(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 604: Sở nghiên cứu Dương gia (Đầu)



Editor: Đào Tử

__________________________

"Thật có lỗi, để anh chờ lâu."

Bùi Diệp một đường mạo hiểm chạy trên không trung tới từ trên trời giáng xuống, vững vàng rơi vào trụ đá lan can bên cạnh Quý Chiếu.

"Cô tới rồi."

Đối phương phảng phất sớm biết cô tới, vẻ mặt không thấy mảy may kinh hoảng, ngược lại ngửa đầu về sau lộ ra một nụ cười ấm áp với cô.

Khép sách trong tay lại, Quý Chiếu nói: "Không cần xin lỗi, thật ra tôi cũng vừa tới, không đợi bao lâu."

Bùi Diệp linh hoạt nhảy xuống cột đá.

Cười đâm chọt nói: "Lời anh cũng chỉ lừa gạt được mấy cô nàng ngây thơ."

Căn cứ tư thế và trạng thái cơ bắp của Quý Chiếu, hắn đã duy trì tư thế này một lúc lâu.

Nhưng cũng không tính là cô tới chậm.

Bùi Diệp luôn luôn rất có khái niệm thời gian, đặc biệt là lúc có chính sự, nhưng ai biết Quý Chiếu tới quá sớm.

Quý Chiếu nhìn Bùi Diệp phong cách trang phục vẫn giống như lúc thường ngày.

Kinh ngạc nói: "Cô không cần chuẩn bị chút gì?"

Ví như đổi trang phục tác chiến, đeo trang bị chống đạn, vỏ giáp máy móc cũng mặc vào, súng đạn treo đầy chỗ có thể treo?

Bùi Diệp ngoại trừ vác ba lô nhỏ trên lưng, không có đồ vật vũ khí mang tính sát thương nào cả.

"Tôi? Tôi đã chuẩn bị xong."

Ngoại trừ một ba lô notebook, cô còn giữ trong tụ lý càn khôn vũ khí lúc trước có được và trường côn trắng chế tác tốt nhất ở phó bản tận thế. Vũ khí à, dùng thuận tay, có thể xử lý kẻ địch là được, cô theo đuổi chất lượng, không cầu số lượng, quá loè loẹt.

Quý Chiếu không có chất vấn truy hỏi nữa.

Bùi Diệp hỏi hắn: "Vậy còn anh? Nhìn anh gọn gàng, có vẻ cũng không khá hơn tôi là mấy."

Quý Chiếu hừ một tiếng: "Quân Tự do làm đao cho Cố Thánh một lần, còn phiền tôi ra sân, khoản chi tiêu này dù sao cũng nên là cậu ta bỏ ra."

Quân Tự do nghèo rớt mồng tơi đấy, Quý Chiếu không che giấu chút nào thừa nhận sự thật này.




Bùi Diệp: "???"

Quý Chiếu thở dài: "Tôi và Cố Thánh hẹn nhau từ hai giờ trước cơ, kết quả -- "

Hai tay xòe ra, hai tay Quý Chiếu trống không rõ ràng cho thấy hắn bị Cố Thánh cho leo cây.

Bùi Diệp nghe xong khẽ cau mày, đang muốn mở miệng.

Một cỗ hô hấp quen thuộc đột ngột xuất hiện, giọng nam ôn hòa cắt lời Bùi Diệp muốn nói.

"Bình thường cậu bôi đen tôi như thế sao?"

Giọng người đàn ông mang theo một chút ý cười, dường như không có đem lời Quý Chiếu để ở trong lòng.

Nhưng mà Quý Chiếu rất rõ chủ nhân giọng nói này đang phóng thích ác ý khóa chặt mình.

Chỉ cần hắn lắm miệng một câu, quân Tự do và Cố gia chưa kết minh được mấy ngày có thể trở mặt trong chốc lát.

Bùi Diệp theo tiếng nhìn lại, liền phát hiện "Cố Thánh" trước mắt cũng không phải là người sống.

Trạng thái có chút giống người giấy nhỏ.

Đem ý chí cá nhân nhập vào một ít sự vật, huyễn hóa ra thân thể hư ảo giống bản thể.

Cố Thánh tiến lên hai bước, khẽ gật đầu với Bùi Diệp.

"Cô Bùi, chào buổi sáng."

Bùi Diệp nói: "Chào buổi sáng, ngài Cố."

Hai tay Quý Chiếu vòng ngực, dò xét người nào đó từ đầu đến chân một cách cẩn thận, tóc này vuốt bao nhiêu keo xịt tóc đây, con ruồi đứng lên còn có thể té gãy chân, không cần xích lại gần cũng có thể ngửi được mùi nước hoa trên người y -- ngửi hơi có một chút ngọt ngào, không biết hãng nước hoa nào.

"Chậc, như nhau, không phải cậu cũng giống như trước miệng nam mô bụng bồ dao găm?"

Bùi Diệp mũi thính, đương nhiên cũng ngửi được cỗ nước hoa ấy.

Không biết nghĩ đến điều gì, nét mặt của cô xuất hiện cổ quái trong giây lát, một giây sau lại hóa thành ý cười khó nhận thấy ở đáy mắt.

Quý Chiếu tiếp tục nói: "Thân trang phục thế này, không biết rõ tình hình còn tưởng rằng cậu muốn đi gặp nàng tình nhân nào đó..."

Hôm nay Cố Thánh mặc Âu phục giày da vừa người, cà vạt là màu hồng nhạt, mà viên đá quý trên kẹp cà vạt vừa lớn vừa sáng chói, rạng rỡ lấp lánh, đầu vai khoác áo khoác đen rộng lớn đón gió phất lên. Nếu đeo kính râm là có thể vang lên BGM Loạn thế cự tinh* ngay!

_Link nhạc đính kèm phía trên hân hạnh tài trợ chương trình này.

"Không có nàng tình nhân nào cả, nhưng đèn đường thì có một chiếc." Nói rồi đưa qua một cái rương đen, "Hôm nay là ngày lễ cúng tuần của Dương gia, Cố gia và Dương gia lại từng có quan hệ thông gia. Làm người cầm lái Cố gia, tham gia tang lễ người ta dù sao cũng nên trịnh trọng chút, kẻo để người ta lên án thất lễ."

Quý Chiếu nghe vậy bĩu môi.

Mặc trang phục chính thức đi giết người xét nhà, thuận tiện tham gia tang lễ người ta.

Quả nhiên là phục vụ trọn gói, chu đáo!

Nhìn Quý Chiếu đưa tay tiếp nhận rương đen, thân thể hư ảo Cố Thánh này biết mình cần phải trở về.

Trước khi quay người đi, y giống như là đột nhiên nhớ tới còn có Bùi Diệp, thần thái tự nhiên nói: "Chúc người chiến thắng trở về, mong chờ tin lành."

Dứt lời, y quay người đưa tay giương lên.

Thân thể trong chớp mắt hóa thành vô số lá xanh bay lên trôi về hướng chân trời, dần dần hóa thành hư vô.

Bùi Diệp tiến lên bắt được một mảnh.

Nhìn mảnh lá xanh tiêu tán nơi lòng bàn tay.



"Là lá trúc."

Quý Chiếu chống cằm nói: "Đúng thôi, xanh từ đầu đến chân."

Bùi Diệp: "..."

Trang bị tới tay, hai người cũng không còn kéo dài, chuẩn bị dựa theo kế hoạch đã định tập kích bất ngờ toà sở nghiên cứu dày đặc người máy bảo hộ.

Quý Chiếu cũng bớt thì giờ nhìn thử trang bị Cố Thánh cho, đừng nhìn cái rương không tính lớn, nhưng trọng lượng lại vô cùng nặng, đồ vật bên trong cũng khiến Quý Chiếu nhìn mà tê cả da đầu. Vũ khí súng ống tân tiến nhất là thứ kế, bên trong còn có mấy chục ống thuốc tràn ngập các loại màu sắc quỷ dị.

"Họ Cố đó, quả nhiên là bụng dạ nham hiểm."

Chỉ nhìn từ những vật này, Cố gia làm việc cũng không có chính phái hơn mấy gia tộc khác chỗ nào.

Quý Chiếu đang muốn thu hồi, Bùi Diệp lại nhận ra loại thuốc.

"Đây là thuốc Siêu nhân sao?"

Mới đây Bùi Diệp có dùng một ống thuốc Siêu nhân giết chết cậu chủ Túc gia, cũng chính là tội nhân của tội ác "Kiêu ngạo".

Có điều thuốc Siêu nhân A Tể đưa cho Bùi Diệp đều là liều lượng nhỏ, một thanh chỉ tầm 10ml.

Thuốc Siêu nhân Cố Thánh cho Quý Chiếu, mỗi một thanh đều 50ml.

Nhìn màu sắc và trạng thái thuốc Siêu nhân, rõ ràng đều là thuốc Siêu nhân đậm đặc chưa qua pha loãng.

Chớ nói một thanh 50ml như thế, dù là một giọt nguyên chất cũng có thể giết chết bảy mươi, tám mươi người.

Quý Chiếu nói: "Cố gia làm ra, quá nửa là ý tưởng của Cố Thánh."

Bảy đại gia tộc toàn tộc ác nhân, không có ngoại lệ.

Càng là cấp cao tâm địa càng độc ác âm hiểm.

Bùi Diệp tránh bàn luận điểm ấy, nói thẳng: "Nhưng thuốc Siêu nhân đối phó người máy rất hợp."

Người máy có tỉ lệ cải tạo máy móc cao đến đâu, đó cũng là lấy não người làm trung tâm khống chế, từ thần kinh khống chế máy móc toàn thân.

Mà thuốc Siêu nhân trùng hợp là "Chất độc hoá học" nhằm vào thần kinh.

Động tác Quý Chiếu thuần thục chứa thuốc Siêu nhân vào súng ống đặc chế, rồi bỏ súng ống vào bao súng, dùng áo khoác che chắn.

"Cô dùng chứ?"

Quý Chiếu đưa một khẩu khác cho Bùi Diệp.

Bùi Diệp lắc đầu từ chối nhã nhặn.

"Tôi có vũ khí thuận tay hơn."

Quý Chiếu cúi đầu không nói chuyện, hai người an tĩnh chuẩn bị.

Dựa theo tin tức Cố Thánh cho ra, sở nghiên cứu Dương gia không ở khu nhà giàu, cũng không ở khu bình thường, mà ở khu dân nghèo hỗn loạn nhất nghèo khó lại dơ bẩn chen chúc. Vì sao xây dựng sở nghiên cứu bí mật ở nơi này? Một mặt là tránh tai mắt những nhà khác, một phương diện cũng là bởi vì nơi đây có đầy đủ người để thí nghiệm. Người khu ổ chuột bỗng dưng biến mất quá bình thường, bình thường đến sẽ không có ai đi truy cứu.

Bùi Diệp còn biết được một bí mật từ chỗ Quý Chiếu.

"Biết vì sao khu ổ chuột nhiều người cải tạo máy móc như vậy không?"

Bất luận cải tạo máy móc chất lượng cao thấp, rất nhiều thanh niên trai tráng góp ít tiền, tích lũy mấy năm đã có thể đi giải phẫu.

Mà trên thực tế, cải tạo máy móc ban đầu chi phí không cao như cải tạo sinh học, nhưng cũng không phải khoản tiền những người khu ổ chuột có thể chi nổi.

Bùi Diệp và Quý Chiếu một trước một sau đi đến một nơi vắng vẻ trong khu ổ chuột.



"Là Dương gia?"

Dùng cải tạo máy móc giá rẻ hấp dẫn lượng lớn thanh niên trai tráng khu ổ chuột tham dự vào đó, thu hoạch tiêu bản và số liệu thí nghiệm miễn phí.

Quý Chiếu nói: "Không chỉ là Dương gia, sáu nhà khác cũng đều tham dự trong đó. Bọn họ quá muốn trường thọ, thậm chí muốn bất tử."

Thật vất vả đầu thai giàu có một lần, không ai muốn hưởng thụ ba bốn mươi năm liền ợ rắm.

Bọn họ càng muốn dài lâu hưởng thụ vinh hoa phú quý trong nhân thế.

Vẻ mặt Bùi Diệp lạnh lùng.

Quý Chiếu nói: "Ở điểm này, Cố Thánh cũng coi là có lương tâm hiếm có trong bảy nhà."

Bùi Diệp nhíu mày.

"Trước đó anh còn nói anh ta nghiên cứu 'Thuốc siêu nhân', mặc kệ là thuốc gì, cuối cùng đều sẽ đưa vào sử dụng lâm sàng..."

Mà trước bước này, không biết phải thí nghiệm xem hiệu quả trên người bao nhiêu sinh vật.

Quý Chiếu nói: "Tôi nói cậu ta có lương tâm, là bởi vì người bị cậu ta chộp đi thí nghiệm đều bắt nguồn từ ngục giam."

Ngục giam khu ổ chuột là bộ dáng gì, trong lòng mọi người biết rõ.

"Đến rồi."

Bùi Diệp nghe vậy đi đến bên người Quý Chiếu rồi dừng lại.

"Nơi này?"

Có sở nghiên cứu nào đâu.

Quý Chiếu nói: "Cách đích thực sự còn rất xa, nhưng chúng ta bắt đầu từ nơi này liền phải cẩn thận."

Sở nghiên cứu quan trọng nhất của Dương gia, phạm vi đề phòng sao có thể nhỏ được.

"Phía trước nữa chính là khu vực vệ tinh giám sát của Dương gia."

Mặt đất không được, bọn họ phải đi vòng dưới lòng đất.

_____________________________

Nấm: Hai bé con âm thầm tranh nhau, A Tể nuôi nhà lấy ra tuyệt chiêu là nước hoa A Cha mua cho _(:з" ∠)_