Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 122: Ma Huyết



Nguyệt Nhị bỗng nhiên lên tiếng:

- Giờ ta đã hiểu vì sao Hồng sư huynh lại thích vị sư đệ như vậy. Thiên phú, phẩm chất đều hơn người. Có điều người này hành sử bá đạo, sau này sẽ là một kẻ nổi danh thiên hạ. Danh tiếng tốt hay xấu thì khó nói.

Nguyệt Tứ bên cạnh nói:

- Ta chưa từng nghĩ hắn mới mấy tuổi đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Hai lần thiểu đốt năng lượng phép thuật với sinh mệnh lực vậy mà còn sống sờ sờ đứng ở đó. Đẳng cấp còn đột phá đến cấp S nữa. Thật sự thiên phú hơn người, không phải nói là một yêu nghiệt thì đúng hơn.

Pháp Nhân lại nói và:

- Điều đó chưa là gì, nghe nói trong Quái Dị Thế Giới, tiểu sư thúc âm người Pháp Tông đến hai lần. Khiến bọn họ tổn thất thảm trọng. Đừng quên lúc đó tiểu sư thúc chưa đến cấp S, mà Pháp Tông người lại có một tên Thái Thượng Trưởng Lão và một lão già bất tử thoát khốn.

Viện Trưởng trợn mắt nhìn hắn hỏi:

- Thật sao?

Phó viện trưởng gật đầu:

- Là thật, chính là nữ oa lúc đó đi bên cạnh tiểu sư thúc kể. Thế nên chúng ta tốt nhất là đừng chọc vào vị tiểu sư thúc này. Không chừng một ngày nào đó nổi giận, lại tìm cách đốt luôn thư viện cũng nên.

Mọi người dở khóc dở cười, đúng là tình hình khó khăn. Địa vị lại cao, có một vị sư huynh Mạnh Mẽ bảo vệ bao che, còn thêm là một yêu nghiệt. Đúng là khó chơi mà.

Viện trưởng bỗng nhiên nghiêm túc hỏi:

- Vậy còn việc tiểu sư thúc nói lúc nãy các vị nghĩ sao? Thật sự chúng ta tìm kiếm lôi kéo thiên tài khắp nơi là sai sao?

Pháp Nhân lắc đầu:

- Chúng ta không sai khi tìm kiếm thiên tài, chúng ta sai ở chỗ là ngó lơ việc dạy dỗ chúng. Mà cũng sai ở chỗ chỉ chú tâm vào thiên tài cũng như bao che cho con cháu của các lão sư. Đúng như Tiểu Sư Thúc nói, đám đệ tử con cháu đó quá phế vật, với lại tài nguyên lại được nhân nhiều hơn mấy đệ tử khác. Chúng ta cần thay đổi việc này, đúng là phải dùng máu để tẩy lể cho bọn chúng. Ta thật sự thích câu nói kia của Tiểu Sư Thúc: Dùng máu và nước mắt để viết nên sử sách. Nếu ta bất tử, tất đạp bằng thiên hạ.

Mọi người đều gật đầu, đúng vậy, đám kia quá phế vật. Bọn họ cần thay đổi thư viện, nếu không thật sự thư viện sẽ lụi tàn từng ngày. Đến đời tiếp theo sợ rằng không còn nơi đặt chân.

Viện Trưởng nhìn Bạch Thư Sinh:

- Chắc hôm nay ngươi cũng học được nhiều điều rồi nhỉ. Nhớ rõ những lời tiểu sư thúc nói hôm nay, sau này có khi sẽ giúp ngươi. Bây giờ thì đi giải quyết đám phế vật dưới kia đi. Cho trị liệu sư trị liệu bọn chúng, sau đó ta sẽ ban xuống hình phạt sau.

Bạch Thư Sinh nói ‘Vâng’ liền xoay người rời đi. Trong lòng hắn rất phức tạp, hắn đã từng tự hào mình là thiên tài, người tài năng nhất trong thư viện. Nhưng hôm nay, vị tiểu sư thúc tổ kia mới khiến hắn khiếp sợ. Thực sự mới 18 tuổi sao, nếu vậy thì mình là thiên tài cái gì? Trong lòng Bạch Thư Sinh quyết định, sau này phải cố gắng gấp bội.

- ------------------------------

Phía sau núi, một già một trẻ song song đang tiến vào khu cấm địa của Huyết Nguyệt Pháp Tắc Thư viện. Vừa đến trước một cấm pháp, trước mắt xuất hiện hai người lưng còng. Cả thân mặc áo choàng đen che kín mặt mũi. Hồng Lão liền đưa ra lệnh bài ra rồi hai người cùng tiến vào trong.

Nhất Thành cũng không hiếu kỳ, dù sao Huyết Nguyệt Pháp Tắc Thư viện tồn tại rất lâu. Lâu đến mức mà đến Hồng Lão không rõ năm tháng. Một số điều kỳ lạ và bí mật xuất hiện cũng không lạ kỳ gì.

Hai người tiến vào cấm pháp như tiến vào một thiên địa khác. Nơi đây bao quanh là một màng đêm với những ánh sao chiếu rọi. Mọi sự vật xung quanh đều mờ nhạt, chỉ có một con đường thẳng phía trước được các ngọn lửa lơ lửng trên không kéo dài thành một đường đi chiếu sáng.

Hồng Lão bên cạnh lên tiếng:

- Đây là nơi bí ẩn nhất của thư viện chúng ta. Được Tổ Sư để lại, cũng là nơi mà Tổ Sư đạt được những pháp môn tu luyện phép thuật. Ma Pháp Các ở trong này, thường thì không có ai dùng con đường này đến đó. Mỗi năm Ma Pháp Các mở ra một lần bằng cách dùng các loại cánh cổng không gian đặc biệt. Đưa người thẳng vào Ma Pháp Các.

Nhất Thành gật đầu hiểu rõ. Đúng lúc này, Hồng Lão cũng kéo trong ngực ra một chiếc nhẫn đưa cho Nhất Thành. Lão nói:

- Đây là nhẫn ma pháp, được làm từ không gian thạch. Bên trong có không gian đủ rộng để chứa đựng vật phẩm. Thứ này ba vạn năm trước rất hữu dụng, nhưng sau đó thì không vì các pháp sư bắt đầu đánh không gian thạch vào Magic Plate của mình, tạo không gian bên trong để chứa đựng vật phẩm. Thủ đoạn này rất được pháp sư ở thời đại này dùng đến.

Nhất Thành nhận lấy nhẫn hiếu kỳ nhìn. Nhẫn này màu đen, bên trên khắc một số hoa văn không gian. Hắn không hiểu loại hoa văn không gian này nhưng hắn là người sử dụng phép thuật không gian nên nhận ra cũng không lạ gì. Hồng Lão vừa đi vừa nói:

- Như ta đã hứa, bên trong có một số tài nguyên cần dùng cho tu luyện. Ngoài ra có một cây đao như ta đã hứa với sư đệ lúc trước. Đao này là sư phụ chúng ta tìm thấy ở một nơi hiểm địa, cực kỳ sắc bén, không thua kém Huyết Ma Đao của đệ.

Nhất Thành định mở miệng hỏi cách dùng nhẫn thì Hồng Nhân đã nói tiếp:

- Cách dùng nhẫn này rất đơn giản. Dùng linh hồn mình hoặc máu để khắc dấu ấn trên nhẫn, sau đó sư đệ có thể tùy ý sử dụng.

Nhất Thành gật đầu, hắn dùng linh hồn lực truyền vào nhẫn, sau đó theo đường văn trên nhẫn mà khắc lại linh hồn dấu ấn của mình. Trong đầu Nhất Thành liền xuất hiện một không gian khác, hắn có thể thấy rõ mọi thứ trong không gian này.

Trong tay Nhất Thành xuất hiện một cây đao, đao này có thể nói là đại đao. Nhìn rất giống đao phay kiếp trước. Phong cách và kiểu dáng khác xa Huyết Nguyệt Đao. Dù là nó không dài như Huyết Nguyệt đao nhưng so với Nhất Thành bây giờ thì đã cao hơn một chút. Lưỡi đao sáng bóng sắc bén, phản xạ lại ánh lửa đang chiếu lên nó. Lưng đao lại uống lượng rất đẹp mắt, tạo một cảm giác cứng rắn và sắc bén. Lúc nắm thanh đao này, Nhất Thành cảm thấy kỳ quái là nó không có trọng lượng. Hắn không hiểu vì cơ thể mình quá mạnh hay là vì thanh đao này quá nhẹ. Nhất Thành thấy ở chuôi đao có khắc hai chữ nhỏ Ma Huyết. Hắn đoán chắc đây là tên của cây đao. Hắn vừa đi vừa quan sát cây đao thì không biết từ lúc nào đã đứng trước một cánh cửa không gian. Bên cạnh cũng xuất hiện rất nhiều cánh cửa không gian khác.

Nhất Thành thu lại Ma Huyết vào trong nhẫn ma pháp. Hồng lão và hắn tiến vào cánh cửa không gian trước mặt.

Vừa tiến vào, Nhất Thành đã cảm thấy quen thuộc vì hắn đã vào đây một lần. Những giá sách cao lớn trập trùng vẫn như trước. Hồng Lão quay sang hỏi hắn:

- Sư đệ muốn xem loại sách ma pháp nào? Hay phép thuật loại gì?