Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 495: Sơn thôn chất phác



Ở thôn Đại Trần, Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ được hoan nghênh cực kỳ long trọng.

Trần Tinh Duệ hôm trước về đến nhà, đã thông báo với bề trên trong thôn, nói rằng qua hai ngày nữa sẽ có ông chủ lớn đến, xây dựng một ngôi trường học mới cho tụi nhỏ trong thôn. Người trong thôn đều rất cao hứng, chờ đợi ông chủ lớn đến sơn thôn nhỏ bé này.

Thôn Đại Trần đã lâu rồi chưa có đại nhân vật nào ghé qua.

Ngoại trừ năm kia, khi Trần Tinh Duệ thi đậu đại học thủ đô, một vị cán bộ của Ủy ban Giáo dục huyện và một vị Phó hiệu trưởng trường trung học huyện đã tới thăm hỏi, sau đó chẳng còn nhân vật nào ghé qua thôi xóm nhỏ trong núi sâu này nữa.

Phạm Hồng Vũ mặc dù lực lớn như vậy, nhưng đi một mình vài dặm đường núi cũng có chút ăn không tiêu, bắt đầu thở gấp, cảm giác thân hình của Lý Thu Vũ càng ngày càng nặng.

- A, có phải tôi rất nặng hay không?

Lý Thu Vũ thoải mái ghé vào trên lưng hắn, cười hỏi.

Sau khi được mười ba mười bốn tuổi, Lý Thu Vũ liền không còn có khoảng cách tiếp xúc thân mật với con trai như vậy nữa. Hơi thở đàn ông trên người Phạm Hồng Vũ xộc vào mũi cô, khiến cô cảm thấy cả người mềm nhũn, giống như xốp giòn, một chút cũng không muốn nhúc nhích, cứ muốn đi như vậy mãi.

- Cô nói thử xem, toàn bộ thế giới đều nằm trên người tôi, có thể nặng hay không?

Lý Thu Vũ gương mặt đỏ thẫm, đầu chậm rãi ghé vào vai Phạm Hồng Vũ, mồ hôi của hắn làm ướt cả hai gò má, hai tay ôm chặt một chút.

Vốn đã có chút mệt mỏi, cánh tay của Phạm Hồng Vũ hơi trượt dài xuống dưới thân của Lý Thu Vũ nhấc lên thêm một chút, rồi đi nhanh tới tiểu sơn thôn đang có ánh sáng lập lòe phía đằng xa.

Thôn Đại Trần không có điện.

Ánh lửa lốm đốm kia đều là cây đuốc.

- A, người nhiều như vậy à?

Lý Thu Vũ chấn động.

Trên con đường đằng trước tụ tập rất nhiều ánh lửa. Rất nhiều thôn dân đều đốt đuốc đứng ngoài cổng thôn chờ.

Trần Tinh Duệ cười nói:

- Có người nhìn thấy chúng ta nên ra đón.

- Mau thả tôi xuống.

Lý Thu Vũ vội vàng nói, rồi giãy thân mình ra, nhảy xuống.

Phạm Hồng Vũ đứng thẳng lưng, thở phào một hơi nhẹ nhõm, rồi lấy tay lau mồ hôi.

Lý Thu Vũ nhìn hắn, bỗng nhiên thấp giọng hỏi:

- Anh có phải là nể mặt anh tôi nên mới như vậy hay không?

Phạm Hồng Vũ sửng sốt rồi nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không phải!

Lý Thu Vũ tự nhiên cười nói, giữ chặt tay của hắn, bày ra tư thế thục nữ, cùng hắn sánh vai đến chỗ đoàn người nghênh đón.

Đám người hoan nghênh của thôn Đại Trần không sai biệt lắm có hơn hai trăm người. Cứ cách một đoạn thì có người giơ cây đuốc lên, già trẻ lớn bé trai gái đều có. Nhìn tư thế này thì hẳn là toàn bộ thôn trang đều ra nghênh tiếp họ. Người nào cũng mặc quần áo hết sức đơn giản, trên cơ bản là từ năm 1970, hình thức lão quân trang. Những thôn dân lớn tuổi hơn thì quần áo càng xưa cũ hơn. Không ít người mặc áo được dệt bằng vải thủ công, một số đứa bé thì cởi truồng.

- Trần Tinh Duệ, đây cũng là quá long trọng đi.

Lý Thu Vũ không kìm nổi nói với Trần Tinh Duệ, giọng điệu vừa hưng phấn, vừa khẩn trương.

Trần Tinh Duệ cười nói:

- Đây có đáng gì chứ, người trên núi sống rất hiếu khách. Các người đều là khách quý, sợ các người nhìn không thấy đường nên mới đốt đuốc chiếu sáng.

Một số thôn dân lớn tuổi ra đón. Đi trước là một người tóc hoa râm, dưới ánh sáng của ngọn đuốc thì nhìn không được rõ ràng, tổng cũng phải sáu bảy mươi tuổi, hẳn là trưởng tộc Đại Trần. Đi theo đằng sau trưởng tộc là hai vị thôn dân tuổi tương đối trẻ, khoảng chừng năm mươi. Xa hơn nữa là hai cô gái trẻ đang cầm sừng trâu.

- A, đó là cái gì?

Lý Thu Vũ không phải là không biết sừng trâu, nhưng đều là của trâu bò còn sống. Sừng trâu đã được cắt xuống thì chưa thấy qua, cũng không biết hai cô gái trẻ cầm sừng trâu trong tay là có ý gì.

Phạm Hồng Vũ hạ giọng nói:

- Đó là sừng trâu, bên trong chính là rượu gạo. Đợi khi người ta hướng cô mời rượu, ngàn vạn lần đừng đưa tay ra đón, há mồm ra là được. Uống một ngụm thì tính một ngụm, người ta sẽ không rót cho cô nữa.

- Tôi nếu muốn nhận lấy thì sao?

Lý Thu Vũ tò mò hỏi.

- Vậy thì uống hết toàn bộ rượu gạo bên trong sừng trâu, khả năng có ba bốn cân trong đó.

Lý Thu Vũ khuôn mặt tái lại.

Phong tục cùng loại, Phạm Hồng Vũ ở thế giới kia đã từng hiểu biết, có một số Miêu trại thường hay dùng cách này để tiếp đãi khách quý. Không nghĩ thôn Đại Trần cũng có phong tục này. Nếu trước đó không biết thì Phạm nhị ca liền thảm rồi. Lý Thu Vũ không biết thì không sao, dù sao cô cũng là con gái, cho dù nhận lấy sừng trâu, có uống không hết rượu thì người ta cũng không miễn cưỡng, nhưng đàn ông thì lại khác. Phạm nhị ca hoàn toàn không có đường sống.

Trưởng tộc đi đến phía trước.

- Hoan nghênh, hoan nghênh khách quý…

Trưởng tộc dùng phương ngôn để nói, cũng may Phạm nhị ca nhiều năm vào Nam ra Bắc, tổng cũng có thể nghe được rõ ràng, vội vàng bắt tay với Trưởng tộc, khách khí vài câu.

Trần Tinh Duệ liền ở một bên giới thiệu, nói vị này là Cửu A Công, trước mắt là trưởng bối có thân phận cao nhất trong thôn, đương nhiên cũng không cần thiết là tuổi già nhất. Phong tục của miền núi, khi xuất đầu lộ diện thường là đàn ông. Hơn nữa phải có bối phận nặng nhất. Những ông cụ khác, cho dù tuổi tác so với Cửu A Công có lớn hơn nhưng cũng không thể đại diện toàn bộ thôn ra mặt đón tiếp khách quý.

Đi theo phía sau Cửu A Công là Bí thư chi bộ và Trưởng thôn, cũng là bề trên của Trần Tinh Duệ.

Sau khi chào hỏi một phen, hai cô gái cầm sừng trâu đi lên, cũng không giống như trên TV, mặc những bộ trang phục dân tộc xinh đẹp mà chỉ là phục sức bình thường, hơi có chút không hợp thân, đem thân thể mềm mại gắt gao bao lại, vô cùng đáng chú ý.

Hai cô cầm sừng trâu thật lớn đưa đến trước mặt khách quý.

- Không cần nhận lấy, há mồm ra thôi…

Trần Tinh Duệ vội vàng dặn dò một câu.

Câu dặn dò này rõ ràng đã lạc hậu.

Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ nhìn nhau cười, hơi ngửa đầu, há miệng ra.

Hai cô gái sơn thôn cẩn thận giơ sừng trâu lên, khẽ nghiêng. Một dòng nước từ trong sừng trâu chảy xuống. Lý Thu Vũ uống vào hai phần, liền khẩn trương ngậm miệng lại, thân mình hơi co rút ra sau. Thiếu nữ sơn thôn liền cười hì hì, vẫn chưa chịu buông tha.

Phạm nhị ca là đàn ông, tất nhiên không thể uống ít, rầm rầm uống vào mấy ngụm to.

Rượu gạo của sơn thôn tự ủ, nồng độ cồn không cao lắm. Phạm nhị ca tuy rằng tửu lượng không cao, nhưng uống hẳn mấy ngụm cũng không thành vấn đề. Nếu là rượu Cao Lương hoặc rượu Hồng Thự thì Phạm nhị ca liền thảm rồi.

Nghi thức hoan nghênh chấm dứt, mọi người vây quanh hai vị khách quý đi vào bên trong.

Thôn Đại Trần tọa lạc trong sơn cốc, địa thế giống như thôn thung lũng Thụ Đình giống như nhau. Tuy nhiên, núi lớn bốn phía thì không phải thôn Thụ Đình có thể sánh bằng. Nghiêm chỉnh mà nói, toàn bộ địa khu Ngạn Hoa đều được xem là đồi núi thấp. Huyện Bách Sơn ở đây mới thực sự là vùng núi chân chính.

Quy mô của thôn Đại Trần không bằng thôn Thụ Đình. Trần Tinh Duệ giới thiệu, trong thôn có hơn sáu mươi gia đình, nam nữ lão ấu khoảng ba trăm người. Ở vùng núi thì được cho là một thôn quy mô không nhỏ. Là một thôn ấp hành chính, thôn Đại Trần còn có hai thôn trang nhỏ bên trong núi nữa, cách nhau cả sáu bảy dặm. Cả hai thôn nhỏ đó có hơn một trăm người.

Đi vào trong thôn, Lý Thu Vũ xem như được mở rộng tầm mắt.

Toàn bộ thôn gần như tất cả đều được xây dựng bằng gỗ và trúc, có không ít nhà sàn. Nhà bằng ngói một gian cũng không có. Lý Thu Vũ hoàn toàn tiến vào một thế giới khác. Thậm chí ngay cả Phạm Hồng Vũ cũng cảm thấy có chút mới mẻ. Trước đây hắn chỉ nhìn thấy trên TV loại tình hình như thế này, nhưng nay lại hiển hiện trước mắt, tràn đầy sự chất phác nguyên thủy.

- Trần Tinh Duệ, nhà này…không sợ gió thổi sao?

Nhìn thấy gian nhà làm bằng gậy trúc và cây cối, tựa hồ như không được rắn chắc cho lắm. Lý Thu Vũ cảm thấy lo lắng, liền hỏi một câu. Đương nhiên là đã hạ thấp âm thanh xuống.

Trần Tinh Duệ mỉm cười nói:

- Không sao, đừng nhìn đầu gỗ không thô, nhưng nhà ở đều khá rắn chắc. Nói sau, nơi này là nằm giữa hai ngọn núi, có thể tránh được gió. Bình thường thì không có gió lớn thổi qua.

Lý Thu Vũ gật đầu, tiếp tục nhìn đông rồi lại nhìn tây, miệng chậc chậc, hết thảy đều lộ ra sự tò mò, thân hình mệt mỏi lại tràn đầy sức sống.

Tiệc đón gió được tổ chức tại nhà Trần Tinh Duệ. Nhìn ra được, nhà Trần Tinh Duệ là gia tộc rất lớn trong thôn Đại Trần. Cha mẹ của cậu ta, chú bác ba đời hơn mười miệng ăn đều tập trung trong một căn nhà.

Ngay gian nhà chính xếp thành một hàng dài. Có một cái bàn nhỏ bằng gỗ, bên cạnh đặt ghế trúc.

Cửu A Công, Bí thư chi bộ, Trưởng thôn và một số trưởng lão trong thôn, hơn nữa còn có những người đàn ông trưởng thành trong nhà Trần Tinh Duệ đều vây quanh cái bàn dài. Mẹ, thím của Trần Tinh Duệ liền vội vàng mang thức ăn đặt lên trên bàn. Thức ăn rất phong phú, gà, thịt, vịt, cá đều có đủ. Chủ yếu là thịt khô và hoa quả khô, dùng gia vị xào lăn nên mùi thơm rất nồng. Ở sơn thôn, đây là yến hội quy cách cao nhất.

Khách quý thì được mời ngồi ở vị trí gần bàn thờ chính điện nhất. Lý Thu Vũ và Phạm Hồng Vũ đều rất hưng phấn.

Trần Tinh Duệ chủ động rót rượu cho mọi người.

Bát lớn!

Bao gồm cả Cửu A Công, trong thôn mỗi vị bề trên khi cậu ta rót rượu tới đều hơi khom người tỏ vẻ khách khí. Trần Tinh Duệ mặc dù là vãn bối, nhưng là người duy nhất trong thôn đậu trường đại học thủ đô. Hơn nữa, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, qua vài năm nữa, cậu ta nhất định sẽ trở thành cán bộ quốc gia.

Không khách khí một chút thì không được.

Thôn Đại Trần nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã có con em đi ra núi lớn, trở thành quan gia.

Lý Thu Vũ thấy mẹ và thím của Trần Tinh Duệ không có ngồi chung bàn, không khỏi có chút kỳ quái, thấp giọng hỏi:

- Trần Tinh Duệ, sao mẹ và thím của cậu không lên dùng cơm?

Trần Tinh Duệ cười khổ một tiếng:

- Đây là quy củ của vùng núi, phụ nữ không được ngồi chung bàn.

Trước đây, Trần Tinh Duệ cũng không cảm thấy quy củ này có gì không ổn. Nhưng sau khi lên đại học, tầm mắt mở rộng hơn, hiện tại ý tưởng tự nhiên không giống như lúc trước. Chẳng qua đây là quy củ đã được lưu truyền mấy trăm năm rồi, một thời ba khắc cũng khó mà thay đổi.

- Quy củ gì vậy?

Lý Thu Vũ lập tức mở miệng, có chút bất mãn.

- Nhập gia tùy tục!

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, thấp giọng nhắc nhở một câu.