Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1166: Khó làm kẻ ác (1)



Trương Khác nâng cằm Tạ Vãn Tình lên hỏi: - Chúng ta nói chuyện Tiêu Thụy Dân vừa nói với em, hay là tiếp tục chuyện bị Tiêu Thụy Dân phá ngang đây? Nói rồi tay thuận theo chiếc cằm trắng nõn trượt xuống dưới, chui vào trong áo lót của cô, chẳng biết y làm thế nào chỉ bằng một tay đã khiến chiếc áo lót tuột xuống như có phép thần.

Dưới ánh đèn nhu hòa, tấm thân ngọc ngả lung linh không tỳ vết hiện ra, gò má ủng hồng, mắt sóng sánh xuân tình, núm vú thẫm màu như quả nho chín, chiếc bụng phẳng lỳ mê người, chiếc rốn nhỏ xinh xinh, quần lót trắng muốt mong manh không dấu hết cảnh xuân phía dưới, cặp châm thon dài đều đặn, đúng là một tuyệt tác hiếm có của ông trời.

Trương Khác biết trong những năm qua, không ít nam nhân thành đạt theo đuổi Tạ Vãn Tình, bất kể thèm khát tài sản của góa phụ được đồn đại là phụ nữ giàu nhất nước này, bởi si mê sắc đẹp của cô, hay là thực lòng yêu cô thì đều phải rút lui sau khi nhận nụ cười điềm đạm mà xa cách muôn trùng của cô. Vậy mà nữ thần đoan trang cao quý tựa như chỉ cho phép người ta đứng nhìn từ xa xa ấy lúc này gần như trần truồng trước mặt y, như con mèo khát tình chờ đợi y yêu thương sủng hạnh, tấm thân cao quý ấy chỉ mình y được sở hữu, thưởng thức, chỉ của mình y mãi mãi chỉ là của y mà thôi, trong lòng Trương Khác dâng lên sự kiêu ngạo vô hạn.

- Chị chẳng thấy bị cắt ngang. Ánh mắt nóng bỏng mang đầy tính xâm lược của Trương Khác làm mặt Tạ Vãn Tình toàn thân nóng như phát sốt, thực ra thì suốt cả khoảng thời gian chờ Trương Khác vừa rồi người cô vẫn nóng, cười quyến rũ kiêu ngạo, cởi áo Trương Khác nép vào lòng y, ôn nhu đưa tay vuốt ve cằm y: - Phải tặng em một con dao cạo râu thôi, vừa rồi đâm vào người ta đau chết đi.

- Ồ, em còn tưởng chị chỉ ngứa thôi chứ... Trương Khác cười tay sờ giữa hai đùi cô, da nơi đó vừa mềm vừa mịn, ngón tay thành thạo khích thích dòng suối từ trong cơ thể rỉ ra, dẫn lối ngón tay tiến vào hang động bí mật ẩn dấu dưới lớp cỏ thơm, Tạ Vãn Tình eo vặn vẹp như con rắn, tiếng rên rỉ không kìm chế được phát ra triền miên khe khẽ trong chiếc miệng anh đào, đùi không kìm được kẹp chặt lại, Trương Khác thổi một hơi vào tai cô: - Giờ đang ngứa hay đang đau?

Tạ Vãn Tình tức chết, tên nhóc con xấu xa này biết rõ mình đang khao khát, biết rõ mình đã buông thả còn muốn treo ghẹo ham muốn của mình, cong mông lên muốn ngón tay kia tiến vào sâu hơn: - Đồ nhóc con xấu xa…

- Hì hì, em còn có thứ xấu xa hơn nữa cơ, có muốn không?

- Không thèm nữa.

- Tiểu Tình Tình, nói muốn đi.

- Đừng hòng … á.. ư… ư…

Tiếp đó là tiếng thở nặng nhọc, tiếng rên rỉ hút hồn … không gian tràn ngập hơi thở dâm đãng.

Hai chân Tạ Vãn Tình khép chặt lại tới mức không chặt hơn, toàn thân khô nóng không sao chịu nổi, nhưng không cách gì thoát được, ngón tay ma quái của Trương Khác làm toàn thân cô mềm nhũn, lực bất tòng tâm, đã thế hai bầu ngực kia chẳng hề biết hỗ trợ chủ nhân, còn ngây thơ thể hiện hết sự mềm mại và đầy đặn của cơ thể nữ nhân độ tuổi hoàng kim, núm vú săn lại vểnh lên dưới sự đùa nghịch của một bàn tay háo sắc. Nhưng Tạ Vãn Tình chẳng còn hơi sức mà trách móc nó, khoái cảm lấy bụng dưới làm trung tâm lan tỏa khắp cơ thể, từng dòng nước ấm liên tục trào ra làm ướt đẫm chiếc khăn trải giường trắng muốt.

- Tiểu Tình Tình, nói đi, nói em muốn đi …. Trương Khác đã quần thảo với tiểu yêu tinh Đường Thanh cả đêm rồi, hôm nay lại làm hiệp nữa với Tạ Vãn Tình nên y không gấp, cố ý trêu ghẹo Tạ Vãn Tình.

Đột nhiên Tạ Vãn Tình ngồi bật dậy, đẩy mạnh Trương Khác ngã xuống giường, y chưa kịp có phán ứng thì cảm thấy một huyệt động ẩm ướt nóng ấm siết lấy hạ thân, Tạ Vãn Tình tóc xõa tung, khuôn mặt đỏ dừ, hai mắt nhắm nghiền, làn da phấn hồng lấm tấm mồ hôi, cơ thể nhún nhẩy như con ngực bất kham chồm lên người y, cuối cùng toàn thân co giật rú lên một tiếng đầy thỏa mãn, đôi mắt lúc đó mới từ từ mờ ra, nhìn Trương Khác cười đắc ý: - Tiểu lưu manh, giờ thì muốn hay không nào ….

Hai người ôm nhau triền miên cho tới tận khi đèn đường tiểu khu bật lên, bụng đói meo, trong biệt thự không có gì để ăn, nhớ vừa rồi lái xe đi vào, tiểu trấn ngoài biệt thự có mấy nhà hàng nhỏ, Trương Khác và Tạ Vãn Tình mặc y phục vào, định ra ngoài ăn cơm.

Tạ Vãn Tình y phục mỏng manh, mặc dù chỉ có một đoạn đường ngắn, Trương Khác vẫn cầm theo chìa khóa xe, chuẩn bị lái xe đi ăn, Tạ Vãn Tình mặt hồng hào, cực kỳ thỏa mãn ôm cánh tay Trương Khác nói: - Em cùng chị tới nhà bên thay một chiếc áo khoác dầy là được.

- Hả? Trương Khác ngạc nhiên theo Tạ Vãn Tình đi tới sân trước, mới phát hiện giữa hàng cây có một cánh cổng sắt không chú ý khó nhận ra nối với biệt thự bên cạnh, thì ra Tạ Vãn Tình mua cả hai biệt thự cạnh nhau, bố cục giống hệt nhà bọn họ ở Tân Cẩm Viên Hải Châu, cho dù bị người ta phát hiện ở với nhau, có thể nói dối là mua nhà ở Bắc Kinh chỉ vì muốn làm hàng xóm của nhau mà thôi.

- Ở Bắc Kinh thế nào cũng phải có chỗ trú chân. Tạ Vãn Tình cười nói: - Mỗi lần hẹn hò xong đều phải đem dọn dẹp tất cả đi, đến cả mùi cơ thể cũng chẳng thể để lại, ít nhiều có chút thê lương, chị chỉ muốn an bài tốt một chút, lối ra hai căn nhà này khác với tiểu khu, không qua cánh cửa sắt này, thậm chí không cần phải đi qua tiểu trấn cũng vào được đây...

- Thì ra là thế... Trương Khác vừa rồi còn lấy làm lạ vì sao trong biệt thự trừ Tạ Vãn Tình ướt át đứng đó thì không nhìn thấy dấu vết khác của cô, hơn nữa trong biệt thự đều bố trí theo sở thích của y, té ra là cô đang chơi trò thỏ không đào ba hang.

- Đang nghĩ gì thế? Tạ Vãn Tình nhéo mũi Trương Khác, cười duyên dáng: - Có phải đang nghĩ ở cùng một chỗ phải mua mấy tòa biệt thự mới đủ bố trí hết các cô gái của em, hay là đang nghĩ muốn bố trí mấy biệt thự đó theo hình hoa mai, cửu cung, đúng không?

- Ý của chị hay đấy. Trương Khác cười hì hì, đẩy Tạ Vãn Tình đi vào biệt thự bên cạnh, nơi này mới bố trí theo sở thích của cô, đợi cô thay áo dầy xong, mới cùng đi ra theo cửa phụ.

Gió tuyết rất lớn, nhiệt độ ngoài trời đã dưới -18 độ, nhưng hoạt động không cảm thấy quá lạnh, đi khỏi khu biệt thự mới thấy có chút dấu vết con người, hai bên đường đèn sáng choang, nhà hàng trang trí tinh tế, tìm một nhà hàng tây đi vào, bên trong đã có khá đông người, Trương Khác liếc mắt một vòng, có ba bốn đôi là cô bé thanh xuân kiều diễm đi cùng nam nhân trung niên, nói nhỏ: - Xem ra rất nhiều người biết đây là chỗ tuyệt diệu xây ổ...

Tạ Vãn Tình nhéo hông Trương Khác, không có y nói ba lăng nhăng, tìm một chiếc bàn gần cửa sổ ngồi xuống, gọi món xong, Trương Khác mới nói tới câu chuyện với Tiêu Thụy Dân: - Sau tết cục thông tin sẽ tách từ China Telecom một phần thành lập công ty độc lập, một mạng GPRS cùng tiêu chuẩn thương nghiệp mới nhất được dựng lên, cao tầng Liên Thông cảm thấy áp lực lớn cũng là bình thường, ai bảo Liên Thông là con mẹ ghẻ..

- Kế hoạch ở Kim Sơn không để Liên Tín tham gia sao?

- Điều này không vội, nhà xưởng Kim Sơn cung cấp, xây dựng cũng nhanh thôi, để Liên Tín xen vào chỉ đánh cỏ động rắn, em đang suy tính, so với cục thông tin ỷ thế khinh người, có lẽ lúc này Liên Thông dễ ăn nói hơn cũng chưa biết chừng, Tiêu Thụy Dân hôm nay còn chưa nói hết, em ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày có khi có niềm vui bất ngờ chưa biết chừng?

Tạ Vãn Tình hỏi: - Ý em là Liên Thông sẽ chủ động tìm Cẩm Hồ để hợp tác sâu hơn sao?

- Em hi vọng như thế. Trương Khác gất đầu, vung tay lên: - Mọi người chịu đủ uất ức từ cục thông tin di động rồi, cho dù bọn em có muốn vờ ngoan ngoãn nghe lời, cũng cần người ta chấp nhận mới được.

Tạ Vãn Tình phì cười: - Chị chẳng bao giờ thấy em chịu ngoan ngoãn nghe lời cả..