Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 452



Chương 452

Lang Dụ Văn hiểu rõ rằng cho dù là nhà họ Tra hay nhà họ Phùng thì đều vì Lý Dục Thần mới có thể đưa ra nhiều điều kiện hợp tác ưu đãi như vậy.

Còn về phần tài năng kinh doanh của anh ta cũng chỉ có tác dụng dệt hoa trên gấm mà thôi.

Nền tảng của tập đoàn Kinh Lý vẫn luôn là Lý Dục Thần.

Từ khi tập đoàn Kinh Ký lên sàn đến nay mới vài ngày mà đã sở hữu tài sản vài tỷ và nhiều xí nghiệp lớn khác.

Lang Dụ Văn nhìn thấy được một tương lai tươi sáng đang chờ đón họ.

Thậm chí, anh ta còn nghĩ rằng mình không cần phải quay về Giang Đông nữa.

Có lẽ anh ta cứ tiếp tục đi theo cậu chủ Lý, đi từ thành phố Hòa đến Tiền Đường, từ Nam Giang đến thủ đô, từ Hoa Hạ vươn tầm thế giới.

Một lần nữa Lý Dục Thần lại có ánh mắt khác xưa với tài kinh doanh của Lang Dụ Văn.

Anh ta đi tặng cổ phần công ty mà còn được tặng một đống hạng mục hợp tác về, chỉ có những người có tế bào kinh doanh mới làm được mấy việc này thôi.

Anh yên tâm giao lại chuyện thương trường cho Lang Dụ Văn còn mình thì đến quán cơm Thân Dân.

Bây giờ trên người anh còn có treo thưởng một trăm triệu, người muốn mạng của anh nối dài không dứt.

Người ở trong giang hồ khó thể nào tránh khỏi bùn lầy.

Mà quán cơm Thân Dân chính là một giang hồ thu nhỏ.

Anh vào đó nói chuyện với bọn chị Mai.

Chuyện giang hồ sẽ do giang hồ giải quyết.

Quán cơm Thân Dân tiếp tục mở cửa kinh doanh như bình thường.

Khi Lý Dục Thần bước vào quán cơm một lần nữa, thì bầu không khí đã trở nên kỳ lạ hơn trước rất nhiều.

Ông chủ Vương vẫn cười hì hì như thế, nhưng nụ cười đó lại chất chứa đôi phần cung kính, bớt đi chút trêu chọc.

Sư phụ Vinh vẫn cầm muôi đứng trước cửa nhà bếp, trên mặt cũng là nụ cười tươi tắn.

Tiểu Dương lại ưỡn ngực ngẩng đầu, như người lính được gặp tướng quân của mình.

Chị Mai đích thân rót cho Lý Dục Thần một ly trà, ánh mắt dịu dàng đáng yêu mang theo đôi phần u oán.

Chỉ có Đinh Hương là vẫn như trước, dù có chuyện gì xảy ra thì Lý Dục Thần vẫn mãi là anh Dục Thần của cô ấy.

Lý Dục Thần không quen với bầu không khí này cho lắm, ngẩn người nhìn chén trà trước mắt.

“Cậu Lý, mời uống trà”.

Chị Mai cầm chén trà đưa lên miệng thổi nguội rồi đưa tới trước mặt Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần nhận lấy, nhấp một ngụm.

“Chị Mai, chúng ta vẫn giữ mọi thứ như xưa đi, mọi người gọi tôi là Tiểu Lý thôi”, anh đặt chén trà xuống, nói.

Chị Mai thở một hơi thật dài: “Có những thứ không thể quay trở lại được. Trải qua đêm hôm đó, cậu chính là cậu Lý, hay có thể gọi là đại sư Lý, Lý tiên nhân, không thể nào trở về làm Tiểu Lý được nữa”.

“Dừng, tôi không phải đại sư, cũng chưa có thành tiên”, Lý Dục Thần nói: “Dù không phải là Tiểu Lý, thì chúng ta vẫn có thể làm bạn mà!”