Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 313: Kích tướng



Phó Chánh văn phòng Phạm nói được là làm được, vừa để điện thoại xuống, lập tức đi ra khỏi văn phòng, thông báo cho Chủ tịch thị trấn Cố Dưỡng Hạo, cùng với y lái xe ra ngoài thị trấn nghênh đón Chủ tịch thị xã Lục.

Lúc trước, khi Phạm Hồng Vũ làm Bí thư, lãnh đạo của Thị ủy và UBND thị xã đến kiểm tra công việc, chỉ cần không phải Tống Mân tự mình đến, cho dù là Chủ tịch thị xã Nhạc Tây Đình đến thì đều tiếp đãi theo quy cách, không cần điều động binh lực.

Lần này, Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định ngoại lệ.

Nếu thật đem toàn bộ thành viên bộ máy đảng ủy thị trấn tổ chức, bày ra nghi thức hoan nghênh long trọng, Phạm Hồng Vũ làm đầu tàu thì đây không phải là đối chọi gay gắt mà là không được tự tin. Phạm Hồng Vũ khiếp đảm, tự biết mình đuối ý, không dám một mình đối mặt với Chủ tịch thị xã Lục, nên phải gọi tất cả mọi người ra lâm trận, trợ thêm can đảm, muốn dựa vào đa số để chiến thắng.

- Chủ tịch thị xã Lục, Bí thư..Chánh văn phòng Phạm, Chủ tịch thị xã Cố đang ở phía trước.

Từ rất xa, lái xe đã phát hiện Phạm Hồng Vũ và Cố Dưỡng Hạo đang đứng ở ven đường, giống như phản xạ có điều kiện, chậm tốc độ xe lại, quay đầu hướng Lục Nguyệt báo cáo. Một tiếng “Bí thư Phạm” chuẩn bị thốt ra, nhưng cũng may nhanh trí, vào lúc quan trọng thì dừng cương trước bờ vực, rồi lại kinh sợ một thân mồ hôi lạnh.

[CHARGE=3]Thấy được Lục Nguyệt đối với Phạm Hồng Vũ tuyệt không buông tha, đuổi cùng giết tận, các cán bộ cơ quan trước mặt Chủ tịch thị xã Lục, một đám trở nên cực kỳ chú ý. Chọc giận Chủ tịch thị xã Lục, một người mạnh như Phạm Hồng Vũ kia mà cũng không ngăn cản nổi.

Lục Nguyệt hừ một tiếng, cũng không trả lời câu nào.

Lái xe lập tức khẩn trương.

Chủ tịch thị xã Lục đây là có ý gì?

Rốt cuộc là dừng xe hay không dừng xe.

Nhưng y lại không dám hỏi, lập tức khẽ cắn môi, chân phải đạp ga, chiếc xe con chậm rãi tăng tốc. Chủ tịch thị xã Lục không bảo ngừng, thì y không thể tự tiện ngừng xe lại. Về phần có đắc tội với Phạm Hồng Vũ hay Cố Dưỡng Hạo hay không thì đành tính sau vậy.

Anh ta chỉ là một lái xe bình thường, không thể tự chủ được.

Thư ký ngồi ở vị trí lái phụ cũng sốt ruột như nhau.

Nếu thật cứ lái xe qua như vậy, tảng lờ Phạm Hồng Vũ và Cố Dưỡng Hạo thì chẳng khác nào hung hăng cho bọn họ một cái tát. Giận thì có thể không giận, nhưng chỉ sợ kế tiếp không thể nào xong việc. Không thèm để ý tới Phạm Hồng Vũ và Chủ tịch Cố, Chủ tịch Lục đến thị trấn sẽ vắng ngắt, ngay cả một cán bộ cũng không ra ngoài gặp, vậy thì thể diện làm sao mà còn nữa?

Nhưng nhìn thấy sắc mặt Lục Nguyệt âm trầm như vậy, giống như nước có thể nhỏ xuống, thư ký cũng như lái xe đều câm như hến, một tiếng cũng không dám nói.

Chiếc xe chạy đến bên cạnh Phạm Hồng Vũ và Cố Dưỡng Hạo.

- Dừng xe!

Lục Nguyệt bỗng nhiên âm u nói một tiếng.

Lái xe luống cuống tay chân giẫm chân lên thắng, cả chiếc xe chúi về phía trước, bên ngoài hắt lên một mảng tro bụi.

Thư ký lúc này xem như thông minh, không ngừng từ trên ghế lái phụ nhảy xuống, nhanh chóng mở cửa xe cho Lục Nguyệt. Lục Nguyệt chậm rãi bước xuống, sắc mặt vẫn âm trầm như trước, ngay cả nụ cười cũng không thấy.

- Chủ tịch thị xã Lục, hoan nghênh anh đến thị trấn Phong Lâm thị sát.

Phạm Hồng Vũ cũng không chút dị sắc, thấy Lục Nguyệt vừa xuống xe, lập tức chạy nhanh ra đón.

- Chủ tịch thị xã Lục, xin chào.

Cố Dưỡng Hạo cũng đi theo phía sau, vẻ mặt tươi cười.

Lục Nguyệt khi đến gần hai người mới chậm rãi vươn tay bắt tay Phạm Hồng Vũ, thản nhiên nói:

- Chánh văn phòng Phạm đang ở Phong Lâm khảo sát sao? Bên Mặt trận tổ quốc không an bài công việc à?

Lời này hỏi tương đương trực tiếp.

- Chủ tịch thị xã Lục, đến Phong Lâm khảo sát chính là công việc của tôi bây giờ. Chủ tịch Hạ đã tự mình tìm tôi nói chuyện, muốn phát huy công năng đầy đủ của tham chính thảo luận chính sự và thực hành chương trình nghị sự. Nắm giữ trực tiếp tư liệu cơ sở chính là để cho chương trình nghị sự có thể thực hành được. Phong Lâm là thị trấn có nền kinh tế phát triển tốt nhất trong toàn tỉnh, Chủ tịch Hạ bảo tôi mang tổ công tác đến thị trấn Phong Lâm cắm điểm.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, không nóng vội mà trả lời.

Lục Nguyệt gật đầu.

Hạ Uy lão già này đã lui về tuyến hai nhiều năm nhưng vẫn không chịu yên tĩnh, lúc này nhảy ra làm chỗ dựa cho Phạm Hồng Vũ, khiêu chiến với Lục Nguyệt.

Chỉ có điều, cho dù Lục Nguyệt có muôn vàn bất mãn nhưng cũng không tiện phát tác.

Mặt trận tổ quốc muốn đến thị trấn điều tra nghiên cứu là hoàn toàn chính đáng, Lục Nguyệt không có khả năng nói Hạ Uy an bài không đúng. Phạm Hồng Vũ hiệu tại là Phó Chánh văn phòng văn phòng Mặt trận tổ quốc, tuổi còn trẻ, Hạ Uy bảo hắn dẫn đội khảo sát là chuyện đương nhiên. Người trẻ tuổi không xuống dưới xã, thị trấn, chẳng lẽ lại bảo cái đám lão đồng chí sáu bảy chục tuổi xuống nông thôn sao?

Nhưng Lục Nguyệt cũng không dễ bị lừa dối, lập tức hỏi:

- Chánh văn phòng Phạm, trong kế hoạch khảo sát của các người có bao nhiêu xã, thị trấn? Phạm vi khảo sát bao gồm những phương diện nào? Tính toán ở lại Phong Lâm bao lâu?

Phạm Hồng Vũ đáp:

- Chủ tịch thị xã Lục, Phong Lâm là trạm khảo sát đầu tiên của chúng tôi. Phạm vi khảo sát là toàn bộ, tận khả năng xâm nhập hiểu biết tình huống cặn kẽ ở Phong Lâm. Công tác phải kiên định, không thể cưỡi ngựa xem hoa. Khảo sát ở Phong Lâm cũng cần một khoảng thời gian. Sau đó, chúng tôi sẽ xin chỉ thị Chủ tịch Hạ suy xét đến những xã, thị trấn khác.

Về phần khi nào điều tra khảo sát xong, vậy thì phải căn cứ vào tình huống thực tế.

Mặt trận tổ quốc chúng tôi an bài công việc, cũng không nhọc công Chủ tịch thị xã Lục phải lo lắng.

Lục Nguyệt thản nhiên nói:

- Công tác của Mặt trận tổ quốc, chúng tôi đương nhiên là phải ủng hộ. Tuy nhiên, Chánh văn phòng Phạm, tôi cũng hy vọng các người điều tra nghiên cứu phải chú ý phương pháp, không cần ảnh hướng đến công việc khai triển bình thường của thị trấn Phong Lâm.

Phạm Hồng Vũ cười, cũng không trả lời.

Hắn hiện tại, thật sự là không có ý định phân cao thấp mồm mép với Lục Nguyệt. Đánh cờ chính trị, cho tới bây giờ đều phải xem đại cục. Dùng miệng lưỡi mà để thắng là không hề thực tế.

Lục Nguyệt cũng không để ý tới hắn nữa, ngược lại bắt tay với Cố Dưỡng Hạo, trên mặt rốt cuộc nở nụ cười, ôn hòa nói:

- Đồng chí Dưỡng Hạo, trong khoảng thời gian này, công việc thu hút đầu tư đã bận rộn, đồng chí Cao Khiết không thể thường xuyên đến thị trấn chủ trì công tác, vất vả cho anh rồi. Phong Lâm bên này, chủ yếu dựa vào anh mà gánh cho đồng chí Cao Khiết một phần trách nhiệm.

Nói thật, giờ phút này, khó xử nhất không phải là Lục Nguyệt, cũng không phải là Phạm Hồng Vũ, mà chính là Cố Dưỡng Hạo, người đang bị dẫn ra pháp trường.

Ân oán giữa Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ, y thật sự không muốn trộn lẫn vào.

Phạm Hồng Vũ rõ ràng đã thôi chức, nhưng lại không đi, tiếp tục ở lại nắm thị trấn Phong Lâm trong tay, muốn nói Cố Dưỡng Hạo trong đầu không có ý tưởng gì thì đó là giả dối.

Dựa vào cái gì?

Nhưng Cố Dưỡng Hạo cũng không biểu lộ ra ngoài. Nhiều năm làm thư ký cho cơ quan, khiến Cố Dưỡng Hạo đã dưỡng thành sự chú ý, cẩn thận, làm việc phải tính toán. Trong quá trình xử lý việc này, Tống Mân rốt cuộc là thái độ gì, Cố Dưỡng Hạo so với ai khác đều hiểu rất rõ. Tống Mân là một người có tính cách mạnh mẽ, cứng rắn, trước đó thị xã chưa có một cán bộ nào to gan chống đối lại Tống Mân. Hễ là người đã thử qua thì kết cục đều rất khó coi. Lần này, Tống Mân lại rút lui. Nếu không phải là có e dè thì Tống Mân làm sao mà vứt bỏ mặt mũi của mình chứ?

Tống Mân cũng không dám đắc tội người khác, Cố Dưỡng Hạo lại càng không dám.

Hơn nữa, quan trọng chính là, Phạm Hồng Vũ điều đi rồi, y cũng vẫn không phải là Bí thư Đảng ủy thị trấn. Bí thư Đảng ủy thị trấn vẫn là Cao Khiết, Cố Dưỡng Hạo bất quá chỉ là nhân vật số hai. Rốt cuộc Cao Khiết ở thị trấn Phong Lâm khoa chân múa tay thì cũng giống như Phạm Hồng Vũ khoa chân múa tay. Đối với Cố Dưỡng Hạo mà nói thì đều chẳng có gì khác nhau.

Người nào mà không biết Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ là người một nhà?

Phạm Hồng Vũ cho dù không lộ diện ở thị trấn Phong Lâm, thì cũng trốn sau lưng “chỉ huy” Cao Khiết. Do đó, Cố Dưỡng Hạo cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà chấp hành. Nếu như thế thì còn cần so đo vấn đề mặt mũi chi nữa.

Lục Nguyệt muốn dùng ngôn ngữ kích tướng y, làm gì mà dễ dàng như vậy.

- Chủ tịch thị xã Lục quá khách khí rồi, có Thị ủy và UBND thị xã quan tâm ủng hộ, dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Bí thư Cao, toàn thể cán bộ thị trấn Phong Lâm chúng tôi đều tin tưởng sẽ làm tốt công tác của mình.

Cố Dưỡng Hạo nét mặt tươi cười, bắt tay Lục Nguyệt thật chặt, khiêm tốn nói nhưng cũng đem thái độ của mình biểu đạt rõ ràng.

Lục Nguyệt hai mắt hơi híp lại.

Tống Mân thái độ mờ ám, hiện tại Cố Dưỡng Hạo cũng như vậy.

Lục Nguyệt càng ngày càng cảm thấy không được như ý, lập tức cố kềm chế, thản nhiên nói:

- Chủ tịch thị trấn Cố, đi thôi. Hãy triệu tập một cuộc họp các đồng chí trong bộ máy, tôi muốn nói chuyện với mọi người.

Trực tiếp bỏ Phó chánh văn phòng Phạm sang một bên.

Vốn cũng thế, Phó chánh văn phòng Phạm hiện tại chỉ mang thân phận khách ở thị trấn Phong Lâm. Chủ tịch thị xã Lục tự mình đến, Phó chánh văn phòng Phạm chỉ có nhiệm vụ ngồi ở ghế chót.

Vừa xuống xe, Phạm Hồng Vũ nói với Lục Nguyệt:

- Chủ tịch thị xã Lục, bên này mời.

Đưa tay phải ra, chỉ hướng phòng họp nói.

Lư Đại Chính lúc này cũng từ phòng họp của mình bước ra.

Phạm Hồng Vũ cao giọng nói:

- Đại Chính, thông báo các đồng chí trong bộ máy, đến phòng họp ngay. Chủ tịch thị xã Lục có chỉ thị quan trọng.

Nghiễm nhiên vẫn là Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm, căn bản không xem mình là khách.

- Vâng, Bí thư Phạm.

Lư Đại Chính vội đáp ứng, xoay người đi thông báo, cũng quên mất việc tiến lên chào hỏi Chủ tịch thị xã Lục.

Ở thị trấn Phong Lâm, mọi người chỉ biết có Bí thư Phạm, Bí thư Cao, chứ không biết đến những người khác.

Lục Nguyệt lạnh lùng nói:

- Chánh văn phòng Phạm chúng ta đều là đến khảo sát. Những công việc này hẳn do các đồng chí trong thị trấn an bài. Chủ tịch thị trấn Cố, mời anh thông báo cho những cán bộ chịu trách nhiệm của Đảng ủy, chính quyền, Hội đồng nhân dân đến đây họp.

Cố Dưỡng Hạo vội vàng gật đầu nói:

- Vâng, Chủ tịch thị xã Lục, tôi lập tức an bài ngay. Chủ tịch thị xã Lục, Bí thư Phạm, xin mời.

Là “Bí thư Phạm” chứ không phải là “Chánh văn phòng Phạm”, Cố Dưỡng Hạo nói rất rõ ràng, không có nửa phần trì trệ. Chủ tịch thị xã Lục, xin thứ cho tôi, tôi sẽ phục tùng chỉ thị của anh, nhưng xin anh đừng làm tôi khó xử.

Lục Nguyệt sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, lạnh lùng nhìn Cố Dưỡng Hạo, hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, chậm rãi hướng đến phòng họp.

Cố Dưỡng Hạo hôm nay trên trán rịn một tầng mồ hôi.

Nhưng cũng chỉ biết kiên trì đi theo phía sau Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ.