Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 872: Giết nhầm tam thiên 1



Hoàng cung nước Bắc Diệu.

Diễm Tâm Sư vội vàng đi tới tẩm điện của Cung Vị Ương, cúi đầu, mơ hồ nhìn thấy hoàng hậu cầm tiêu ngọc trong tay, quỳ gối bên ngoài long sàng, chờ Tu La Vương sai bảo.

Diễm Tâm Sư do dự một chút, không dám quấy nhiễu Tu La Vương nghỉ ngơi. Nhưng hắn có chuyện trọng yếu cần bẩm báo.

Trong lúc tiến thối lưỡng nan liền nghe thấy tiếng nam nhân âm trầm từ trong long sàng truyền đến.

"Tìm được nàng sao?"

Diễm Tâm Sư vội vàng quỳ xuống, dập đầu nặng nề nói: "bẩm bệ hạ, không, không có..."

Bên trong trầm mặc hồi lâu, loại áp lực tĩnh mịch này cũng có thể ép chết một nam nhân cao lớn cường tráng. Diễm Tâm Sư không dám thở mạnh, sợ bản thân bị tai vạ liền nói: "Bệ hạ, người đeo mặt nạ quỷ tiến vào sứ quán của nước Nam Dực. Thuộc hạ đuổi đến nơi nhưng lại biến mất. Thuộc hạ đoán nước Nam Dực ẩn giấu cô ta".

Vẫn không có tiếng đáp lại, Diễm Tâm Sư thấp thỏm chờ hồi lâu, không biết Tu La Vương có chỉ thị gì.

Một lát sau, Ngụy Yên Nhiên mở miệng nói: "Che giấu trọng phạm thì phải chịu tội gì?".

Diễm Tâm Sư ngẩn ra, lập tức hiểu Ngụy Yên Nhiên muốn hắn truyền đạt ý tứ với Tu La Vương, lập tức nói: "Giết không tha".

Ngụy Yên Nhiên nghiêng đầu nở nụ cười xinh đẹp, thực sự trời sinh mê hoặc.

Diễm Tâm Sư lại hỏi: "Bệ hạ, bọn họ là sứ thần của nước Nam Dực, có thể giết hay không?"

"Giết người, không nhất định phải dùng tay của mình." Ngụy Yên Nhiên mị hoặc nói.

Diễm Tâm Sư chợt nói: "Vâng, thuộc hạ hiểu."

Vừa định đứng lên rời đi, Phong Liên Dực miễn cưỡng mở miệng: "Chờ đã."

Diễm Tâm Sư vừa lộn trở lại, khom người hỏi: "Bệ hạ còn dặn dò gì?"

Phong Liên Dực phất phất tay Ngụy Yên Nhiên, Ngụy Yên Nhiên ngẩn ra, nhưng vẫn lập tức cầm ngọc tiêu đứng lên, lui ra ngoài.

Nhìn thấy ngay cả hoàng hậu cũng bị cho ra ngoài, Diễm Tâm Sư liền biết Tu La vương muốn dặn dò chuyện đại sự với hắn, Vì vậy cúi đầu đi vài bước tới trước.

Xốc lên sa rèm của long sàng, ló đầu vào, Phong Liên Dực nghiêng thân, thấp giọng dặn dò mấy câu, Diễm Tâm Sư cẩn thận nghe, đột nhiên chấn động, hai mắt trừng lớn, nhưng không dám hỏi nhiều liền cúi đầu đi xuống.

Sau khi ra ngoài, Người của Thành Tu La chào đón, hỏi: "Bệ hạ dặn dò thế nào?"

Diễm Tâm Sư giơ tay làm một động tác giết không tha, mọi người hiểu rõ, xoa tay làm nóng người. Diễm Tâm Sư lại hạ giọng nói mấy câu, mấy người kia liền lộ ra vẻ mặt cứng ngắc.

"Sư đại nhân, bệ hạ rốt cục bệ hạ muốn thế nào?"

"Bệ hạ ra lệnh, ngươi chấp hành là được, ai dám nghi vấn?" Diễm Tâm Sư nghiêm túc nói.

"Vâng!" Mọi người vội vàng đồng ý, cũng không dám hỏi thêm một câu.

Vài người trong đêm đen liếc mắt nhau một cái rồi biến mất.

Diễm Tâm Sư cũng định chạy, đột nhiên Ngụy Yên Nhiên từ trong góc chậm rãi đi tới, giọng nói mềm mại uyển chuyển nói: "Sư đại nhân xin dừng bước."

Diễm Tâm Sư quay đầu lại, nhìn thấy chỗ mà nàng đi tới, khoảng cách khá xa, nàng hẳn không nghe được bọn họ vừa nói cái gì. Tuy nhiên, nữ nhân này dám trốn từ một nơi bí mật gần đó, hiện tại giữ lại hắn thì có chuyện gì tốt?

Tuy nhiên, nàng là hoàng hậu mà bệ hạ chọn lựa, mặc dù Thành Tu La không thực sự thừa nhận, nhưng trong hoàng cung vẫn là hoàng hậu.

"Hoàng hậu có dặn dò gì sao?" Diễm Tâm Sư nhìn thẳng nàng hỏi.

Đối với thái độ ngạo mạn vô lễ của hắn, Ngụy Yên Nhiên cũng không tức giận, cười quyến rũ đa tình, "Không dám dặn dò, có điều Sư đại nhân lần này hành động, Bổn cung có một đề nghị."

"Hoàng hậu mời nói."

Ngụy Yên Nhiên đè thấp giọng, nói: "Hôm nay trong dịch quán, Nước Đông Ly ở gần Nước Nam Dực, muốn động thủ, Nước Đông Ly đúng là không thể thích hợp hơn."

Diễm Tâm Sư ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Ngụy Yên Nhiên: "Hoàng hậu nương nương, Nước Đông Ly là mẫu quốc của ngài đó."

"Bổn cung đã gả đến Nước Bắc Diệu, là người của Nước Bắc Diệu, quốc gia khác đã là quá khứ rồi." Ngụy Yên Nhiên mỉm cười, tiện tay ném một khối lệnh bài cho Diễm Tâm Sư, liền xoay người rời đi.

Diễm Tâm Sư cúi đầu nhìn lệnh bài trong tay, đó là lệnh bài của thị vệ thân tín bên cạnh Ngụy võ thần. Đến lúc Người của Thành Tu La động thủ xử lý người của Nước Nam Dực, chỉ cần để lại khối lệnh bài này, như vậy...

Ngụy Yên Nhiên mà lại hãm hại cha của mình? Lòng dạ độc ác, tác phong làm việc tác có vài phần bóng dáng của Thành Tu La.

Diễm Tâm Sư không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm với tiểu mỹ nhân tâm địa rắn rết này.

Đêm khuya

Sứ quán Nước Nam Dực

Hoàng Bắc Nguyệt luôn luôn thính ngủ. Lúc ngủ, cả người đều cảnh giác, một chút động tĩnh cũng có thể khiến nàng thanh tỉnh.

Hôm nay bị thương, chảy máu quá nhiều, có chút mơ hồ, tuy nhiên trong lúc ngủ mơ, Chi Chi đột nhiên bò ra khỏi không gian linh thú, "chi" một tiếng với nàng. Nàng lập tức mở mắt, trong tay lập tức nắm một thanh dao băng!

Nghiêng tai nghe tiếng gió tuyết bên ngoài, tiếng gió rất lớn, che giấu toàn bộ động tĩnh.

Tuy nhiên, khí tức khác thường chậm rãi đến gần, bản thân luôn luôn nhạy cảm lập tức cảm nhận được!

Có người đến gần rồi, mà bên ngoài đám người Cát Khắc cùng A Tát Lôi lại không có bất cứ động tĩnh gì, thậm chí ngay cả Nến Đỏ cũng không có cực nhỏ tiếng động!

Nến Đỏ không phải là thần thú bình thường, ngay cả nàng cũng không phát hiện nguy hiểm tới gần, như vậy....

"chi nha chi nha"

Chi Chi ngẩng đầu, trên đầu cọng hành màu xanh biếcrun lên, há miệng muốn nói gì đó với nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bộ dáng của nó, liền gật đầu hiểu. Chi Chi muốn nói cho nàng bên ngoài có đồng loại của nó - chức mộng thú!

Nói cách khác, ở đêm khuya tới gần bọn họ chính là người của Thành Tu La!

Trong phòng đèn dầu tù mù, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít bóng dáng. Chi Chi nâng đầu, đôi mắt to nhấp nháy nhìn nàng, tựa hồ hỏi nàng nên làm cái gì bây giờ.

Hoàng Bắc Nguyệt cắn răng suy nghĩ trong chốc lát, nàng hiện tại bị thương, lại có nhiều người như vậy. Cho dù cố đánh, có thắng thì cũng không thể mang nhiều người đi khỏi đây được.

Nếu công khai xích mích với Nước Bắc Diệu, đám người Công chúa Anh Dạ sợ rằng đều phải táng thân trong tay Thành Tu La!

Nghe động tĩnh trong gió, có vẻ chỉ hướng về một mình nàng, như vậy tạm thời án binh bất động xem bọn chúng muốn làm gì đã!

Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ đầu Chi Chi, nói với nó: "Lát nữa ngươi lặng lẽ đánh thức Nến Đỏ, gặp chuyện bất thường thì phải lập tức mang Công chúa Anh Dạ rời khỏi đây, không cần bận tâm tới ta, một mình ta rất dễ thoát thân."

Vì có đông người nên nàng mới băn khoăn. Nếu chỉ có một mình, trên thế giới bất cứ người nào đừng mơ tưởng vây khốn nàng!

Chi Chi lo lắng nhìn nàng, trong ánh mắt ngập nước đích thực đáng yêu, Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Mau đi đi, đừng làm đồng loại của ngươi phát hiện."

"Chi Chi Chi Chi." Chi Chi kêu vài tiếng, nàng nghe không hiểu, tuy nhiên cũng biết nó muốn nói nàng cẩn thận. Nàng cười cười, nhìn Chi Chi lặng lẽ ẩn thân vào bóng tối ra ngoài.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bốn phía, nhét gối mềm vào bụng, tiếp tục nằm xuống giả bộ ngủ.

Cũng không lâu sau nghe thấy trong gió tuyết có tiếng bước chân dồn dập đến gần gian phòng của nàng, rất cẩn thận mở cửa sổ, một bóng người chậm rãi tiềm ẩn đi vào.

Quả nhiên là hướng về phía nàng!

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười, nắm chặt con dao trong tay.

Dám đến, ta sẽ khiến ngươi không có đường về!

Tiếng bước chân lén lút tới gần giường của nàng, một bóng ma cao lớn đi vào nhưng không vén rèm lên, chỉ đứng ở bên ngoài, hình như không dám nhìn lén.

"Không biết bệ hạ rốt cục muốn gì? Nữ nhân này bụng to thì có gì hay ho chứ?" Giọng nói rất nhỏ, vạn phần khó hiểu.

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi, đây là ý gì? Phong Liên Dực phái người tới không phải muốn giết nàng?

Suy nghĩ một chút, người nọ liền vứt áo khoác lớn qua rèm vào bên trong, che nàng lại, miệng thì thào nói: "Nữ nhân mà Bệ hạ coi trọng, không thể nhìn, không thể đụng vào."

Không rõ hắn có ý gì, Hoàng Bắc Nguyệt rất khó hiểu, tuy nhiên cảm giác người này không có sát khí, cho nên nắm lại dao băng, nhất thời không hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục giả bộ ngủ.

Người nọ cúi người, ôm nàng hợp với áo khoác cùng chăn mền đứng lên

Hoàng Bắc Nguyệt hoàn toàn mơ hồ, đây là muốn làm gì?

Không đợi nàng hiểu rõ, người nọ điểm hai cái huyệt đạo, tránh để nàng tỉnh lại lộn xộn hoặc hô lên.

Loại điểm huyệt này, nàng bảy tám tuổi là có thể chơi đùa vô tư. Nàng là cao thủ giải huyệt nên lập tức phá mở. Tuy nhiên vì chưa biết chuyện gì xảy ra nên nàng quyết định tiếp tục giả bộ ngủ.

Người nọ vác nàng trên vai, bay nhanh khỏi cửa sổ, mấy cái lên xuống, liền ra khỏi dịch quán.

Mọi người bị chức mộng thú khống chế, không ai phát hiện ra được.

Gió gào thét bên tai, bởi vì có áo khoác cùng chăn bông che nên không lạnh chút nào. Tuy nhiên để người ta gói gém mang đi có chút khó chịu.

Huống chi người này vẫn thỉnh thoảng lẩm bẩm: "Hóa ra phụ nữ mang thai cũng không nặng lắm."

Tốc độ người này rất nhanh, không kém tốc độ của A Tát Lôi. Xoạt xoạt mấy cái lên xuống, không biết tới đâu thì dừng lại, có giọng nói quen thuộc vang lên.

"Mang tới chưa?" Là giọng nói của Diễm Tâm Sư!

Nghĩ đến chuyện hắn làm với Anh Dạ, Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm giác nguy hiểm liếm môi

"Mang đến." Người nọ cung kính nói, sau đó rất cẩn thận buông Hoàng Bắc Nguyệt ra, thấp giọng hỏi: "Sư đại nhân, cô ta rốt cục là ai, vì sao bệ hạ...."

Chưa nói hết đã ngừng, người nọ như bị dọa, chân mềm nhũn định quỳ xuống.

Hoàng Bắc Nguyệt rất sợ hắn quỳ xuống sẽ vứt nàng sang một bên, nêu thế, nàng không thể giả bộ ngủ được nữa!

Tuy nhiên may mắn là trước khi hắn quỳ xuống, Diễm Tâm Sư đã quát khẽ nói: "Giao người cho ta!"

"Vâng" người nọ vội vàng nâng nàng ra phía trước, định giao cho Diễm Tâm Sư, tuy nhiên có một bàn tay nhanh chóng vươn tới, cường thế ôm lấy nàng.

"Bệ hạ" Diễm Tâm Sư thấp giọng nói, "Thuộc hạ đưa cô ta vào."

Chưa trả lời, người ôm nàng đã xoay người trở về.

Từ khe hở áo khoác, có thể nhìn thấy đây là một tòa nhà rất khác biệt. Trong viện Tu Trúc xanh biếc. Nhiều tuyết rơi như vậy mà vẫn không chết, lá cây một màu xanh biếc, cao ngất đứng thẳng. Trong gió tuyết, lá cây phát ra tiếng lả tả.

Nàng bị ôm vào một căn phòng ấm áp, cái mũi bị gió thổi lâu khiến ngứa, suýt hắt hơi, mặc dù nhịn được nhưng thân thể vẫn run nhẹ một cái.

"Tỉnh dậy sao?" Phía trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp, lạnh lùng, âm sắc mang theo binh khí, hơi thở sát phạt.

Hoàng Bắc Nguyệt thân thể cứng đờ, mặc dù đã sớm đoán được, tuy nhiên nghe được tiếng của hắn thì giật mình một cái.

Phong Liên Dực, ngươi định làm như thế nào?

Đặt nàng nhẹ nhàng trên thượng, bỏ áo khoác ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt của nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, vô lực hạ mắt xuống, trên mặt không có khăn che mặt, phòng này đèn đuốc sáng rực, bộ dáng của nàng không thể che giấu được, tất cả đều rơi vào mắt hắn.

Tựa hồ không có gì ngoài ý muốn, khuôn mặt nàng thanh lệ thoát tục, tinh sảo tuyệt sắc. Dưới lông mi cong vút không che được ánh mắt trong trẻo, như là ngôi sao sáng giữa trời đêm, chiếu thẳng vào lòng người.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bị gió lạnh thổi trúng ửng đỏ động lòng người, vành tai xinh đẹp tuyệt trần, chiếc cằm nhọn, quai hàm thon thả. Quả nhiên là giai nhân tuyệt sắc.

Hắn vô thức nhìn mặt nàng, sợ run một hồi lâu, trong lòng mơ hồ có cảm giác. Hắn chờ giờ khắc này rất lâu. Thời gian buồn chán rốt cuộc chờ được.

Nàng cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng, ngay cả lông mi vẫn không nhúc nhích, giống như một đứa bé.

"Ngươi vì sao không nói lời nào?"

Hoàng Bắc Nguyệt giật mình, lặng lẽ cười khổ, hắn có ý gì đây?

Xem ra, hắn không phát hiện nàng là Nguyệt Dạ hoặc là người mặc áo choàng đen, nếu không, hắn sẽ không khách khí như thế?

Nguyệt Dạ cùng Hí Thiên đều là người cực kỳ nguy hiểm, hắn cho dù tự phụ, cũng không chút phòng bị tới gần nàng, cho dù nàng dựa vào trong ngực hắn.

Nàng bây giờ là Nguyệt phu nhân của Tào Tú Chi, mà hắn khuya khoắt phái người lén lút mang nàng đi, lặng lẽ đưa đến biệt viện này, hắn làm như vậy là có ý gì?

Trước khi nàng hiểu rõ thì không muốn nói. Hơn nữa hiện tại nàng bị điểm huyệt đạo, không thể động, không thể nói.

Nhìn thấy nàng vẫn không nhúc nhích, trầm mặc không lên tiếng, Phong Liên Dực biết nàng bị điểm huyệt đạo, bởi vậy duỗi tay mở huyệt đạo cho nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt giật mình, lập tức kéo áo khoác trên người, nói: "Bệ hạ đây là ý gì?"

Nàng cúi đầu, không ngẩng đầu nhìn hắn, động tác như vậy, không thể nói là vì sợ hãi hắn mà không dám nhìn thẳng, ngược lại là cao ngạo không muốn ngẩng đầu, không để hắn vào mắt.

Phong Liên Dực nhíu mi, nữ nhân này vì sao to gan như vậy?

"Tào Tú Chi, không xứng với ngươi" Phong Liên Dực lạnh lùng nói.

Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạo, nói: "Hắn không xứng, thế người nào xứng đôi đây?"

Nói xong, nàng ngước con ngươi trong suốt thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái.

Ánh mắt sáng ngọc kinh người, Phong Liên Dực cũng không khỏi giật mình một cái, nói: "Hắn không bảo vệ được ngươi, cho nên ngươi sống ở đây đi."

"Bệ hạ bận tâm quá rộng, ngay cả chuyện nhà của người khác đều bận tâm. Phu quân của ta có bảo vệ ta được hay không thì liên quan gì tới bệ hạ?"

Đáy mắt màu tím nhạt né chút giận dữ, Phong Liên Dực đứng lên, lạnh lùng xoay người, "Ngươi chỉ là một phụ nữ không nơi nương tựa, Trẫm muốn lấy tánh mạng của ngươi, dễ như trở bàn tay, ngươi tốt nhất biết điều một chút!"

"ha ha...." Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng cười hai tiếng, quay đầu tà tà nhìn hắn, "Thành thật mà nói, ta không rõ ý tứ của bệ h. Biết điều, có nghĩa là để một người mang bầu như ta hầu hạ bệ hạ?"

"Trẫm không có...ý nghĩ như vậy." Phong Liên Dực nắm chặt tay, không biết vì sao phẫn nộ như vậy.

Hắn mang nàng tới đây, chưa từng nghĩ tới loại chuyện này, đừng nói nàng là một phụ nữ mang thai, cho dù nàng không mang thai, hắn cũng sẽ không yêu cầu nàng tới hầu hạ hắn.

Hậu cung của hắn có vô số nữ tử, hắn muốn loại nữ nhân nào đều được, không thiếu một mình nàng!

Hắn chẳng qua không muốn nàng bị tai họa, người Nước Nam Dực dám tư tàng thích khách ám sát hắn, công khai đối nghịch với hắn nên không thể bỏ qua.