hiếm có.”

Tô bật cười: “Trên đời này chẳng có người con gái nào là hiếm có cả, chỉ có người sinh vào thời loạn lạc, bất đắc dĩ mà phải tự bảo vệ mình mà thôi.”

“Nếu cô Hà vì để tự bảo vệ mình thì trước mắt đã có sẵn một con đường tốt đẹp. Song hiển nhiên cái tâm tham lam của cô vẫn chưa đủ chỉ để bảo vệ mình.”

Tôi giãn dần nét cười: “Sư thầy nhìn tướng tôi thấy có nhiều loại khí như thế, vậy ác khí và oán khí của tôi từ đâu mà ra.”

Bà ngửa mặt nhìn màn trời màu xanh than trên cao, chắp tay chữ thập niệm phật : “Hận thù.”

“Sư thầy, tôi không giữ thầy nữa.”

Tôi quay người đi đến chỗ miệng giếng múc một gáo nước lạnh để uống, bà ấy lần chần chưa đi, chăm chú nhìn bóng dáng tôi: “Cô Hà có tin tưởng nhân quả hay không. Trong mắt người xuất gia, mỗi một chuyện trên trần thế đều tự có nhân quả của riêng nó.”

Nhịp uống nước của tôi thoáng khựng lại, bà ấy lại nói tiếp: “Cô Hà là phượng hoàng, tiếc thay vào hai năm mười chín tuổi và hai mươi mốt tuổi đã đi vào ngã rẽ, càng về sau càng bất công, đến bây giờ đã đi trên con đường không có lối về. Nếu vẫn còn cố ý không hối cải thì chẳng đến năm năm, cô sẽ hoàn toàn lạc lối, đi vào bước sai không có quả thiện, không có cứu rỗi.”

Mười chín tuổi.

Tôi của năm mười chín tuổi, là lúc gặp được Chu Dung Thành.

Hai mươi mốt tuổi, Kiều Dĩ Thương xâm nhập vào cuộc đời tôi.

Tôi cầm gáo gỗ, sau một hồi im lặng kéo dài, nhịn không được mà bật cười dài, đường đời thăng trầm, ái tình ly biệt, quả thực là chẳng thể nói rõ.

Sư thầy đi xuống bậc thang, tà áo của bà ấy gợn lên từng luồng gió lành lạnh, mái tóc dài của tôi cũng thoáng tung bay, che lấp trước hư thực thực.mắt, khiến cả sân nhà biến thành một khung cảnh loang lổ hư

“Cô Hà, cầu cho cô không mắc phải lỗi lầm thêm nữa, tôi nhìn tướng mạo cô mà thấy được mệnh cách, cô lợi dụng sắc đẹp, cuối cùng rồi sẽ tích tụ tội nghiệt chồng chất.”

“Sư thầy này.” Tôi ngắt lời bà ấy: “Mấy lời thầy nói hôm nay tôi sẽ xem như là chưa từng nghe, cũng hy vọng thầy thận trọng lời nói việc làm, thù hằn, oán hận tôi gánh vác trên lưng thật, nhưng tôi không hề lạm sát kẻ vô tội.

Bà ấy cười bảo, những lời này ra ngoài cánh cửa này, tôi sẽ không nói với bất kỳ ai.

Tôi vuốt cẳm: “Năm trăm triệu tiền hương khói, trong vòng ba ngày rời khỏi đây, tôi sẽ chuyển tới để xây lại tượng bồ tát. Không tiễn.”

Tôi thả gáo gỗ vào trong chum nước, đi vào trong phòng nghỉ, bà ngâm một câu A Di Đà Phật thật dài: “Cậu nhà của ông Thường là người cuối cùng dây dưa với cô Hà đến lúc cuối, song là thiện quả hay là ác quả, bần ni sẽ không để lộ nữa.”