Phúc Ninh Điện

Chương 75



Triệu Thập Nhất trở lại Phúc Ninh Điện, lúc đi đến bậc dưới của chính điện, bước chân khựng lại.

Đây là nơi hắn thường đến, bây giờ lại có hơi sợ.

“Tiểu lang quân?” Nhiễm Đào kinh ngạc.

Hắn mới đi lên bậc thang, dù sao cũng phải đi, thôi cứ gặp thêm nhiều lần nữa đi, trong lòng hắn nói như vậy nói.

Triệu Tông đang ngồi dựa lên giường đọc sách, đọc rất cẩn thận, nghe thấy tiếng bước chân, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Vừa thấy Triệu Thập Nhất, hắn liền nở nụ cười, đôi mắt cười thành vầng trăng tròn.

Triệu Thập Nhất nguyên bản bước chân còn chầm chậm, nhìn thấy hắn cười như thế, lập tức cái gì cũng quên hết, nhanh chân đi đến trước giường. Mắt hắn không khỏi cũng sáng lên, đi đến bên giường, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Triệu Tông.

Triệu Tông ngẩng đầu nhìn hắn, cười: “Ngươi đói bụng à, đôi mắt như mắt sói đói ấy.”

Hắn nói chuyện chọc cười, lại chọc Triệu Thập Nhất đứng hình

Triệu Tông vỗ vỗ bên giường: “Ngồi xuống nói chuyện.”

Triệu Thập Nhất nghe lời ngồi xuống, Triệu Tông lại gọi Nhiễm Đào đi lấy đồ ăn cho hắn, hỏi lại hắn: “Hôm nay vẽ cái gì?”

Triệu Thập Nhất trầm mặc. Hắn vốn đang nhìn chằm chằm Triệu Tông, nhưng lời nói kia của Triệu Tông khiến hắn không dám tiếp tục nhìn nữa.

“Đứa ngốc, hôm nay ngươi có thể nói chuyện rồi, vì sao không nói gì?” Triệu Tông thấy hắn không nói gì, giáo dục nói, “Không thể cứ trốn trong vùng trời nhỏ của mình. Mấy ngày nay trẫm dưỡng bệnh, không có thời gian nói với người về những chuyện này. Hôm ấy ngươi làm rất tốt, chỉ là ngươi không nên xuống nước cứu trẫm, may mà ngươi biết bơi. Nói đến cái này, tại sao ngươi lại biết bơi?”

Theo lý mà nói, một đứa nhỏ mười một tuổi, ở nhà không được sủng ái, đi đâu học bơi.

Triệu Thập Nhất cúi đầu, đôi mắt có chút lấp loé. Kiếp trước chịu khổ nhiều, hồi ở Tây Nam suýt nữa chết đuối, thời khắc mấu chốt thân vệ bên người đã cứu hắn, cũng dạy hắn bơi lội. Mà hắn đương nhiên không thể nói như vậy, cũng không biết cái gì thúc đẩy, quỷ thần xui khiến hắn nói: “Hồi bé bị đẩy vào nước, liền học.”

Triệu Tông nghe vào tai, tất nhiên lại khổ sở hồi lâu.

Gia đình giàu có, mà gia đình kiểu Ngụy Quận vương phủ con cháu đông đảo, có thể nghĩ đến là nhiều gian khó. Nhất định là bị huynh đệ tốt nào đẩy vào nước rồi!

Triệu Tông đau lòng đưa tay vỗ vỗ tay Triệu Thập Nhất, trấn an nói: “Đều là chuyện đã qua, quên đi.”

Triệu Thập Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, thấy Triệu Tông mặt mày khổ sở, nhưng trong lòng tràn đầy thỏa mãn. Hắn tự biết mình đê tiện, nhưng lại rất cao hứng, lần thứ hai hắn nhìn chằm chằm Triệu Tông.

Triệu Tông cầm quyển sách bên tay, buồn cười che khuất mặt mình, lại lấy xuống, cười giỡn nói: “Trẫm cũng biết là ngươi thích ăn sủi cảo thạch anh —— được rồi, ngươi cứ nhìn đi.” Hắn lại nói, “Bây giờ ngươi như vậy cũng rất tốt, người bắt nạt ngươi, ngươi phải bắt nạt lại. Ngươi rốt cục cũng nói chuyện rồi, trẫm cũng có thể nói cho ngươi mấy cái khác. Ngày xưa, trẫm vô cùng lo lắng cho ngươi, không biết đợi ngươi lớn rồi nên làm thế nào đây, sợ ngươi không thể nói chuyện, sợ ngươi không quản lý được hạ nhân. Bây giờ, trẫm cũng yên tâm rồi. Sau này ngươi xuất cung, trẫm cho ngươi tòa nhà, ngươi không cần ở chung với người nhà của ngươi, cũng có thể đón mẹ ruột của mình ra, các ngươi cùng ở. Trẫm lại tứ hôn cho ngươi, có phải hay không ——”

Triệu Thập Nhất nghe đến hai chữ “tứ hôn” liền cảm thấy chói tai, ngắt lời nói: “Không cần tứ hôn cho ta.” Trong âm thanh còn có chút bất mãn.

“Vì sao?”

“Ta không thành thân.”

Triệu Tông lần thứ hai cười rộ lên, Triệu Thập Nhất mặc dù đã khôi phục tính cách chân chính, lại không thể suốt ngày tự cho mình con nít. Mà hắn quả thật vẫn là con nít, giọng nói cũng còn chưa thay đổi, nghe vào vô cùng đáng yêu.

Triệu Thập Nhất hé môi.

Triệu Tông biết đến đám con nít phần lớn đều sĩ diện, đề cập đến mấy cái này tóm lại có chút ngượng ngùng, hắn nói: “Đợi ngươi lớn lên lại nói.”

Triệu Thập Nhất nhìn hắn, nhớ tới lời vừa rồi Triệu Tông nói, không khỏi hỏi ra nghi hoặc trước nay: “Vì sao ngươi lại tốt với ta như vậy?”

Triệu Tông suy nghĩ một hồi, nói: “Bởi vì trẫm thích ngươi á.”

Rõ ràng là giọng điệu dỗ con nít, rồi lại khiến Triệu Thập Nhất cúi đầu.

Triệu Thập Nhất thầm nghĩ, hoàng cung này thực sự là một khắc cũng không thể ở lại nữa.

Triệu Tông tuy là giọng điệu dỗ con nít, nhưng thực chất cũng là hàm ý của hắn. Hắn thấy Triệu Thập Nhất xấu hổ, và nụ cười trên mặt, thì nhớ Nhiễm Đào nói có một đám cung nữ quay chung quanh hắn, không khỏi cũng kiêu ngạo, Tiểu Thập Nhất đúng là tuấn tú! Hắn bèn cảm khái nói: “Tiểu Thập Nhất, đợi ngươi lớn lên, không biết có bao nhiêu tiểu nương tử thích ngươi?”

“…” Triệu Thập Nhất không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu Triệu Tông có ý gì.

Hắn chưa từng biết cảm giác được người thích ra sao, kiếp trước, ban đầu hắn chính là kẻ xui xẻo không được sủng ái, ai sẽ thích hắn? Thậm chí cũng không có người thèm nhìn hắn. Sau đó hắn suốt ngày giết người, trên người tràn đầy tinh lực và sát khí, lại có tiểu nương tử nào dám thích hắn? Lúc ấy có người đồn rằng hắn giết người như điên, cũng chính là sau khi hắn đăng cơ sau, mới không ai dám nói vậy nữa.

Lúc trước, hậu phi trong cung, ai không sợ hắn? Y tình cờ triệu người đến dùng bữa, mấy nữ nương đó sợ đến chân đều run, cứ như hắn muốn lập tức giết các nàng vậy.

Dần dà, hắn không còn hứng thú.

Triệu Tông lại nói: “Thật sự nên lấy cái gương cho ngươi soi, tên ngốc, chính mình đẹp trai, còn không tự biết nữa. Sau này á, sợ là rất nhiều tiểu nương tử muốn cướp ngươi, đến lúc đó, phải để trẫm đến chọn cho ngươi.”

“Ta không cần tiểu nương tử!” Triệu Thập Nhất bừng tỉnh, có chút không vui, mở miệng ngậm miệng chính là tiểu nương tử, vô vị!

“Vậy ngươi cần cái gì?”

“Ta —— ”

Từ sau khi Triệu Thập Nhất biết nói, Triệu Tông đã phát hiện hắn không còn dễ chọc như trước nữa, bây giờ đột nhiên lại tìm được một đề tài có thể trêu hắn, Triệu Tông nhanh chóng nắm chặt, cười hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cần tiểu lang quân?”

“…” Triệu Thập Nhất khó tin nhìn hắn, đây là Hoàng đế sao?!

“Đứa ngốc!” Triệu Tông cười ra tiếng, ngửa ra sau, cười rất vui vẻ.

“…” Triệu Thập Nhất thật không biết là nên tức, hay nên giận! Triệu Tông nói vậy, đúng là không có nhận thức!

Nhóm Nhiễm Đào cùng Trà Hỷ chờ bên ngoài, nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bệ hạ trong nội thất, dồn dập nhìn nhau, đều nở nụ cười.

Quả nhiên chỉ cần tiểu lang quân ở đây, là bệ hạ có thể vui vẻ.

Bây giờ Thái hậu đã xuống dốc, bệ hạ thân chính cũng chỉ là chuyện mấy ngày, về sau chỉ có thể càng lúc càng tốt hơn.

Tiểu lang quân cũng có thể nói chuyện rồi.

Cuộc sống cũng có hy vọng.

Triệu Tông cười một hồi sau, lại nhỏ giọng nói: “Tiểu Thập Nhất, ngươi chịu nói chuyện, trẫm hết sức vui mừng.”

Hắn lại nói: “Hôm đó, ngươi cứu trẫm, trẫm rất cảm kích, còn vui mừng hơn.” Có người xem tính mạng của ngươi quan trọng như vậy, còn chuyện gì khiến người ta cảm động hơn chuyện này không? Trong lòng Triệu Tông, Triệu Thập Nhất đã là người nhà có thể trăm phần trăm tin tưởng, giống như Triệu Tông Ninh vậy.

“Đã ra khỏi vùng trời riêng rồi, cũng đừng quay lại.” Triệu Tông nắm tay Triệu Thập Nhất.

Triệu Thập Nhất lại nhìn hắn.

“Tiểu Thập Nhất, vui vẻ mà lớn lên, trẫm sẽ bảo vệ ngươi.”

Đôi mắt Triệu Thập Nhất bỗng dưng đau xót, nhưng hắn cố nhịn xuống, không lộ ra chút thất thố nào.

Mãi đến khi Triệu Tông nghỉ ngơi, hắn đã rời đi, hắn đã trở lại trắc điện của mình, trong đầu vẫn là câu “Trẫm sẽ bảo vệ ngươi” của Triệu Tông.

Có tài cán gì, mà Triệu Tông lại nói câu này với hắn.

Hắn cũng muốn nói, muốn nói “Ta cũng có thể bảo vệ ngươi”, nhưng đột nhiên hắn không có dũng khí.

Hắn cúi đầu nhìn cánh tay của chính mình, trước khi đi, Triệu Tông còn nhìn kỹ cánh tay của hắn, ngàn dặn vạn dặn, mới thả hắn trở về. Hắn sờ sờ cánh tay, trước mắt không khỏi hiện lên hình ảnh Triệu Tông đầy mắt đau lòng.

Hắn không khỏi thở dài.

Hắn thật sự phải đi rồi, cành nhanh càng tốt.

Chuyện nữ quan kề cận của Tôn thái hậu hãm hại bệ hạ, cuối cùng lan truyền trong Kinh Thành rất xôn xao.

Bây giờ trong tửu lâu, câu lan ngõa xá, ngoại trừ đánh cược bệ hạ khi nào thân chính, mọi người lại có thêm một chủ đề.

Tiêu Đường theo thường lệ ngồi trong Vương Ngũ chính điếm, gọi hai ba món ăn cùng một bầu rượu, còn thêm một chung trà xanh.

Trong kinh hiệu sách đông đảo, từ khi hắn vào kinh tới nay, viết không ít thơ từ, kiếm lời chút bạc, nợ nần trong nhà đã trả hết, giờ hắn cũng thảnh thơi hơn trước rất nhiều. Mà hắn phải bày mưu đặt kế cho quận chúa, thường đến Vương Ngũ chính điếm quan sát, quận chúa cho hắn một bút bạc.

Ban đầu hắn tất nhiên không chịu, Triệu Tông Ninh trực tiếp nói rõ đây là bạc do làm việc, cũng không có đạo lý lệnh hắn làm việc còn tự phải lấy bạc ra. Hắn tự biết mình không có tiền, nếu như suốt ngày đến tửu lâu, thì chắc chắn không chi nổi, nhưng cũng không chối từ nữa, tiếp nhận số bạc này.

Ở đây lâu, cũng biết một vài người quen. Chỉ là cả ngày hôm nay trời mưa, tửu lâu ít người, Tiêu Đường uống mấy chén rượu, cũng không thấy người quen.

Ngược lại là rất nhiều thực khách đang bàn luận chuyện bệ hạ bị Thái hậu hãm hại, Tiêu Đường đang ăn dê hấp, nghe những người này đàm luận, mặc dù hoang đường nhưng lại là sự thật, nhưng cũng cảm thấy thú vị. Mà trong lòng cũng càng kính nể quan gia trong cung, kỳ thực ngày ấy bệ hạ nói với hắn chuyện thân chính trong năm, lúc đó hắn bị phấn khởi, sau đó suy nghĩ một phen, lại cảm thấy lời ấy sợ là mạnh miệng.

Dù sao Tôn thái hậu chính thính sáu năm, căn cơ ít nhiều cũng có. Mà bệ hạ thì không hề có căn cơ, so ra, Tôn thái hậu chẳng phải vững vàng chiếm địa vị có lợi? Ai có thể nghĩ tới chỉ hơn một tháng, trong cung đã sinh ra rất nhiều biến hóa. Bệ hạ thân chính cũng không còn là lời nói suông, bây giờ hắn trừ mỗi ngày tới đây uống rượu, còn lại thì đều đang khổ học, chỉ vì ân khoa năm sau.

Hắn tiếp tục nghe một hồi, bắt đầu cảm thấy không thú vị, đứng dậy định đi.

Ngoài cửa có một người đi vào, hắn lập tức cười đứng dậy chào hỏi: “Nhược Bình huynh!”

Người đó đi đến trước mặt hắn, chắp tay hành lễ: “Tử Phồn huynh!”

Tiêu Đường liền ngồi trở lại, đưa tay mời: “Nhược Bình huynh, mời ngồi!”

Người này là cử nhân thi đậu cùng năm với hắn, cũng giống nhau không tham gia thi Hội năm nay, họ Dịch tên Ngư tự Nhược Bình. Bất đồng ở chỗ, nhà người này cực kỳ giàu có và đông đúc, là đại thương nhân nổi danh Dương Châu, cửa hàng trên đường có hơn phân nửa là của nhà y.

Sở dĩ y không tham gia thi Hội, là vì du lịch.

Các thư sinh ở lại Kinh Thành phần lớn đều ở cùng nơi, thuê một trạch tử tam, tứ tiến*, nhiều người cùng ở, chia nhau tiền thuê, tiết kiệm được rất nhiều tiền bạc. Dịch Ngư này thì lại sống một mình, nhà y ở Kinh Thành có tòa nhà. Mà người này tính cách vô cùng ôn hòa, mà học vấn cũng tốt, học sinh trong kinh thường ở mấy chỗ cố định uống rượu dùng trà, giao lưu học vấn, y cũng thường đến, tính tình khá hợp ý Tiêu Đường, hai người không khỏi làm quen, tương giao rất tốt.

*Trạch tử tam tiến/tứ tiến: Nhà có ba đến bốn viện, chia ra các khu đồng đều nhau đầy đủ tiện ích, theo mô hình nhà quyền quý ngày xưa

Tiêu Đường tự tay rót rượu cho Dịch Ngư, cười hỏi: “Nhược Bình huynh, hôm nay sao lại có thời gian ra ngoài? Giờ trời còn đang mưa nữa.”

Dịch Ngư cũng cười: “Tử Phồn huynh không sợ gió mưa, sao ta phải sợ?”

Dịch Ngư là lang quân gia đình giàu có, bình thường khi ra đường đều có xe ngựa tiểu tư đi theo, sao hôm nay trông y cẩu thả thế? Hai người bọn họ từ lâu đã hiểu nhau, Tiêu Đường đang định đùa giỡn với y, Dịch Ngư đột nhiên lại nhỏ giọng nói: “Tử Phồn huynh cũng biết chuyện trong cung?”

Tiêu Đường ra hiệu y nhìn bốn phía, nói: “Người người đều đang bàn luận, sao ta không biết được?”

“Tử Phồn huynh có nhận định gì?”

“Việc này ——” Bọn họ tuy là hảo hữu, nhưng xưa nay không bàn luận chuyện này. Bọn họ là học sinh, còn là cử nhân, sao có thể ngang nhiên thảo luận chuyện này.

Lúc trước Dịch Ngư cũng không phải người không biết điều như vậy, hôm nay vì sao đột nhiên đàm luận chuyện này với hắn? Không đợi Tiêu Đường nói gì, Dịch Ngư lại nói: “Tử Phồn huynh thường đến Quận chúa phủ, sợ rằng trong lòng đã có nhận định đúng không.”

Tiêu Đường lập tức lạnh mặt, cau mày nhìn kỹ Dịch Ngư.

Mỗi lần hắn đến Quận chúa phủ đều cực kỳ cẩn thận! Thậm chí gần đây đã ít đi, đều là Lâm tiên sinh liên lạc với hắn, Dịch Ngư lại có thể phát hiện, có thể thấy được đã quan sát hắn lâu rồi! Người này tâm cơ thâm sâu!

Dịch Ngư cười: “Tử Phồn hà tất kinh ngạc như vậy, ngươi và huynh quen biết đã lâu, ta là người như thế nào, huynh không biết?”

Tiêu Đường cười lạnh.

Dịch Ngư bất đắc dĩ nói: “Tử Phồn, ta coi huynh là tri kỷ, thật sự là bây giờ lòng có điều nghi ngờ, không ai giải được mới nói chuyện với huynh.”

“Nghi ngờ điều gì?”

“Hôm nay, đại quản gia của Yến Quốc công phủ tới nhà ta.”

Tiêu Đường rùng mình.

Dịch Ngư thở dài: “Nơi này không phải nơi nói chuyện, không bằng về nhà ta?”

Tiêu Đường đồng ý, cùng y về nhà, hai người ngồi đối diện nhau, nói chuyện đến trưa.

Hóa ra Yến Quốc công phủ cũng biết gần đây trong kinh có người cố ý nói tốt cho bệ hạ, muốn noi theo, đính chính cho Thái hậu, thế là theo dõi Dịch Ngư. Quan sát Dịch Ngư tất nhiên cũng có nguyên nhân, Dịch Ngư không giống thư sinh bình thường, thư sinh bình thường đa số đều không có lá gan làm chuyện như vậy. Mà Dịch Ngư gia đình giàu có, có can đảm, cũng có tầm nhìn. Cố tình nhà lại làm thương nhân, cũng chênh lệch một chút.

Tuy triều đại chẳng hề xem thường thương nhân, mà thương nhân càng ngày càng nhiều, nhưng lâu nay, quan niệm của mọi người đã định, thương hộ đều kém hơn một chút. Dịch gia không thiếu tiền, chỉ thiếu địa vị.

Nguyên nhân chính là như vậy, nhà Yến quốc công theo dõi y.

Dịch Ngư vẫn rất bất đắc dĩ: “Tử Phồn huynh, chuyện đến nước này, ta cũng đã không che giấu. Quả thật ta tận mắt chứng kiến huynh đến Quận chúa phủ, âm thầm suy đoán huynh có chút liên quan đến quận chúa. Sau đó trong kinh có người cố ý ra mặt, thay quan gia viết lời ca tụng, ta liền đoán được người đó là huynh. Ta với huynh quen biết, là động cơ của ta không tinh khiết. Mà ta thật lòng với huynh, bằng không ta cần gì phải nói những chuyện này với huynh?”

Dịch Ngư quả thật tâm cơ thâm sâu, sợ là còn có điều che giấu, Tiêu Đường biết rõ. Nhưng như Dịch Ngư đã nói, xác định cũng tin tưởng Tiêu Đường, mới có thể tiết lộ những chuyện này với hắn. Tương giao với người như vậy, có lợi cũng có hại.

Tiêu Đường vẫn quan sát y.

Dịch Ngư có ngoại hình rất được, thường ngày trên mặt chứa mấy nét cười, quả nhiên là công tử hàng đầu. Trong lúc trò chuyện cũng biết y học vấn phi phàm, nhưng thứ bậc trong danh sách thi cử lại bình bình. Lúc đầu Tiêu Đường còn không hiểu, bây giờ đã hiểu rồi, người này sợ là đang giấu tài!

Dịch Ngư làm một ấp lễ* với hắn: “Tử Phồn huynh, lần này còn phải nhờ huynh giải thích nghi hoặc giúp ta.”

*Ấp lễ: Ấp là tư thế đứng chắp tay chào. Trong ấp lễ chia thành nhiều hình thức bao gồm thổ ấp, thời ấp, thiên ấp, đặc ấp, lữ ấp, bàng tam ấp, trường ấp. Ở đây nhân vật dùng thời ấp cách chào hỏi giữa người ngang cấp bậc (người đứng nghiêm, tay ôm quyền, tay trái bên trên, lòng bàn tay hướng xuống, đưa trước ngực, cúi người chừng 30 độ)

Tiêu Đường lần thứ hai không khỏi bội phục y, giải thích nghi hoặc cái gì? Nếu y nói việc này ra, tất nhiên là cự tuyệt Yến Quốc công phủ, hoặc là đồng ý nhưng không định làm việc. Y hy vọng mình đến Quận chúa phủ đây mà! Dịch Ngư muốn tranh công, trong lòng người này suy nghĩ vạn ngàn, chẳng trách nói là du lịch, rồi lại thật lâu không rời Đông Kinh Thành, sợ rằng y cũng thấy thế lực trong cung biến hóa vài lần, đã có thể đoán được bệ hạ thân chính!

Thân chính kiểu gì cũng mở ân khoa, hắn cũng vì khoa cử sang năm cơ mà! Hắn thì đã trình diện trước mặt bệ hạ rồi! Chỉ sợ ân khoa sang năm, thứ bậc của người này không thấp.

Tiêu Đường sợ y cũng bội phục y, nhưng hắn và Dịch Ngư mặc dù tương giao rất tốt, nhưng quen biết không lâu. Loại người tài ba này, chắc chắn quan gia cũng cần đến. Tóm lại là chuyện lợi cho quan gia, hắn đã sớm làm việc cho quan gia, chỉ là đến Quận chúa phủ báo cáo một tiếng thì có làm sao?

Thôi thôi! Mặc dù hắn bị Dịch Ngư lợi dụng, nhưng hắn đẩy việc của Dịch Ngư sang chỗ quận chúa, quận chúa cũng cảm kích y, có chỗ nào không phải là hắn lợi dụng Dịch Ngư? Chỉ tiếc, sự lợi dụng này, cũng chỉ là bị Dịch Ngư ép mình lợi dụng thôi!

Tiêu Đường lắc đầu: “Lúc trước ta thực sự đã coi thường Nhược Bình huynh, không biết Nhược Bình huynh còn giấu giếm điều gì?”

Dịch Ngư cười khổ: “Tử Phồn huynh, người sống một đời, luôn có điều bất đắc dĩ.”

Lời này cũng nói đến trọng điểm, luôn có điều bất đắc dĩ. Có người từ nhỏ đã muốn làm quan làm quyền thần, có mấy người thì sao, chỉ muốn bình phàm sống hết một đời. Dịch Ngư hiển nhiên là muốn làm quan làm đại sự, không giấu mấy phần tâm cơ, thì làm sao có thể tiến lên? Dịch Ngư này, đúng là không phụ họ tên của mình.

Mà chính hắn, muốn làm còn đắn đo, hắn lại kém cỏi hơn một chút!

Hôm sau, Tiêu Đường thay quần áo, đi vào Quận chúa phủ từ cửa sau, bẩm báo việc này cho Triệu Tông Ninh.

.