Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1322: Nữ Tử Trở Thành Thầy Của Nam Tử





Những tỷ muội nàng quen biết đều cho rằng suy nghĩ của nàng quá phản đạo lý, chưa từng có người nào ủng hộ nàng.

Nàng nghĩ không ra, nếu như nàng cũng có đủ tài hoa, vì sao nàng không thể làm tiên sinh? Mấy ngày trước nàng chợt nghe thấy, Minh Duệ hầu sẽ đến học viện Côn Lôn giảng bài, nàng đã nghe nói tới những sự tích của Minh Duệ hầu, nàng cảm thấy một nam tử không để ý tới ánh mắt thế tục, ở Quốc Tử Giám thẳng thắn nói ra hắn yêu phu nhân hơn chính bản thân mình, hắn nhất định có kiến thức trác tuyệt, nhất định có thể ủng hộ nàng.
Nhưng để lấy được sự ủng hộ của Minh Duệ hầu phải dựa trên địa vị của Minh Duệ hầu trong lòng học sinh, nàng muốn đi con đường này thì phải chấp nhận gian nan như vậy.

Cho nên, nàng mới năn nỉ sư huynh rất lâu, vụng trộm lẻn vào, suốt một buổi sáng nàng đều nghiêm túc lắng nghe Ôn Đình Trạm cùng các học sinh khác giải đáp, càng nghe càng kích động, càng nghe càng cảm thấy Ôn Đình Trạm nhất định không giống những nam tử thế tục khác.
Lúc này nàng mới lấy hết dũng khí, trước mặt nhiều người như vậy không ngại bại lộ chính mình, không ngại phụ thân nhiếc mắng cũng muốn hỏi cho rõ ràng, bởi nàng đã xác định phải chấp nhận...
Ngay tại lúc Ông cô nương nghĩ không còn hy vọng thì giọng nói thanh nhuận kia vang lên: “Có thể.”
Có thể!
Ngài ấy nói có thể!
Ông cô nương kích động ngẩng đầu, hai chữ này chẳng những rung động Ông cô nương, càng thêm rung động toàn bộ những người đang có mặt trong học viện, ngoại trừ Dạ Dao Quang.

Bọn họ đều quên mất lễ nghi không thể tin đứng bật dậy.


Nam tử kia phong tư trác tuyệt, ung dung đẹp đẽ, giọng nói hắn thanh nhuận như nước suối chảy qua khe núi, ôn nhu giống như mỹ ngọc tạc ra từ linh sơn.
Người ấy thế nhưng nói, nữ tử có thể làm tiên sinh dạy nam tử!
Đáp lại những ánh mắt khó tin được, đáy mắt Ôn Đình Trạm xanh trong như gió thổi qua hồ biếc, từng đợt sóng nước lần lượt đẩy ra: “Ta lúc sáu tuổi đã mất cả phụ thân cùng mẫu thân, ta được tiên sinh rủ lòng thương cho đọc sách ở tư thục.

Học vấn là tiên sinh dạy cho ta không sai, thế nhưng phu nhân lại là người giáo hội cho ta cách đối nhân xử thế.

Phu nhân cũng cho ta biết, người sống trên đời, việc gì có thể làm, việc gì bắt buộc phải làm và việc gì là không thể làm.

Chính phu nhân ta đã giáo hội ta dùng tấm lòng rộng rãi như thế nào để đi đối đãi với những người trên thế gian này.

Cũng là phu nhân đốc thúc ta mỗi ngày luyện võ nghệ, cho ta hiểu rõ như thế nào là kiên trì.

Tất cả những phẩm hạnh mà ngày hôm nay ta có được hoàn toàn đến từ chính phu nhân.

Chính bản thân ta còn chịu sự chỉ bảo hướng dẫn từ nữ từ, vậy tại sao nữ tử lại không thể làm?”
Ôn Đình Trạm ngừng lời nói, toàn bộ mọi người dùng ánh mắt sùng kính đổ dồn về phía Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang cho dù da mặt dày tới đâu cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nàng thừa nhận tác phong làm việc của nàng khẳng định có ảnh hưởng rất nhiều tới Ôn Đình Trạm, nhưng nàng thật sự chưa chính thức hướng dẫn hắn bất cứ cái gì, hết thảy đều do hắn tự học mà thành.
“Từ trước tới nay, nơi nào có tiền lệ nữ tử dạy nam tử?” Ông phu tử không phải tâm không động, nhưng hắn sợ nữ nhi của mình khư khư cố chấp, ngày sau phải chịu sự chửi bới của thế nhân, cho nên ngay từ đầu ông đã không đồng ý với ý tưởng kinh thé hãi tục này.
“Vì sao không thể?” Ôn Đình Trạm cười khẽ phản bác, “Rất nhiều người không phải cứ mở miệng là nói nữ tử cần phải giúp chồng dậy con sao? Việc dạy con này chẳng lẽ không thể xem như là thầy? Ta cũng sắp làm cha, phu nhân gần đây thường nói với ta, phụ mẫu là lão sư đầu đời của hài tử.

Khi những đứa trẻ chưa đi học vỡ lòng, tính tình của bọn chúng đều là noi theo phụ mẫu.

Bao nhiêu nam tử vội vàng suy tính gia kế, sinh kế thậm chí thiên hạ kế nhưng đâu biết nguồn gốc giáo dục chân chính của bọn họ là mẫu thân.

Ta nghĩ điểm này những đồng sinh đang ngồi ở đây đều không thể phủ nhận.”
Mọi người đang tập trung thưởng thức lời giảng tinh tế nhất thời ào ào gật đầu.


Cho dù bọn họ gia thế nghèo khó hay phú quý, người bọn họ luôn luôn ỷ lại chính là mẫu thân.

Theo ký sự tới nay, trước khi bước vào con đường học vấn, khả năng sáu tới mười năm đầu đời, người giáo dục bọn họ cách làm người xử thế là mẫu thân, sửa chữa phẩm hạnh cho bọn họ cũng là mẫu thân.
“Có thể đó là tình mẫu tử...” Có người thấp giọng phản bác.
Ôn Đình Trạm lại cười nói: “Trong thiên địa này có phụ mẫu cùng phu tử, đều là những người mà chúng ta nên tôn trọng, mẫu thân là người thân, tiên sinh là thầy, Khổng Tử viết; ‘Trong ba người cùng đi, ắt có một người làm thầy’.

Ở giữa ba người khẳng định có người có phẩm hạnh mà chúng ta cần học tập, câu nói này cũng không ngoại trừ đối với nữ tử.”
Dạ Dao Quang nghe xong cực lực áp chế không để phát ra ý cười, Khổng Tử căn bản sẽ không đồng hành cùng nữ tử nên tất nhiên sẽ không nói phải ngoại trừ nữ tử rồi.

Ôn Đình Trạm lại viện vào đây cố tình lệch giải để nhóm học sinh nghe xong cũng không thể nào phản bác.
“Hôm nay chư vị đồng sinh hỏi ta rất nhiều vấn đề, ta đây giờ này cũng muốn hỏi chư vị một câu.” Ôn Đình Trạm nói tiếp, “Các ngươi dựa vào đâu để chọn thầy?”
Dựa vào đâu chọn thầy? Câu hỏi này còn cần trả lời sao? Tất nhiên là chọn lão sư có thể truyền thụ học vấn cho bọn họ, có thể là lão sư phẩm hạnh đoan chính hoặc có thể giúp bọn họ trưởng thành, mở mang kiến thức, một lão sư có học thức làm cho bọn họ thán phục.
“Ta nghĩ chư vị đồng sinh ở đây kỳ thực trong lòng đã có đáp án.

Nếu như tất cả mọi người đều bị thuyết phục bởi học vấn và kiến thức, vậy nếu như một người có thể cho mọi người nhận được những tri thức mà không thể học được từ ai khác, chỉ có điều duy nhất, nàng là nữ tử.

Mà tại đây các vị vì cái gọi là ánh mắt thế tục cự tuyệt việc học tập, hoặc vì sự tự tôn đáng thương của nam tử mà cự tuyệt sự phát triển bản thân, như vậy ở trong mắt các vị, học vấn so ra kém vài câu đồn đãi vô căn cứ, so ra còn kém lòng tự trọng của các ngươi.

Nếu lòng dạ đã thiển cận, vậy cho dù có đi tìm tiên sinh học cao hiểu nhiều cũng vô pháp mở đường cho sự hẹp hòi của các vị.

Các vị còn chưa bắt đầu vào sự học đã bị chính những tư tưởng cổ hủ của mình trói buộc.”
Lời nói Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng chậm rãi, giọng nói hắn độc đáo mát lạnh trơn bóng, những người đứng nghe hắn giảng giải cảm thấy nội tâm đang mệt mỏi như được nước suối tẩy rửa vô cùng thoải mái.

Mỗi một chữ của hắn đều đủ sức đi vào ngõ ngách trong lòng mỗi người, làm cho bọn họ tìm không ra nửa chữ phản bác.

Bọn họ tự hỏi cũng đã đọc đủ thứ thi thư, nhưng vì sao khi gặp gỡ Ôn Đình Trạm, bọn họ lại đều thành người tự cao tự đại, ếch ngồi đáy giếng.
“Không phân biệt địa vị, không phân biệt giàu nghèo, không chia cao thấp, không phân biệt nam nữ, phàm có là người có đức giả, đều có thể làm thầy của ta.”
Một câu tổng kết này của Ôn Đình Trạm làm tất cả mọi người như được gột rửa.


Kỳ thực bọn họ hiểu rõ, bọn họ không muốn chấp nhận việc nữ tử vốn dĩ yếu đuối hơn nam tử nhưng lại có thể vượt bọn họ về học thức, hơn nữa lại là làm thầy, giống như một người giàu có vô pháp tiếp nhận một người nghèo sống hạnh phúc hơn họ.
Đây chính là lòng dạ hẹp hòi mà Ôn Đình Trạm nói tới.
“Hầu gia, ta chờ thụ giáo.” Không chỉ học sinh trong học viện, liền ngay cả đám người Tống sơn trưởng đều nhất tề hành lễ với Ôn Đình Trạm, thể hiện kính ý.
Ôn Đình Trạm vẫn giữ nụ cười nhẹ như cũ, ánh mắt hắn dừng ở trên người Ông cô nương đang kích động không thôi, hốc mắt đã phiếm hồng: “Ông cô nương, nữ tử từ nhỏ đã bị cho rằng yếu hơn nam nhi, đây là việc trời xanh sở định, không thể sửa đổi.

Cho nên thế đạo đối với nữ tử càng thêm hà khắc.

Cô nương nếu muốn trở thành tiên sinh, tất nhiên phải qua được vô số thử thách, là những gì mà cô nương khó có thể tưởng tượng ngay lúc này.

Nhưng cô hãy ghi nhớ, bất luận ai khi muốn làm bất cứ việc gì kỳ thực đều phải chịu đựng đau khổ, hơn nhau là ở sự kiên trì bền bỉ.”
Nói xong, Ôn Đình Trạm cúi đầu nhưng đáy mắt hắn đầy ý cười cùng độ ấm: “Phu nhân còn từng dạy ta, bất luận sinh linh nào sống trên thế gian này đều có quyền lợi lựa chọn con đường của chính mình.

Lựa chọn này là ngọt bùi hay cay đắng, đều tự mình gánh chịu.

Nếu thành công không cần chia sẻ trái ngọt với người khác; Nhưng vấp ngã cũng không có quyền oán trách.”
“Sáp nến dù có cháy hết, chết cũng không hối tiếc.” Ông cô nương dùng lời nói biểu đạt quyết tâm của mình với Ôn Đình Trạm.
“Ông phu tử, phu tử có một nữ nhi còn hơn nam nhi.” Ôn Đình Trạm nói với Ông phu tử, “Hôm nay không còn sớm, ta đã đồng ý với phu nhân, sau bữa trưa sẽ đưa nàng đi dạo Tây Ninh phủ một chút, nhìn xem con người cũng như phong thổ nơi đây, không tiện tiếp tục ở lại học viện.

Tống sơn trưởng cùng chư vị phu tử cũng không cần đưa tiễn.”
Nói xong, Ôn Đình Trạm liền nắm tay Dạ Dao Quang ở trước mắt bao người chậm rãi rời khỏi.

Không có ai mở miệng giữ lại, bọn họ đã bị Ôn Đình Trạm làm sang chấn tâm lý, bọn họ cảm giác Ôn Đình Trạm nói cái gì cũng như thánh mệnh không thể cãi, cho nên đều ào ào theo bản năng nhường đường cho phu thê Ôn Đình Trạm..