Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 47: Tỷ muội



Nam Anh trở lại phủ, đại hoàng tử phi Hàn thị rất thân thiết tiếp đón nàng, "Nam trắc phi đã trở lại, có gặp được tam hoàng tử phi không?"
"Bẩm hoàng tử phi, tì thiếp đã gặp tam hoàng tử phi."
Hàn thị kéo tay nàng, kêu nàng ngồi xuống, Thường trắc phi bên kia hừ lạnh một tiếng, Hàn thị đáp lại một ánh mắt lạnh, đối phương bất mãn cúi đầu.
Nam Anh tựa không thấy được các nàng mắt đi mày lại, an tĩnh ngồi bên, cung kính đặt tay trên đầu gối, Hàn thị cười, "Nam trắc phi, không biết dạo này tam hoàng tử phi ngày có khỏe không?"
"Bẩm hoàng tử phi, tam hoàng tử phi hết thảy đều tốt, cũng rất lễ ngộ với tì thiếp, tự nói tình nghĩa tỷ muội, rất là hoài niệm, còn nói hôm qua hoàng quý phi triệu nàng vào cung, nói chút việc nhà."
Hàn thị hơi sững sờ, rồi lại bật cười, "Lại nói, tình cảm tỷ muội Nam gia tốt thật, làm người ngoài nhìn đỏ mắt, hoàng quý phi là trưởng tỷ của các ngươi, khẳng định nhiều chuyện nhọc lòng."
"Bẩm hoàng tử phi, hoàng quý phi triệu tam hoàng tử phi, không biết vì sao nhắc tới tứ hoàng tử, còn nói tứ hoàng tử là đích hoàng tử, là chính thống hoàng thất."
Không khí trong phòng đông lại, mặt Hàn khẽ biến đổi, "Hoàng quý phi mới vừa có mang long thai, nhọc lòng như thế sợ không tốt cho an thai, làm người ta lo lắng."
"Hoàng tử phi nói rất đúng."
Thường trắc phi bất mãn lẩm bẩm một tiếng, "Hoàng quý phi thật không biết tránh hiềm nghi, ai chẳng biết ngày điện tuyển, tứ hoàng tử cài trâm hoa cho nàng."
Cùng ngày đại hoàng tử cũng cài trâm hoa cho hoàng quý phi, chính bởi vì thế, Nam Anh mới có thể được ban cho đại hoàng tử làm trắc phi, Thường trắc phi vừa nói, vừa nghiêng đầu liếc Nam Anh.
Hàn thị tự nhiên biết chuyện này, chờ nàng nói xong, nổi giận, "Làm càn, hoàng quý phi có thân phận gì mà cho phép ngươi có thế nghị luận."
Thường trắc phi không cho là đúng cúi đầu, Nam Anh từ đầu đến cuối không nhiều lời, Hàn thị ổn định ngữ khí, "Các ngươi là trắc phi hoàng tử, không phải phụ nhân bình thường, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, không cần bản phi dạy dỗ, rõ chưa?"
Uống một hớp trà, Hàn thị lại nói, "Các ngươi là người bên cạnh đại điện hạ, mỗi tiếng nói cử động đều liên quan đến thể diện của điện hạ, kỵ miệng lưỡi, nên nhã nhặn lịch sự, hầu hạ điện hạ, mới là bổn phận của các ngươi."
Hai người đều nói vâng.
Bên ngoài đại hoàng tử sải chân bước vào, "Các nàng đang nói gì đó?"
Hàn thị đang muốn mở miệng, Thường trắc phi cướp lời, "Đại điện hạ, vừa rồi đang nói chuyện tam muội muội tới thăm tam hoàng tử phi ạ."
Đại hoàng tử nhướng mày, "Hả? Hôm nay Nam trắc phi tới phủ tam hoàng tử làm khách sao?"
Nam Anh vẫn cúi đầu, cung kính trả lời, "Bẩm đại điện hạ, đúng vậy, hoàng tử phi thương tiếc tì thiếp, cho tì thiếp ra ngoài, tới phủ tam hoàng tử cho khuây khỏa."
"Tốt, hoàng tử phi săn sóc các nàng, các nàng càng phải lễ phép" Đại hoàng tử nói rồi chuyển hướng Hàn thị, "Việc này nàng làm rất tốt, trong phủ có nàng lo liệu, ta rất yên tâm."
Hàn thị hơi ngượng ngùng, ôn nhu nói, "Thay điện hạ quản lý hậu viện là bổn phận của thần thiếp."
Thường trắc phi bĩu môi, muốn đến trước mặt đại hoàng tử, Hàn thị bất động thanh sắc đẩy Nam Anh về phía trước, "Điện hạ, trong viện Nam trắc phi tcos một cây mai vàng nở hoa, hương thơm ngào ngạt, sao không đến xem một chút?"

Đại hoàng tử nhìn Nam Anh cúi đầu không nói, có chút vừa lòng, "Được, vậy Nam trắc phi dẫn bản hoàng tử đến ngắm hoa."
Nam Anh cúi đầu càng thấp, "Tuân lệnh điện hạ, mời đi theo tỳ thiếp."
Thường trắc phi thầm hận, nhấc chân muốn đi theo, Hàn thị lại nói, "Thường trắc phi, bản phi gần đây ngủ không yên, bả vai hơi mỏi, người đến bóp vai cho bản phi."
"Dạ."
Hàn thị dựa người vào ghế mềm, Thường trắc phi tâm bất cam tình bất nguyện bóp vai cho nàng.
Nam Anh cùng đại hoàng tử một đường đi tới, đại hoàng tử lơ đãng hỏi, "Nay nàng tới phủ tam hoàng tử, có gặp tam hoàng tử không?"
"Không ạ, chỉ gặp được tam hoàng tử phi."
"Các nàng vốn là tỷ muội cùng phủ, về sau cảm thấy ở trong phủ buồn chán thì đi lại nhiều hơn với phủ tam hoàng tử."
"Vâng."
Đại hoàng tử thích Nam Anh thuận theo, so với Thường thị kiêu căng, hắn càng thích nữ tử cúi đầu ngoan ngoãn.
Ngày gần đây, tâm trạng của hắn rất tốt, lời đồn Mạnh gia bay đầy trời, tuy rằng không biết là ai làm, nhưng trong lúc vô ý giúp hắn việc lớn, trước mắt, Mạnh quốc công cấm triều, Mạnh hoàng hậu biếm vào lãnh cung, Mạnh thị kia cũng chỉ là một cung nhân tứ phẩm, không gây nên sóng gió gì.
Tứ hoàng đệ là con ruột của Mạnh hoàng hậu, danh dự ít nhiều có chút ảnh hưởng, nghe nói gần đây còn nâng một cung nữ làm nhũ nhân, rõ ràng là bất mãn tứ hoàng tử phi.
Nếu không có Mạnh gia ủng hộ, bằng bản thân tứ hoàng đệ thì đâu phải đối thủ của hắn, phe Hàn thủ phụ phía sau hắn, đại biểu đều là thanh lưu.
Hàn thủ phụ từng nói với hắn, tam hoàng tử ở trong lòng bệ hạ không bình thường, nếu mượn sức được, làm ít công to.
Hắn muốn lung lạc tam hoàng tử, đi nước đi nữ quyến ổn thỏa nhất, Nam trắc phi và tam hoàng tử phi là tỷ muội một phủ, có tầng quan hệ này, tương lai tam hoàng tử dù không giúp hắn, ít nhất sẽ không đứng bên tứ hoàng tử.
Đại hoàng tử phi không hổ là tôn nữ Hàn thủ phụ, có cùng suy nghĩ với tổ phụ, buổi sáng sắp xếp Nam thị tới phủ tam hoàng tử.
Lúc trước hắn không thích Nam trắc phi này lắm, chậm rãi ở chung lại phát hiện nàng khác với tỷ tỷ, là một nữ tử an phận thủ thường.
Không tranh không đoạt, không khóc cũng không ầm ĩ, luôn là nhu nhu nhược nhược, làm người ta thương tiếc.
Tuy rằng so ra kém tỷ tỷ tài hoa hơn người, nhưng cũng là người sáng suốt biết điều, đại hoàng tử vừa lòng, tự nhiên cho nàng thể diện.
Hai người có hỏi có đáp, vừa đi vừa nói chuyện, Nam Anh nhỏ giọng, đại hoàng tử dắt tay nàng đi về phía viện tử.
Nàng vui vẻ trong lòng, nhìn dáng vẻ, hôm nay đại hoàng tử muốn ngủ lại.
Đối với nàng mà nói, mang thai trước mới là quan trọng, cái khác lại chậm rãi trù tính, tất nhiên là càng thêm ôn nhu hầu hạ.
Đại hoàng tử vui vẻ nhìn nữ nhân ôn nhu cẩn thận, nhìn Nam trắc phi có chút ngượng ngùng, trong đầu lại nghĩ chuyện của mình.
Ý của Hàn thủ phụ là thừa thắng xông lên, nhân lúc Mạnh gia đại loạn, làm thêm hành động, trước mắt chính là thời cơ tốt nhất, có thể nhắc lại chuyện lập trữ.
Hôm nay lâm triều, người bọn họ sắp xếp sôi nổi dâng sổ con, phụ hoàng không nói lời nào, ngược lại Khương thứ phụ nhảy ra, nói cái gì đích thứ khác biệt, tuy rằng cũng có cách nói trước trưởng sau ấu, nhưng đại hoàng tử dù sao cũng là thứ xuất, nếu lập làm thái tử, sợ là danh không chính ngôn không thuận.
Hắn tức giận muốn mắng to ngay lúc đó, cổ nhân còn có cách nói lập trữ lập hiền, đâu quan tâm cái gì đích thứ, Khương thứ phụ này mặt ngoài thoạt nhìn trung lập, ai cũng không giúp, thì ra lại đứng bên tứ hoàng đệ.
Hai chữ đích thứ, các triều thần phe tứ hoàng đệ cãi cọ với bọn họ, hai phe ồn ào túi bụi, đều dựa vào lí lẽ biện luận, đủ loại đạo lý.
Cuối cùng, phụ hoàng lạnh mặt bãi triều, không có kết quả.
Nghĩ vậy, lòng hắn thầm hận.
Cũng hận còn có Mạnh hoàng hậu trong lãnh cung, nàng nằm trên giường gỗ, lỗ tai lại nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, hình như các cung nữ đang nhỏ giọng nghị luận gì đó.
Nàng nghiêng tai lắng nghe, liền nghe cung nhân bên ngoài nhỏ giọng là nói cái gì đại hoàng tử, tứ hoàng tử, thái tử linh tinh, lời này như một giọt nước rơi vào chảo dầu, làm tim nàng nổ bắn tung toé khắp nơi.
Lòng Mạnh hoàng hậu nóng như lửa đốt, hét lớn một câu, "Ai ở bên ngoài nói chuyện, còn không mau lăn ra cho bản cung."
Tiếng nàng vừa dứt, tiếng động bên ngoài lập tức biến mất, có vẻ người đã tránh đi, nàng chán nản, xem nàng sau khi rời khỏi đây xử lý mấy tiện nhân này như thế nào.
Vừa mới bắt đầu trong lòng nàng nghĩ trăm lần cũng không ra, bệ hạ trước kia tin tưởng Mạnh gia sao lại như biến thành người khác, ở trong lãnh cung, đầu óc nàng ngược lại tỉnh táo.
Hình như sau khi tiện nhân Cẩn phi vào cung, bệ hạ bắt đầu thay đổi.
Tiện nhân kia tốt cuộc cho bệ hạ bùa mê thuốc lú gì, nàng oán hận mà nghĩ, ngón tay nắm giường màn cũ kĩ, nhìn bàn gỗ và ghế gỗ sơn màu đen, xà nhà còn có thể thấy rõ nhện kết tơ, trên đỉnh ngói cũng có vài lỗ thủng, ánh sáng tiến vào, không biết ngày mưa có thể bị dột hay không.
Nàng chưa từng ở phòng nào như vậy, trên mặt đất cũng không lát gạch, lộ ra bùn đất đen đen, còn lồi lõm không bằng phẳng, nàng nằm co trên giường, không thể đặt chân.
Ngày đầu tiên tiến vào, nàng liền mắng, "Các ngươi đều là người chết hay sao, sao bản cung có thể ở nơi như vậy, còn không phái người tới thu thập một chút."
Bên ngoài không có người lên tiếng, nàng lại kêu, "Truyền thiện, bản cung đói bụng."
"Cạnh" một tiếng, một bát sành to đặt trong viện, tiểu thái giám đưa cơm chạy như có quỷ đuổi phía sau, Mạnh hoàng hậu nhìn nửa bát đồ ăn và một cái màn thầu, tức giận dựng tóc.
Khẳng định là tiện nhân Hiền phi dở trò quỷ, mình vẫn là hoàng hậu, bệ hạ lại chưa phế hậu, chẳng qua để nàng ở lãnh cung ngẫm lại, nhà mẹ đẻ nàng Mạnh gia vẫn là phủ Trấn Quốc công, mượn một trăm lá gan của đám nô tài này cũng không dám làm lơ chuyện của nàng.
Ngoại trừ Hiền phi, tất cả những thứ này đều là trả thù nàng, nàng kêu to, "Đám cẩu nô tài các ngươi, bản cung vẫn là hoàng hậu, xem bản cung trở về xử lý các ngươi như thế nào."
Tiểu thái giám trốn ở bên ngoài có chút hoảng hốt, nhưng chủ tử hắn kêu hắn làm như vậy, hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể cầu nguyện vừa rồi hoàng hậu không thấy rõ mặt mình.
Mạnh hoàng hậu mắng mệt, bụng cũng đói đến khó chịu, nhưng mấy thứ heo chó còn không ăn, nàng sẽ không ăn, lại nghĩ đến tứ hoàng tử, không biết hoàng nhi biết tin tức của nàng, có thể đi tìm bệ hạ cầu tình hay không.
Mắt thấy qua mấy ngày, nàng bị ném ở chỗ này chẳng ai quan tâm, cũng không có sức lực, đồ ăn heo chó không ăn, nàng cũng có thể miễn cưỡng ăn mấy miếng, vừa rồi lại nghe được bên ngoài có người nói chuyện, vừa đói vừa tức.
Mấy người bỉ ổi này khẳng định là nhìn Mạnh gia không yên ổn, bỏ đá xuống giếng, chẳng trách Hoán Nhi cũng chưa tới thăm mình, sợ là bị sự tình bận đến sứt đầu mẻ trán.
Nàng lửa giận công tâm, tức giận suýt nữa ngã vào giường gỗ.
Tứ hoàng tử tức giận Mạnh gia, căn bản là không nghĩ tới mẫu hậu này, nếu không phải có phụ tá bên cạnh nhắc nhở, hắn còn chẳng muốn tới.
Phụ hoàng nặng tình, tự nhiên thích thấy hiếu tử.
Tứ hoàng tử muốn biểu hiện mình là hiếu tử, vì thế một bộ mấy ngày không ngủ không nghỉ, mặt mày đau lòng, quỳ gối trước mặt Vĩnh Thái đế.
Khi hắn nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp quyến rũ phía sau Vĩnh Thái đế, lại vứt Mạnh hoàng hậu lên chín tầng mây.
Vĩnh Thái đế nhìn tứ nhi tử quỳ gối, "Ngươi tới làm gì, còn ngại không đủ loạn."
"Phụ hoàng, nhi thần không phải vì chuyện trên triều, mà là vì chuyện mẫu hậu, khẩn cầu phụ hoàng nể tình nhiều năm phu thê với mẫu hậu, bỏ qua cho mẫu hậu lần này, phủ Trấn Quốc công xảy ra chuyện, mẫu hậu không hề biết."
Vĩnh Thái đế nhìn sổ con lập trữ chồng chất trên bàn, trong lòng khá dễ chịu đối với hành vi tứ hoàng tử.
"Con đi ra ngoài đi, mẫu hậu con tuy không biết chuyện, dưới tình thế cấp bách cầu tình vì Mạnh gia, ngược lại mất đoan trang của hoàng hậu, trẫm để nàng ở lãnh cung suy nghĩ lại, qua thời gian sẽ thả ra."
Nhận được đáp án của hoàng đế, tứ hoàng tử thả lỏng, hắn sợ phụ hoàng phế hậu, vậy hắn là đích hoàng tử sẽ thành thứ tử, nào còn tư cách ganh đua cao thấp với đại hoàng tử.
Hắn ngẩng đầu, lại thấy nữ nhân sau lưng phụ hoàng ra khẩu hiệu yên tâm, trong lòng hắn chua xót, nữ nhân thương yêu gần trong gang tấc, lại như cách thiên sơn vạn thủy.
Nàng quả nhiên vẫn giống trước, tuy tài giỏi nhưng lại hiểu lòng người.
Ánh mắt hắn theo bản năng dời xuống bụng nàng, nơi đó sẽ có một người gọi hắn là hoàng huynh, nghĩ vậy, tim như bị dao cắt.
Lúc ngẩng đầu, giai nhân đã cúi đầu, cái cổ trơn bóng quyến rũ lộ ra, tứ hoàng tử không dám nhìn nhiều, cáo lui đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, Nam Cẩn ngồi trong lòng Vĩnh Thái đế, "Bệ hạ, tứ hoàng tử thật hiếu tâm, hoàng hậu nương nương cũng không mắc sai lầm gì lớn, nếu không thần thiếp thay bệ hạ đi thăm tỷ ấy một chút, trong cung có người hay gió chiều nào theo chiều ấy, sợ có người làm lơ hoàng hậu."
Vĩnh Thái đế mới vừa nghe nàng nói tốt cho tứ hoàng tử, trong lòng có chút không vui, sau thấy nàng chỉ nói hoàng hậu, lại yên lòng, ái phi tâm địa thuần thiện, chắc là không đành lòng thấy hoàng hậu chịu khổ.
"Được, ái phi bị liên luỵ."
"Chia sẻ với bệ hạ là phúc phận của thần thiếp."
Nam Cẩn cười xinh đẹp lại phong tình, Vĩnh Thái đế nào chịu được, nếu không phải nhớ nàng có thai, một hai phải lôi kéo nàng tới một hồi.
Mấy ngày sau, trong lãnh cung hoàng hậu rốt cuộc không còn sức mà mắng, đồ ăn heo chó không bằng đều đưa đến không nhiều lắm, nàng nhìn ánh sáng lọt qua mái ngói, lòng càng trầm xuống.
Hoàng nhi của nàng, từ đầu chí cuối đều không xuất hiện, có phải chuyện lập trữ quá khó giải quyết.
Bệ hạ cũng không tới.
Nàng nhìn chằm chằm cánh cửa, chờ đợi nó sẽ bị người ta mở ra, đột nhiên, cửa mở.
Trong tầm mắt, xuất hiện gương mặt mấy ngày nay nàng nguyền rủa không thôi.
Nam Cẩn cất gót sen tiến vào, vạt váy hồng nhạt rất nhanh bị nhiễm bụi bẩn, nàng không để bụng, lập tức đi đến trước mặt Mạnh hoàng hậu, nhún người hành lễ.
"Hoàng hậu nương nương vạn an."
Mạnh hoàng hậu khịt mũi, "Cẩn phi, ngươi là tới chê cười bản cung hả."
"Hoàng hậu nương nương nói sai rồi, thần thiếp sao lại chê cười hoàng hậu, nếu không phải có người ở giữa ngăn cản, thần thiếp đã sớm đến thăm nương nương."
"Ngăn cản, khẳng định là tiện nhân Hiền phi."
Nam Cẩn cúi đầu, tay đặt ở bụng, "Nương nương, thần thiếp chỉ là phi tử mới vào cung, nói câu không sợ người ta cười, cho dù lập tức sinh hoàng tử, lại có ích lợi gì, đối với nương nương mà nói, nửa điểm cũng không phải uy hiếp."
Lời này nói có lý, Mạnh hoàng hậu không dùng ánh mắt oán hận nhìn nàng nữa, Nam Cẩn là nữ nhân thông minh, nàng nói lời này, tất có dụng ý, khi nhìn thấy tay nàng, cười lạnh một tiếng, "Còn chưa chúc mừng Cẩn phi, nhanh như vậy đã hoài long chủng."
Cung nữ bên cạnh Nam Cẩn nhỏ giọng nói, "Chủ tử chúng ta hiện tại là hoàng quý phi."
"Lắm miệng, đi ra ngoài."
Nam Cẩn giả vờ tức giận đuổi cung nữ, gương mặt gầy gò của Mạnh hoàng hậu tràn ngập không thể tin tưởng, nàng chỉ ở lãnh cung ngây người mấy ngày, chẳng lẽ bên ngoài ông trời cũng thay đổi rồi sao?
"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp vẫn là câu nói vừa rồi, hoàng quý phi cũng thế, phi tử bình thường cũng thế, đều là một phi tử, tứ hoàng tử đã thành thân, mà con của thần thiếp còn chưa sinh ra, hoàng hậu là người thông minh, thần thiếp cũng không vòng vo, nói trắng ra là, về sau mẫu tử chúng ta còn muốn nhờ vào ngài cùng tứ hoàng tử điện hạ."
Mạnh hoàng hậu lộ ra ánh mắt nửa tin nửa ngờ, cũng không lên tiếng, ý bảo nàng nói tiếp.
"Nương nương, Hiền phi cùng thần thiếp có thù oán, nếu không phải đại hoàng tử... Thôi, việc đã đến nước này, thần thiếp và nương nương thật ra đứng ở cùng bên, không thể để mẫu tử Hiền phi thực hiện được."
Mạnh hoàng hậu đương nhiên sẽ không quên chuyện ngày điện tuyển, nếu không phải đại hoàng tử chặn ngang một chân, nói không chừng hoàng nhi nàng sẽ cầu nữ nhân làm chính phi.
Tuy nàng không thích Nam Cẩn, nhưng ai kêu nàng được bệ hạ sủng ái, nếu có nàng thổi gió chỗ bệ hạ, không thể tốt hơn.
Nghĩ, nàng duỗi tay nâng Nam Cẩn dậy, "Hoàng quý phi muội muội có thể nghĩ như vậy, lòng bản cung rất an ủi, chỉ là trước mắt..."
Nam Cẩn nghe hai chữ muội muội sửng sốt, ngồi xuống ghế gỗ, "Nương nương chớ lo lắng, chờ thêm một thời gian bệ hạ hết giận, thần thiếp nhất định sẽ tìm cơ hội góp lời với bệ hạ."
"Được, làm khó muội muội."
"Hoàng hậu nương nương nói quá lời, tương lai thần thiếp còn phải dựa vào ngài cùng tứ hoàng tử điện hạ."
"Được, bản cung sẽ bảo đảm muội muội phú quý."
Hai nữ nhân tầm mắt giao nhau, đều vừa lòng gật đầu.
Chờ Nam Cẩn đi ra lãnh cung thì gặp được Hiền phi và Loan quý phi, hai người đồng loạt vấn an nàng.
Nhìn nàng từ lãnh cung đi ra, Hiền phi nói, "Lãnh cung âm hàn, hoàng quý phi có mang long tự, cần phải cẩn thận hơn."
"Cảm ơn Hiền phi muội muội quan tâm, bản cung sẽ tự cẩn thận."
Tiếng muội muội này làm mặt Hiền phi biến đổi, theo tuổi, Nam Cẩn dư sức làm nữ nhi nàng, nhưng lại gọi nàng là muội muội, ai kêu người ta hiện giờ là hoàng quý phi, nàng vẫn chỉ là một phi tử bình thường.
Bởi vì lúc trước điện tuyển, Hiền phi vốn đã không ưa Nam Cẩn, giờ này hoàn toàn oán hận, tâm trạng Loan quý phi vốn đang không thoải mái ngược lại chuyển biến tốt đẹp, lại nói, nàng cũng có thể gọi Hiền phi một tiếng muội muội, ngẫm lại làm người ta thật vui sướng.
Nam Cẩn không thèm xem sắc mặt Hiền phi, lão bà này, nếu không phải chuyện xấu của con trai nàng, mình đâu cần hầu hạ một người có thể làm cha mình, còn mang thai, nếu là hoàng tử còn được, nếu là công chúa, vậy đừng trách nàng tàn nhẫn.
Cách ăn mặc của Hiền phi cùng Loan quý phi đều đổi mới hoàn toàn, xem ra gần đây bởi vì Mạnh gia liên tục xảy ra chuyện, trong lòng hai người này đắc ý, nhưng kết quả rốt cuộc phải làm các nàng thất vọng rồi, bệ hạ không có tâm tư phế hậu, Nam Cẩn thầm cười lạnh, thôi, để hai người ngu xuẩn này đắc ý thêm mấy ngày.
Nàng vịn tay cung nữ, thong thả ung dung mà rời đi, Loan quý phi hận nghiến răng nghiến lợi, nhìn bụng nàng, hừ, ông trời phù hộ nàng sinh công chúa, xem nàng còn đắc ý như thế nào.
Hiền phi giả vờ đã lâu, sắc mặt nhìn không ra, Loan quý phi vốn trẻ tuổi, lòng dạ cũng không quá sâu, không giấu được.
"Ta nói này Hiền phi, hoàng quý phi cũng quá không coi ai ra gì, đại hoàng tử đều đã thành thân, luận tư lịch, ngươi là một trong số những người lâu năm nhất, một người mới vào cung không đến nửa năm như nàng, cũng dám gọi ngươi một tiếng muội muội."
Hiền phi cúi đầu, "Ai kêu người ta thân phận cao, nói tới, thần thiếp còn phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ."
Loan quý phi thầm buồn cười, ngoài miệng lại chối đẩy, "Thôi đừng, bản cung không thể so những người khác, nhấc cao như vậy, tiếng tỷ tỷ này không thể gọi."
"Vậy thần thiếp cung kính không bằng tuân mệnh, nghe quý phi."