Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1069: Ở Hoàng Hậu người ta gọi tôi là Tiểu Tuyết (2)



- Hiện giờ ngày càng ít người thích ôm ôm ấp ấp trong phòng bao rồi, chúng tôi không biết tiến bộ theo thời đại sao? Một số khách muốn các cô gái bơi cùng, tôi đi mua đồ bơi cho họ. Thiếu nữa váy ngắn mở túi cho Trương Khác xem, bên trong toàn là bikini gợi cảm.

- Ồ, làm má mì rồi à? Trương Khác rất bất ngờ, cô gái xinh đẹp như thế này xuống bùn ba năm leo lên được gần như không thể, trừ khi rất có đầu óc, hoặc có người bảo vệ, không biết có quan hệ với Lưu Bân không.

- Kiếm sống thôi. Thiếu nữ váy ngắn thở dài một tiếng tang thương: - Tuy không tiếp khách nữa, nhưng với người thường, nếu là Khác thiếu gia anh, tôi sẽ tiếp miễn phí.

- Cô biết tôi? Trương Khác ngạc nhiên:

- Tôi không mù, không biết, sao không biết anh là nha nội của đương kim thị trưởng. Thiếu nữ váy ngắn co chân lên, lộ ra cặp đùi trắng mịn hơn ngọc, dưới ánh sáng cuối cùng trong ngày, dụ hoặc khó nói bằng lời.

Cùng thiếu nữ váy ngắn đứng ở trước hiệu đồ bơi nói chuyện về vài tin đồn ở Tân Vu, có cảm giác tha hương gặp cố nhân.

- A, sao bạn ở đây? Tìm cả vòng không thấy. Đường Thanh và Trần Phi Dung mỗi người xách một đống đồ lớn đi tới: - Vừa rồi gặp hai bạn học của bạn, tới quán cà phê không tìm thấy, bọn họ đạp xe đi mất rồi.

- Thế à, mình đã bảo Thiên Vân Sơn không tệ mà, mình muốn đạp xe tới, chỉ sợ hai bạn không chịu nổi nắng, đây là... Trương Khác định giới thiệu cô gái váy ngắn, nhưng không biết tên là gì, quay đầu lại hỏi: - Cô tên là gì nhỉ?

- Người ở Hoàng Hậu đều gọi tôi là Tiểu Tuyết, nếu anh còn tới Hoàng Hậu, tìm Tiểu Tuyết là tìm được tôi, gần đây tôi ở bên nhà khách suối nước nóng... Tiểu Tuyết nhìn hai cô gái mấy giây rồi sách túi đi.

- Hoàng Hậu, cô ấy là gái của hộp đêm Hoàng Hậu sao? Đường Thanh nhìn theo bóng lưng của Tiểu Tuyết: - Cô ấy đẹp quá.

- Ba năm trước cô ấy không phải là gái, cô ấy chỉ theo người khác tới Hoàng Hậu chơi thôi. Hiện trong tay cô ấy có mấy cô gái rồi, cô ấy ký sinh trên người các cô gái cấp dưới. Trương Khác bùi ngùi nói, chẳng còn tâm trạng hỏi Đường Thanh xem gặp ai ở trường mình.

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

Trương Khác không biết mình đã bỏ lỡ điều gì, vẫn còn thương cảm cho cuộc đời của Tiểu Tuyết, buổi tối ăn cơm ở quán ăn ngoài nhà khách suối nước nóng rồi mới về căn nhà gỗ giữa đảo.

Buối tối trong núi hơi lạnh, trên đảo giữa hồ dùng gỗ tùng làm thành bến tàu nhỏ, hai mỹ nhân ngư Trần Phi Dung và Đường Thanh bơi lội ở gần đó, nước hồ long lanh phản chiếu ảnh sao, Trương Khác thì nằm trên ghế dài đọc sách, nếu nói hồ nước nóng có gì không hay thì đó là muỗi hoành hành, phải xoa kem chống muỗi.

Điện thoại trong phòng vang lên, Trương Khác đặt sách xuống, gọi hai cô gái: - Đừng ngâm nước quá lâu, cẩn thận bị cảm đấy. Thấy hai cô gái bơi về mới vào nhà nhận điện thoại.

D188 của Ái Đạt đã có thống kê lượng tiêu thụ hai tuần cuối cùng tháng 7, Trần Tín Sinh gọi điện báo cáo cho Trương Khác, nhìn thời gian thấy không còn sớm nữa, Trương Khác nói: - Đã giờ nào rồi mà bên thị trường còn có người tăng ca? Các anh có cần bóc lột sức lao động nhân viên thế không? Nói một câu không biết ngượng mồm xong cúp điện thoại, cầm di động ra ngoài.

Trần Phi Dung đúng lúc muốn bò từ hồ lên, Trương Khác đưa tay nắm lấy bàn tay ngọc ngà của cô, kéo cả người Trần Phi Dung khỏi hồ nước.

Trương Khác đứng rất gần, Trần Phi Dung lên bờ thiếu chút nữa nhào vào lòng Trương Khác, da thịt chạm vào nhau, hoảng hốt ngồi xuống một bên để Đường Thanh cũng lên bờ.

Đường Thanh còn muốn hưởng thụ nước nóng trong hồ, không vội lên, bơi bở gần bờ, Trần Phi Dung ngồi trên bờ thả chân xuống nước.

Trần Phi Dung mặc một bộ áo bơi liền thân màu phấn hồng, kín đáo bảo thủ nhưng rất dễ thương, dưới ánh trăng làn da trong trắng mềm vô tận, vải thấm nước dán sát lên cơ thể, làm đường cong lung linh của thiếu nữ thể hiện tròn vẹn, lúc ngồi xuống áo bơi ôm chặt lấy mông, tròn trỉa cong mẩy, một bức tượng thật Venus sống động đang tái hiện trước mắt Trương Khác, cực kỳ có vị nữ nhân, không còn là thiếu nữ non nớt năm xưa nữa rồi.

Trương Khác không dám nhìn nhiều, ném di động lên ghế, ngồi xuống bên cạnh Trần Phi Dung, cùng nhìn Đường Thanh bơi trong nước, cho chân xuống nước thử nhiệt độ, dần dần trượt xuống định bơi cùng cô, nhưng Đường Thanh sợ y bắt nạt, vừa thấy y xuống vội vàng bò lên bờ.

Không thể uyên ương giỡn nước, Trương Khác bơi hai vòng liền quay về, không biết Đường Thanh đi đâu, Trần Phi Dung vẫn ngồi ngâm chân vừa xoa kem chống muỗi lên người.

- Tiểu Thanh đâu rồi? Trương Khác bơi tới ngẩng đầu lên hỏi:

- Đi lấy khăn tắm rồi... Trần Phi Dung hơi ngả người tới nói chuyện với Trương Khác, thấy có mấy sợi tóc ướt che mắt y, muốn đưa tay ra gạt sang, lại cảm thấy làm thế không thích hợp.

Trương Khác ngồi trong hồ, phải ngửa đầu lên nhìn Trần Phi Dung, thấy nhìn hai bầu vú tròn tròn đẩy áo bơi lên cao, kích cỡ không nhỏ, không ngờ cô phát triển còn tốt hơn Đường Thanh.

Trần Phi Dung nhìn ánh mắt của y, xấu hổ khoanh tay che ngực, hơi trừng mắt lên mắng: - Nhìn Tiểu Thanh còn chưa đủ à? Đưa tay định vốc nước hất vào mặt Trương Khác, không ngờ động tác hơi gấp, mất trọng tâm ngã vào hồ nước.

Trương Khác vội vàng đỡ lấy Trần Phi Dung, cảm giác cơ thể đầy đặn ấm áp của cô dán sát vào lòng, êm ái hết sức, trong lúc luống cuống tay còn ôm lấy cặp mông tròn trịa của Trần Phi Dung, cảm giác đàn hồi chết người ở đó tức thì khiến tà hỏa trong người bùng lên, không kìm được muốn siết chặt ngọc thể ấy trong lòng. Chỉ là Trần Phi Dung rơi xuống nước có hơi hoảng hốt, chân tây quẫy đạp lung tung, đôi chân nhỏ trông như từ ngọc điêu khắc thành đạp cho một cái vào sát đùi, có sướng tới đâu cũng có giới hạn.

- Á. Đường Thanh thấy Trần Phi Dung sặc nước vội chạy tới kéo, Trương Khác nhịn đau nâng đủi và mông Trần Phi Dung lên, rồi bò lên bờ chạy vội vào nhà.

- Bạn làm sao thế? Đường Thanh thấy Trương Khác động tác quái dị, quan tâm hỏi:

- Không sao đâu, bạn đừng theo. Trương Khác giơ tay lên, kẹp chân chạy vào trong, đâu thể ôm chỗ hiểm ngồi trước mặt hai cô gái thế thì bẽ mặt quá.

Đợi hồi phục lại Trương Khác mới đi ra thì thấy Trần Phi Dung và Đường Thanh ngồi xoa kem chống muỗi cho nhau còn vô lương tâm cười quái dị, cả hai đều dùng khăn trắm lớm bọc lấy cặp đùi mỹ miều, làm Trương Khác hết sức thất vọng. Trần Phi Dung thẹn thùng né tránh ánh mắt của Trương Khác, Đường Thanh cười xấu xa, ánh mắt liếc nhìn đũng quần y, hiển nhiên vừa rồi Trần Phi Dung đã cho biết cô đạp vào đâu.

Trương Khác mặt đầy tủi thân ngồi xuống bên Đường Thanh, ngả người nằm trên sàn gỗ, Đương Thanh nghiêng người sang, cánh tay trắng trẻo đặt lên ngực y, giọng êm ru: - Cái đạp đó tư vị thế nào, có muốn mình cho thêm một cái không?

- Cái đồ vô lương tâm. Trương Khác ôm lấy eo Đường Thanh, để cơ thể mềm mại của cô nằm lên người mình, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên má, nói vào tai cô: - Không sợ đạp một cái hủy luôn nửa đời sau của bạn à?

- Càng tốt, bớt cho bạn đi hại cô gái khác. Đường Thanh hung dữ nói, nhưng hung dữ chưa đủ, nghe cứ như dụ dỗ Trương Khác đi hại cô lúc này vậy.

- Thật đúng là, hai người không biết nấp vào phòng rồi hẵng làm gì đó à, hay là muốn mình tránh đi? Trần Phi Dung cười đứng dậy, muốn quay về phòng:

- Đừng, cùng nằm xuống đây nói chuyện đi, ai muốn ở cùng tên này chứ? Đường Thanh kéo Trần Phi Dung nằm xuống.

Trương Khác nghiêng người sang, nhìn hai cô gái: - Hai bạn lúc đứng cao ngang nhau, không ngờ nằm xuống cũng cao ngang nhau, còn cao hơn mình....

- Thế à? Đường Thanh mới đầu nghe không hiểu, còn đi so với Trần Phi Dung, thấy Trần Phi Dung đưa tay che ngực, mới biết Trương Khác nói cái gì, xoay người ngồi lên người y, véo tai mắng: - Cái đồ đại sắc lang, mắt toàn nhìn vào chỗ nào thế hả?