Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 6: 6




Cô cởi khăn tắm ra, thay chiếc váy đã mặc tới đây, rồi viết một tờ giấy để cạnh đầu giường, chẳng thèm ngoảnh đầu lại rời khỏi phòng tổng thống xa hoa này.

Hôm sau, Lục Thi Nguyệt vẫn đang ngủ thì bị chuông điện thoại đánh thức, cô mở đôi mắt lim dim ra nhìn màn hình thì thấy là Lâm Khánh Quyền.

“A lô, tổng giám đốc Lâm, có chuyện gì không?” Cô nhấc máy, giọng nói còn mang theo vẻ ngái ngủ.

“Lục Thi Nguyệt, sao em lại rời đi trước?” Đầu dây bên kia, rõ ràng giọng điệu của Lâm Khánh Quyền không được tốt cho lắm.

Lục Thi Nguyệt giỏi nhất là an ủi Lâm Khánh Quyền.


“Em thấy hôm qua tổng giám đốc Lâm ngủ ngon quá, còn em thì nhất thời không thể ngủ tiếp được, để khỏi quấy rầy đến giấc ngủ của tổng giám đốc Lâm nên em mới rời đi, sao thế, mới một lát không gặp mà tổng giám đốc Lâm đã nhớ em rồi ư?”
Lục Thi Nguyệt cười ha hả.

“Trưa nay em hãy tới tập đoàn Lâm thị, rồi chúng ta cùng đi ăn trưa.

” Lâm Khánh Quyền dứt khoát ra lệnh.

Lục Thi Nguyệt cười duyên: “Quả nhiên mới một lát không gặp mà tổng giám đốc Lâm đã nhớ em rồi.


“Buổi trưa em hãy lái xe tới công ty, rồi chúng ta cùng nhau đi ăn.

” Lâm Khánh Quyền lạnh lùng nói xong thì cúp máy.

Lục Thi Nguyệt ném điện thoại Iphone xuống giường ngay, rồi đứng dậy chọn quần áo và giày để mặc vào hôm nay, cuối cùng cô đã chọn một chiếc váy màu vàng và giày cao gót mũi nhọn cao 15cm, sau khi thay xong, cô lại trang điểm nhẹ, rồi nhìn vào gương, hài lòng búng tay.

“Perfect! Lục Thi Nguyệt, mày thật sự quá đẹp!” Lục Thi Nguyệt nói vào gương.

Lục Thi Nguyệt vốn đã xinh đẹp, thậm chí có thể nói là người đẹp hiếm có, nhất là cặp mắt đào hoa trêu ghẹo người khác, rồi tới gương mặt trái xoan điển hình, mũi thẳng tắp xinh xắn, môi thì đỏ mọng không tỳ vết, dáng người lại cao ráo, trông chẳng khác gì hồ ly tinh mê người, ngoài việc hơi giống Dương Linh Hạ ra, thì cô đúng là mười phân vẹn mười.


Dù gì đàn ông cũng đều thích gái đẹp, nếu đã chọn người mình không yêu làm vợ, tất nhiên phải chọn người phụ nữ vừa đẹp mắt lại vừa nghe lời rồi.

Lục Thi Nguyệt cầm túi LV mới ra mắt, rồi giẫm giày cao gót mũi nhọn ngồi vào chiếc Audi mới mua, thuần thục lái ra khỏi khu chung cư, chạy tới tập đoàn Lâm thị, sau đó quen cửa quen nẻo lái vào bãi đậu xe của tòa nhà.

Đỗ xe xong, Lục Thi Nguyệt cầm chìa khóa xe đi vào tòa nhà, nhân viên lễ tân nhìn thấy cô thì cực kỳ khách sáo nói: “Chào cô Lâm.


“Lý Hoàn, hôm nay cô trang điểm rất xinh, hình như da cũng đẹp lên rồi đấy, cô đã dùng sản phẩm chăm sóc da mà tôi đã giới thiệu đúng không?”
Lục Thi Nguyệt cười nói.

Lý Hoàn sờ mặt cười đáp: “Cô Lâm thật tinh tường, nhưng quả thật da tôi đã sáng lên rất nhiều sau khi sử dụng bộ mỹ phẩm kia.

” Dứt lời, cô lại vẫy tay về phía Lục Thi Nguyệt, Lục Thi Nguyệt vừa tới gần, cô đã nói nhỏ: “Mợ chủ, cô phải cẩn thận một chút, cô Kim lại tới rồi.



Kim Hạnh, con gái duy nhất của Kim Cao Hải – ông trùm giới giải trí, có vóc dáng cao ráo, năng lực làm việc giỏi, gần đây hai nhà Kim-Lâm có hạng mục hợp tác, nên giao lại toàn quyền cho Kim Hạnh, cô ta đã tới đây rất nhiều lần rồi, trên dưới công ty đều lan truyền rằng Kim Hạnh sắp thay cô trở thành cô Lâm, nhưng chỉ có cô là biết Kim Hạnh đã có một người bạn trai ổn định, có điều chưa lọt vào mắt xanh của Kim Cao Hải.

Lục Thi Nguyệt vẫn mỉm cười nói: “Đúng lúc đã lâu rồi tôi chưa đi ăn cùng Hạnh, thật trùng hợp, vậy tôi đi trước nhé.


Lục Thi Nguyệt vẫy tay, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin như con khổng tước xinh đẹp, đi vào thang máy.

Cô bấm lên tầng 20, nhưng mới chớp mắt đã thang máy đã lên tới nơi, Lục Thi Nguyệt ra khỏi thang máy, Lisa – thư ký của Lâm Khánh Quyền thấy cô tới thì giẫm giày cao gót tiếp đón: “Mợ Lâm, cô tới rồi à, tổng giám đốc và cô Kim đang ở bên trong! Cô xem có muốn đợi một lát rồi hẵng vào không?”.