Quyền Thần

Chương 174: Tuyệt Kỹ Điêu Khắc



Hàn Tân lập tức có hứng thú, không kìm nổi, buột miệng:

- Đồ tốt, đồ tốt!

Tuy nhiên, Hàn Mạc vốn đến từ tương lai, sống ở thời kì cơ giới hóa, đồ chơi trẻ em tự động rất nhiều, cho nên loại đồ chơi như tượng gỗ không thấy ngạc nhiên, tuy nhiên ở thời này, có thể chế tạo nên những loại đồ chơi tự động như vậy, công phu không phải là thấp.

Người áo đen thấy Hàn Tân hứng thú, lập tức tiến lên hai bước, hỏi:

- Đại gia mua về chơi, ta còn thứ khác, như chim bằng gỗ bay được, cá bằng gỗ bơi được, còn có hổ tự chạy bằng gỗ.

Hàn Tân mở to hai mắt, nói:

-Bán như thế nào?

- Xem cách ăn mặc của đại gia không phải người thường, phi phú tức quý, tiểu nhân cũng không dám ra giá lung tung, cái này biểu diễn bán cho người khác, không nói tới hai lượng, đại gia nếu cần, một lượng bạc là được.

Người áo đen tươi cười nói.

Hàn Mạc cười ha hả:

- Ngươi cũng biết ra giá đấy, một khối gỗ mục, ngươi nói một lượng, bộ ngươi không biết một lượng bạc mua được cả cây gỗ tốt sao?

Người áo đen vội đáp:

- Đại gia nói sai rồi. Khối gỗ đúng là không đáng giá, nhưng tay nghề đáng giá, tiểu nhân có thể cam đoan, trong thành, có tay nghề như tiểu nhân, tuyệt không tìm ra người thứ hai.

Hàn Mạc " à " một tiếng, vươn tay cầm lấy bức tượng mỹ nhân từ người áo đen, cẩn thận quan sát, trong lòng lấy làm lạ, chưa nói đến cơ quan tự động, chỉ riêng kỹ xảo điêu khắc, đã thấy vô cùng khéo léo, thành thục. Từ một khúc gỗ khắc nên một mỹ nhân quần áo đường nét đều trông như thật, ngũ quan tinh xảo dị thường, giống như đúc, có thể nói là trình độ khắc gỗ cấp bậc đại sư cũng không quá.

Như vậy điêu khắc mỹ nhân bằng gỗ, bằng tâm mà nói, chỉ một lượng, thật sự không đắt.

Tuy nhiên Hàn Mạc vẫn lắc đầu, thản nhiên:

- Thật sự bình thường, không tính là tuyệt đẹp.

Lại nhìn phía người áo đen

- Có hàng tốt không? Nếu thật có, tiền không phải vấn đề, tuy nhiên muốn kiếm tiền bằng loại đồ cho trẻ con chơi này cũng phải chuyện chơi.

Người áo đen trẩm ngâm một chút, hỏi:

- Đại gia muốn biểu diễn như thế nào?

Hàn Mạc không trả lời câu hỏi, nói:

- Vậy xem ngươi đem ra cái gì đặc biệt!

Nói xong từ trong người lấy ra một tấm ngân phiếu, dơ lên trước mặt người áo đen, cười ha hả:

- Đây là một trăm lượng ngân phiếu, ngươi thực có thứ tốt, bạc là của ngươi.

Người áo đen nuốt một hơi, ôm quyền nói:

- Hai vị đại gia nếu có lòng, không ngại đến nhà ta, nơi đó có vài thứ, không biết hai vị có xem vừa mắt.

- Dẫn đường!

Hàn Mạc mỉm cười nói.

Hàn Tân đến gần nói nhỏ:

- Tiểu ngũ, người này có phải tay sai Kim Tiếu Phật? hắn dẫn chúng ta đến bẫy?

Từ lúc được Hàn Mạc làm cho mở mắt đến giờ, hắn trở nên thật trọng hẳn.

Hàn Mạc nhàn nhạt cười nói:

- Tam ca, dù đầm rồng hang hổ, hai ta sợ sao?

Dừng một chút, hạ giọng nói:

- Người có tay nghề giỏi như vậy, kinh thành không có mấy người, bỏ qua tiếc lắm.

Câu nói cuối cùng quả rất thực lòng. Nghệ nhân có tay nghề như vậy, rất là hiếm thấy, Hàn Mạc lòng nảy sinh tò mò, tất nhiên không chút do dự.

Nhà của người áo đen, đúng nghĩa là tệ xá. Ở kinh thành, loại phòng đơn sơ như vậy rất ít, nhưng người áo đen dừng như tự thấy mình rất may mắn khi có được chỗ ở như vậy.

Nơi này lác đác có vài gian phòng, người áo đen dẫn huynh đệ Hàn Mạc đi đến một gian, trong phòng có một chiếc đèn lồng, không sáng lắm, nhưng cũng đủ soi đường.

Huynh đệ họ Hàn xuống ngựa, dẫn ngựa đi theo phía sau người áo đen.

Cửa khép hờ, người áo đen nhẹ nhàng đẩy ra, quay lại nói:

- Hai vị không chê, mời vào bên trong.

Hàn Tân liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, thấy Hàn Mạc nhẹ nhàng gật đầu, liền bước theo đi vào trong phòng.

Bên trong đều là đồ gỗ, vừa nhìn như một nhà máy chế tạo đồ gỗ, trâu bò hổ báo đầy giữa nhà. Một người lùn trên đầu quấn khăn xanh ngồi xổm trên mặt đất, cầm dao nhỏ trong tay, đang chạm trổ hình một mỹ nhân trên gỗ, cẩn thận từng ly, chăm chú đến mức đám người Hàn Mạc đi vào cũng không chú ý, chỉ yên lặng làm việc.

Hàn Mạc lúc này mới biết, tay nghề cấp đại sư không phải người áo đen, mà là người trẻ tuổi mới nhìn khoảng hai bốn tuổi này làm ra.

Người thanh niên này mặt mũi xấu xí, nếu chỉ nhìn bên ngoài, trông giống nông dân làm ruộng, làn da thô ngăm đen, trên mặt không biểu cảm, hoàn toàn đắm chím trong điêu khắc.

- Hai vị xem chỗ này!

Người áo đen chỉ vào trâu gỗ giới thiệu:

- Đây là trâu gỗ sức lực cực khỏe, khi khởi động, có thể thay trâu thật cày ruộng. Giá cũng không đắt, chỉ mười lượng.

- Mười lượng bạc?

Hàn Mạc nâng cằm mỉm cười nói:

- Số tiền đó mua được trâu thật, chết đi còn có thể ăn một bữa, trâu gỗ hỏng rồi, chả lẽ muốn chúng ta ăn gỗ? mà nói, ngươi xem chúng ta giống nông dân cày ruộng?

Lúc này hắn mới nhìn rõ người áo đen, gương mặt áng chừng ngoài bốn mươi tuổi, lông mi rất thô, mũi cao, trên trán có vết sẹo nhỏ, hình như bị đao xẹt qua.

- Đây là ngựa gỗ!

Người áo đen chỉ vào ngựa gỗ giới thiệu:

- Ngựa gỗ sau khi mở cơ quan, có thể ngồi lên đi lại, hơn nữa không cần ăn.

Hàn Mạc nói:

- Nhìn cũng được, tuy nhiên ta muốn hỏi, ngựa gỗ này có thể chạy được trên đường, ngày đi ngàn dặm?

Người áo đen giật mình, hơi chút xấu hổ, đáp:

- Đây là đồ chơi, ngài xem, một con ngựa tốt, thấp nhất cũng 100 lượng, ta bán ngựa gỗ chỉ 10 lượng, cái này chung quy cũng chỉ là đồ chơi, không phải thật.

Hàn Mạc quan sát người áo đen, đột nhiên hỏi:

- Các ngươi cuộc sống khó khăn quá, thiếu bạc phải không?

Người áo đen giật mình, lập tức thở dài nói :

- Có người giàu, tất có người nghèo. Tuy nhiên anh em chúng ta dựa vào chính mình kiếm cơm, ăn cũng yên tâm!

- Nói rất hay!

Hàn Mạc cười nói:

- Dựa vào bản lĩnh chính mình để kiếm sống, bất kể làm gì, cũng không mất mặt.

Người áo đen nhìn Hàn Mạc, lộ ra tươi cười nói:

- Xem ra đại gia rất có kiến thức, không phải người thường.

Hàn Mạc khoát tay, nói:

- Chỉ là tiểu tử thích trò chơi trẻ nhỏ thôi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Lại nói:

- Chỗ này đồ vật tuy nhiều, nhưng không có đồ thích hợp cho ta, cho dù lấy thêm, cũng làm mất thời gian của ngươi.

Người áo đen ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc đi đến góc phòng, nhấc tấm rèm lên, phía dưới lộ ra một "người".

Nói đồ vật này là người, đơn giản vì chiều cao tướng mạo giống y người thật, trên mình còn mặc quần áo người hầu, đội mũ lệch, nhìn thoáng qua, giống hệt một người hầu thật, tuy nhiên nhìn kỹ, có thể phát hiện người này làm từ gỗ.

Hàn Mạc và Hàn Tân không kìm được đi đến gần, cẩn thận quan sát, giống người thật như đúc, như vậy đã là đủ, nhưng người áo đen bây giờ mới đem ra bán, cầm chắc các cơ quan cử động tuyệt không tầm thường.

Hàn Mạc ngây người ngắm bức tượng gỗ, trong mắt toát ra sự tán thưởng và khâm phục.

Hắn bây giờ thực sự cảm thấy Yến Kinh không phải bình thường, ngoại trừ thế gia quý tộc, tại đây nước sâu không đáy, tàng long ngọa hổ, chỉ hai người này ở quận Đông Hải tìm không ra.

Người áo đen bên cạnh giải thích:

- Đây là chúng ta vừa mới nghiên cứu chế tạo người gỗ, khởi động cơ quan, có thể tự hành động, ta đặt tên cho nó là "người tự động", hơi chút hiếm lạ, hai vị thấy được chứ?

- Người tự động?

Hàn Mạc thì thào tự nói, người áo đen thật là sáng ý.

Hàn Tân hỏi:

- Ngươi nói nó có thể cử động, nó có thể làm gì?

Người áo đen không trả lời, đặt ấm trà lên tay người gỗ, rồi đứng phía sau ấn nút cơ quan, chợt nghe " lách cách", người gỗ thần kì nhấc chân gỗ lên, bước tới nửa bước, sau đó giống như người thường hướng phía trước đi tới.

Hàn Tân trợn mắt há miệng, không dám tin, đối với hắn, trong khoảng thời gian ngắn, thật khó có thể tin được có chuyện người gỗ tự động đi lại, thật chưa từng nghĩ đến.

Nhưng Hàn Mạc đã quá quen cảnh này, không giật mình, chỉ có càng thêm khâm phục mà thôi.

Trong thế giới trước kia của hắn, khoa học kỹ thuật hiện đại, sản phẩm như vậy mọc lên như nấm, có cả người máy nhân tạo…nhưng hắn thật sự không nghĩ đến, thời đại này, trong căn phòng nhỏ này, cũng có thể chứng kiến một cảnh thần kì.

Thời tam quốc, Gia Cát Lượng có trâu gỗ ngựa sắt đã được mọi người truyền tụng là thần kì, nhưng Hàn Mạc biết người gỗ trước mặt quyết không thua trâu gỗ ngụa sắt.

Nhìn người gỗ còn có trí tuệ, nhận biết những điều đơn giản, thời đại này chính là đứng đầu khoa học.

Hắn không thể tưởng tượng điều kỳ diệu như vậy xảy ra trước mắt mình, càng khó ó thể tin hai người này có tay nghề công phu như vậy mà cam tâm sống cuộc đời nghèo khó.