Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 70: Các Nam Nhân Bênh Vực Người Mình



Ca Thiện cô cô đi rồi, chỉ để lại một câu: “Mười năm sau tái chiến, ta nhất

định thu hồi lại Truy Hồn tiên.”

Mạc Ly nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tùy thời phụng bồi.”

Mạc Ly có được Tiên Khí, Thu Nhuyễn Nhuyễn hứng thú lại không cao, nữ

nhân mà, trước sau đối với lời nói lúc trước của Ca Thiện cô cô lại một

phen suy tư, đều nói anh hùng xứng mỹ

nhân, hắn là anh hùng, nàng thế này có chỗ nào xứng đôi với hắn.

Nếu Lưu Kỳ biết Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ như vậy, chắc chắn nhanh

miệng nói cho nàng, phu nhân hẳn là đã quên đêm đó đi Noãn Hương Các

trang điểm thế nào, phối hợp với hồng đồng trời sinh, càng yêu dị lại câu

nhân.

Phát hiện Thu Nhuyễn Nhuyễn không cao hứng đầu tiên chính là Kim

Triều, lão tổ tông bênh vực người mình lập tức nói: “Sau này tức phụ của ta

nhất định phải lớn lên đẹp giống nhạc mẫu đại nhân, thơm tho giống như

vậy, không cần giống cô nãi nãi vừa mới kia, trên người có mùi thối hoắc.”

“Nhìn xem, trẻ con là không gạt người nhất.” Lưu Kỳ phối hợp nói.

Thu Nhuyễn Nhuyễn xấu hổ cười cười, nó cũng không phải là trẻ con gì.

Lần này lão tổ tông cũng không nói bậy, trăm năm trước những thượng thần

muốn làm tiên lữ

cùng Loan Quân thượng thần còn xếp hàng dài từ Nam Thiên Môn đến Cửu

Trọng Thiên, nếu không phải bởi vì Mạc Ly tên tiểu tử thúi này mới bị

biếm, nào còn đến lượt Mạc Ly.

Còn một chuyện Mạc Ly không biết, bởi vì trên người Thu Nhuyễn Nhuyễn

âm khí quá nặng, lúc mới sinh ra lại càng đậm, khi đó lão tổ tông liền hạ

ngữ chú ở trong cơ thể nàng. Chú này vẫn luôn đè nặng âm khí trong cơ thểnàng, bất quá cũng động thời ngăn chặn sinh cơ, cho nên nàng mới luôn lớn

lên chậm hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi. Hiện tại nhìn vẫn là bộ

dáng mười lăm, ười sáu tuổi còn chưa nẩy nở, dắt Kim Triều tuyệt sẽ không

làm người ta cảm thấy là mẫu tử, chỉ cho là tỷ đệ, chờ đến lúc đó giải chú là

tốt rồi

Mạc Ly đưa Truy Hồn tiên cho Thu Nhuyễn Nhuyễn, nói: “Nhuyễn Nhuyễn

cầm phòng thân đi.”

“A? Chàng không cần sao?” Thu Nhuyễn Nhuyễn nghi hoặc nói.

“Quốc sư, vậy thì không được, bảo bối như vậy để phu nhân cầm sẽ dễ bị

người ta đoạt đi.”

Mạc Ly nhìn về phía hắn, nói: “Ngươi thử xem, xem có thể cướp đi hay

không.”

“Ta đây liền không khách khí.” Lưu Kỳ xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn

thử, vừa không chú ý liền duỗi tay ra đoạt, làm Thu Nhuyễn Nhuyễn hoảng

sợ. Còn không đợi nàng phản ứng lại, kim tiên đã động, giống như vật sống,

hung hăng quất mu bàn tay Lưu Kỳ một cái, mu bàn tay Lưu Kỳ trúng

chiêu lập tức thêm một cái vệt đỏ.

“Đờ mờ! Còn có thể như vậy nha!”

“Tiên Khí đương nhiên không giống bình thường.” Mạc Ly nói, quần cái roi

dài tú khí lên trên eo tiểu tức phụ, kim tiên liền thành một bộ phận trên

xiêm y nàng, theo xiêm y đong đưa mà động, hoàn toàn nhìn không ra là vũ

khí.

Lưu Kỳ nhìn đỏ mắt, hắn cũng muốn có một cái bảo bối như thế nha!

Mạc Ly là thân thể thuần dương, tu luyện chính là khí thuần dương, Truy



Hồn tiên bị hắn rót vào khí thuần dương, khắc vật âm tà nhất.

Hôm nay hắn có thể thuận lợi như vậy, cũng vì lúc này vào giữa hè, là trên

người hắn dương khí thịnh nhất. Nếu là mùa đông, hắn cũng không nhấtđịnh có thể dễ dàng thành công khiến cho Truy Hồn tiên một lần nữa nhận

chủ.

Thu Nhuyễn Nhuyễn đang cúi đầu nhìn kim tiên trên eo, đột nhiên bị người

ta xoa xoa đầu, chỉ

nghe hắn nói: “Nhuyễn Nhuyễn cực đẹp, một phân không thừa, một phân

không thiếu, đẹp đến vừa vặn tốt.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn thoáng chốc đỏ mặt, không dám ngẩng đầu lên, những

người này còn đang nhìn đấy!

Thật là đừng nói, không phải người một nhà không tiến vào một cửa, mấy

nam nhân này một đám đều thực bênh vực người mình, Thu Nhuyễn

Nhuyễn không khỏi dưới đáy lòng than một câu: Nàng dữ dội may mắn a!

Kim tiên xác thật dùng tốt, giống như là một cái đai lưng tinh tế, cũng

không đáng chú ý, Thu Nhuyễn Nhuyễn thực vừa lòng, nhưng đến buổi tối

nàng liền không nghĩ như thế.

Buổi tối nàng mới vừa chui vào ổ chăn, kim tiên cũng chui vào theo, nhắm

thẳng vào giữa hai chân nàng mà chui vào khiến nàng hoảng sợ, cũng may

Mạc Ly nhanh tay, một tay bắt nó ra, mới biết được Ca Thiện cô cô ngày

thường còn dùng truy hồn tiên làm cái gì.

Truy hồn tiên có thể lớn có thể nhỏ, có thể ngắn có thể dài, vừa cứng lại vừa

mềm, có thể so với cái đó của nam nhân còn tốt hơn, Mạc Ly một cái tát

đập cho truy hồn tiến lắc lư trái phải, cảnh cáo nó một phen, ném nó tới trên

mặt đất.

Truy hồn tiên ủy ủy khuất khuất mà tự mình bò lên trên bàn, cuốn thành vài

vòng.

“Ca Thiện cô cô vì sao lúc trước nhất định phải giữ chàng lại?” Thu

Nhuyễn Nhuyễn hiếu kỳ nói.

“Môn phái các nàng bái Minh Kiểu thượng thần ở Thanh Khâu, cũng chính

là hồ tiên, phái bọn họ xưa nay lấy âm dương song tu để tu luyện, hao tổntâm cơ muốn giữ ta ở lại đó, bất quá là muốn nhờ thân thể thuần dương của

ta để hợp thể tu luyện thôi.”

Mạc Ly nói, giải khai vạt áo của tiểu tức phụ, ở trên xương quai xanh của

nàng liếm mút ra một cái dấu hôn nhàn nhạt, nói: “Trong lòng ta, ai cũng

thua xa Nhuyễn Nhuyễn.”

“Miệng lưỡi trơn tru!” Thu Nhuyễn Nhuyễn dỗi nói, biết hắn còn đang lo

lắng nàng để ý lời Ca Thiện cô cô nói.

“Ta cảm thấy Nhuyễn Nhuyễn nhà ta là tốt nhất thiên hạ.” Mạc Ly vừa nói

vừa hôn mỗi một chỗ

trước ngực tiểu tức phụ, há mồm ngậm lấy một viên núm vú phấn nộn nộn,

nhịn không được dùng răng khẽ cắn, nghe tiểu tức phụ khó nhịn kêu rên ra

tiếng, không khỏi lại tăng thêm chút.

“Nhẹ chút, đau.” Nghe thấy tiểu tức phụ kêu đau, Mạc Ly vội buông miệng,

dùng đầu lưỡi nhẹ

nhàng liếm liếm dấu răng trên núm vú, buộc lại xiêm y cho tiểu tức phụ.

Thu Nhuyễn Nhuyễn ngạc nhiên, vẫn là lần đầu như thế, cứng rắn đến vậy

mà còn nhịn nổi.

Mạc Ly tựa như nhìn ra ý tưởng của nàng, chủ động nói: “Ta vừa định lên,



nhưng đây là ở chùa Bồ Đề, không nên làm việc này.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn không khỏi che miệng cười, chui vào trong lòng ngực

hắn cọ cọ, nói: “Vậy nhanh ngủ đi.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn dễ ngủ, nhắm mắt mười lăm phút là ngủ rồi, Mạc Ly

hôn hôn cái trán nàng bóng loáng, lại ngủ không được.

Hắn có chút lo lắng chuyện tiểu tức phụ nói về Chiêu Giác pháp sư, Chiêu

Giác pháp sư thực lực không thể khinh thường, tuy nói đao kiếm không cómắt, sinh tử có mệnh, nhưng đều là điểm đến tức ngăn, sẽ không thật sự hạ

sát thủ.

Người có thể đi vào thôn Khảm Chu đều có chút tu vi, có danh hào ở giới tu

đạo, hôm nay ở trên phố hắn không để lại dấu vết nhìn một vòng, đều ghi

nhớ mấy người thực lực mạnh mẽ. Hôm nay cũng cố ý ở trên đường cái trở

nên nổi bật, uy hiếp một chút, tránh cho có người đánh chủ ý tới trên người

bọn họ.

Đang nghĩ ngợi đến phiền lòng, đột nhiên cửa bị gõ vang lên, là Lưu Kỳ,

nghe hắn nói: “Quốc sư

nha, không hiểu là chuyện như thế nào, hôm nay ta lăn qua lộn lại vẫn ngủ

không được, ngài bồi ta đi ra ngoài tản bộ đi, ta một mình không dám đi

loạn.”

Mạc Ly đứng dậy xuống giường, vốn cũng muốn đi ra ngoài hóng gió,

nhưng nhìn thấy kim tiên trên bàn lại ngừng bước chân, thật đúng là không

yên tâm để tiểu tức phụ cùng sắc tiên này ở bên nhau, cũng không yên tâm

tiểu tức phụ ở một mình.

Mạc Ly nghĩ nghĩ, mở cửa đưa kim tiên cho Lưu Kỳ nói: “Chỉ cần ngươi

không chủ động gây chuyện, kim tiên sẽ bảo hộ ngươi vô ưu.”

“Quốc sư yên tâm, bảo đảm sẽ không phạm tội.” Lưu Kỳ nói, lại chạy về

phòng cách vách, ôm Kim Triều ngủ rồi ra, giao cho Mạc Ly, hắc hắc cười:

“Kim Triều cũng giao cho ngài chăm sóc.”

Mạc Ly vô ngữ với hắn, tiếp nhận Kim Triều rồi mặc kệ hắn đi.

Kim Triều bị Mạc Ly ôm một chút, đã bị nhiệt độ hun nóng cơ thể đến

không yên, mơ hồ vặn vẹo thân mình nhỏ, Mạc Ly không khỏi buồn cười,

đặt nó lên trên sạp mềm, vẫn là tiểu tức phụ

tốt nhất, ôm lành lạnh, Nhuyễn Nhuyễn, không sợ nhiệt độ cơ thể hắn nóng

rực.Chùa Bồ Đề không đóng cửa, Lưu Kỳ đi ra ngoài thật dễ dàng, trên đường

còn rất nhiều người, cửa hàng đều còn sáng, Lưu Kỳ cũng không cầm kim

tiên rêu rao, vào một nhà tửu quán quy mô cũng không tệ lắm.

Lúc này người đến tửu quán đều uống có vẻ hơi say, vài người đang đấu

pháp, những người khác đều vây quanh.

Lưu Kỳ gọi chưởng quầy muốn bình rượu, uống hai ngụm to, liền cầm bình

rượu cũng đi sang, vừa thấy thì thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra

ngoài.

Bọn họ đúng là đang đấu pháp không sai, chỉ là no ấm tư dâm dục, buổi tối

làm cái gì, phương pháp đấu cũng không phải cái đấu pháp đứng đắn gì, so

chính là ai dùng thuật pháp làm ra nữ

nhân đẹp nhất.

Lưu Kỳ mới vừa thò lại gần, liền thấy một lão nhân uống đến say khướt từ

trong ngực lấy ra một mỹ nhân điêu khắc bằng bạch ngọc, ném lên mặt đất

một cái, bạch ngọc rơi xuống đất liền biến thành một mỹ nhân không một

sợi vải trên người.