Phu Nhân Tại Thượng: Vợ Yêu Không Dễ Đụng

Chương 39





Mặc dù dáng vẻ bây giờ của Vũ Hàn Nguyệt thay đổi không ai ngờ tới, đều kinh sợ vô cùng nhưng họ là anh em với nhau chẳng thể nào có việc thấy chết không cứu được chứ.

Thiết Nan rụt rè, ấp úng trả lời cô:" C...!chị Nguyệt, ha...!hay bỏ qua đi ha!!".
" Đúng...!đúng đó".

Trần Bình cũng vội vàng lên tiếng nói giúp.
Cô hướng tới phía Long Tiêu Dạ đang đứng, đến bên cạnh ngước lên nhìn anh, nở một nụ cười thân thiện, nhẹ nhàng nói:" A Dạ anh nói một chút!".
Anh đưa tay kéo eo cô sáp lại người mình, nhéo má, tâm tình không hề hoảng loạn mà vui vẻ nhận ra trò đùa này của cô:" Được rồi, ngoan nào, đừng nghịch nữa.

Đùa lâu chút nữa Minh Vương sẽ sợ đến bất tỉnh nhân sự đó!!".
Cô khác một bên chân mày bên, nhún vai than vãn:" Chậc.

Chán thật, em còn chưa chơi xong mà.

Bị phát hiện mất tiêu rồi!".
Mấy người còn lại lúc này chính là ngơ ngác, khựng người lại, há hốc miệng kinh ngạc, sao tự dưng lại có cảm giác con quạo đen nào đó bay ngang qua để lại ba chấm đen cơ chứ.
" Đu...!đùa sao?!".
Vũ Hàn Nguyệt chìa tay ra trước mặt Vũ Minh Đạo, cậu ta nhìn lên sau đó nắm lấy tay cô.

Cô một mạch kéo cậu ta dậy, lôi ra phía sau lưng.

Cuối cùng ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Bùi Viện, ngữ điệu vẫn còn vương lại sự căm ghét mà cất tiếng:" Cô cần gì sợ hãi như vậy, Tiểu Minh là em trai tôi, mà cô là bạn gái nó đương nhiên tôi sẽ nhân nhượng.


Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô phạm lỗi, nhưng nên biết điều một chút.

Đất Thành Đô đào sâu ba tấc, vẫn thấy tro cốt người tôi xử đầy".
Bùi Viện chẳng dám nhìn thẳng vào cái người như cha sát thần này, chậm chạp ấp úng trả lời lại:" T...!tôi biết rồi...!".
Vũ Hàn Nguyệt nghe xong thì đứng dậy, khẽ gật gật đầu, xoay người nói tiếp:" Vậy bây giờ tôi hỏi cô, câu trả lời sẽ quyết định đến việc Bùi Viện như cô có thể ra khỏi đây không! Câu đầu tiên, cô yêu Tiểu Minh chứ?!".
Ả ta chẳng cần suy nghĩ, vội vàng lập tức trả lời ngay, suy cho cùng cũng chỉ là muốn giữ lại cái mạng bé tẹo mà cô bóp nhẹ là chết:" Có...!có...!tất nhiên là yêu rồi!!".
" Thật lòng?".
" Thật..

thật, tôi đảm bảo".
" Thế được!".
Nhưng mà Vũ Minh Đạo đối với hai câu trả lời này của Bùi Viện thì trong lòng cứ ngỡ nở hoa mà càng thêm tin yêu cô ta, vội đỡ cô ta lên.

Nét mặt trở nên rạng rỡ vui vẻ hướng đến phía Vũ Hàn Nguyệt mở miệng:" Cảm ơn chị, em biết chị tốt với em nhất mà!!".
Chẳng qua cô là đang theo kế hoạch mà bản thân đã vạch ra ngay từ đầu, cái tính cách của Bùi Viện lại càng dễ sa lưới.

Cô chậm rãi vuốt ve Đại Bạch và Đại Hắc, không nhìn tới cậu ta đáp:" Nghe nói hai người muốn kết hôn mà không phải sao? Sổ hộ khẩu vốn dĩ do tôi giữ nhưng lần trước đưa cho ba rồi.

Tới đó mà lấy, các người sẽ chẳng thể nào đăng ký được ở nơi khác ngoại trừ Thành Đô này đâu!!".
Hai người vui mừng khôn siết, nắm chặt tay, Bùi Viện còn đang lầm tưởng là đã xử lý xong Vũ Hàn Nguyệt, chẳng bao lâu liền thành thiếu phu nhân Vũ gia, dáng vẻ gấp gáp, nhanh chóng rời đi.

Lúc này chỉ còn lại vài người, người cần khuất mắt cũng đi rồi.


Mối nguy hiểm lớn nhất coi như xử lý xong, nhưng mà...vừa nãy là do sát khí và áp lực từ người cô toả ra chấn áp hai con hổ, khiến chúng không dám xen vào chuyện.

Đến giờ cô trở lại gần gũi vui vẻ rồi thì Đại Bạch, Đại Hắc cùng nhau quay sang phía Trần Bình, Thiết Nan và Lý Tiêm Kỳ gầm lớn.

Ba người giật mình núp sau lưng Long Tiêu Dạ thắc mắc:" Tại sao bọn nó không nhắm vào cậu mà chỉ toàn nhắm vào chúng tôi vậy chứ, đáng sợ quá!!? ".
Anh còn can đảm tiến gần đến, Đại Hắc cảm thấy chẳng hề xa lạ, rất thân quen mà dụi đầu vào chân anh.

Chắc hẳn là do chúng biết anh là người mà Vũ Hàn Nguyệt yêu quý, cái khung cảnh âu yếm, ân ân ái ái khi nãy đâu khó để nhận ra.

Hổ đều không thích ăn cẩu lương cho dù có chất lượng đến đâu nha!!!
Long Tiêu Dạ nhẹ nhàng sờ đầu chúng, âm thanh ấm áp từ từ trả lời:" Vì tôi là người của Nguyệt Nguyệt".
Ặc, câu trả lời này có chút ngoài ý muốn rồi!! Cậu chính là đang gián tiếp nói bọn tôi sẽ thành thức ăn của hai bọn nó...
Cô hướng ánh mắt sang phía Trần Bình, cười nhẹ rồi gọi cậu ta lại:" Không phải lần trước cậu đòi làm trợ lý chăm sóc thú cưng cho tôi sao? Đây nè, đến thử làm quen chút đi!!".
Cậu ta cười gượng gạo, lùi về phía sau mấy bước vừa lắc đầu vừa xua tay từ chối:" Chị dâu à, chị ta cho em đi, chẳng phải chị nói là hai con mèo lớn à?! Đây rõ ràng là hổ mà!".
" Không phải rất giống một tiểu mao mi hả?".
Ba người cùng đồng lòng, quyết liệt đồng thanh phủ nhận.

Nét mặt bỗng có sự dễ thương, đâu đó là kiên định.
" Không, chắc chắn là chị nhầm rồi, tụi em khẳng định một trăm phần trăm nó chính là con hổ lớn!!".
" Ồ ".

Vũ Hàn Nguyệt lộ khuân mặt ngây thơ, phồng má đáp.

Sau đó cô đưa Đại Bạch và Đại Hắc vào lại trong phòng, đúng là này chiếc chuông lớn ở trên đỉnh toà nhà chính vang lên.

Tâm điểm chú ý của mọi người đều đổ dồn về đó, cô bình thản giải thích:" Là tiếng thông báo tới giờ dùng bữa trưa thôi mà, nhà tôi dùng bữa khá muộn, mới có gần mười hai giờ...!chúng ta đến đó mau thôi!".
" Được, đi thôi nào, tụi em cũng đói lắm rồi!!".
Năm người cùng nhau trở về hoa viên, các hạ nhân bắt đầu dọn thức ăn ra bàn đá lớn, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ, bầu không khí bui tươi rộn ràng.

Trên bàn ăn cùng nhau thưởng thức, chỉ thiếu duy nhất Vũ Minh Đạo và Bùi Viện.

Trần Anh Tuyết nhận ra sự vắng mặt này, mặc dù quy tắc Vũ gia là không được nói chuyện khi dùng bữa nhưng vì đây là buổi gặp mặt nên là ngoại lệ.

Bà ta nghi hoặc hỏi Vũ Hàn Nguyệt:" Tiểu Minh với bạn gái thằng bé đâu rồi tiểu Nguyệt?!".
" Mẹ nên hỏi người đàn ông ngồi bên cạnh mẹ thì đúng hơn đó!!".
Bà quay sang Vũ Hàn Tường thắc mắc:" Ông làm gì vậy hả?".
" Chẳng phải Nguyệt kêu anh đưa sổ hộ khẩu cho nó đi đăng ký kết hôn còn gì!".
Trần Anh Tuyết đánh một cái vào sau đầu ông, mắng nhiếc:" Bộ ông bị ngốc à, rõ ràng cái cô Bùi Viện đó không phải loại người tốt đẹp gì mà ông còn đưa".
" Hic hic...!"
Cô gắp một miếng cá bỏ vô chén của Long Tiêu Dạ, sau đó lại gắp bò kho cho Vũ Huyết Thiên xong rồi mới than ngắn thở dài:" Ai cũng nhìn cái là nhận ra, vậy mà con trai của hai người vẫn cứ mê muội.

Nhưng mà không sao, con tự khắc có kế hoạch riêng".
" Ba công nhận, tên nhóc ngu dốt !!".
Đột nhiên Vũ Hàn Nguyệt nhớ ra có chút chuyện cần làm liền gọi anh và Trần Bình, Thiết Nan cùng Lý Tiêm Kỳ, giọng điệu nghe có vẻ nghiêm trọng:" Xíu nữa anh và các cậu theo tôi đi đến chỗ này!".
Long Tiêu Dạ gật đầu đồng ý, còn mấy người kia cũng không ngần ngại đáp lại:" Được ạ".
...----------------...
Sau bữa ăn, Vũ Hàn Nguyệt đưa bốn người men theo con đường nhỏ, xuyên qua tán rừng rậm rạp đến đỉnh núi, tại cái ngôi đèn nhỏ.

Cô lần nữa mở cửa dẫn họ xuống bên dưới, toàn bộ xung quanh đều là đá lớn chồng lên nhau.


Ánh sáng mập mờ của nến đỏ vốn chẳng đủ để họ nhìn thấy đường, hoàn toàn phụ thuộc vào sự dẫn đường của cô.

Tuy nhiên khi dừng chân, nơi đây không một bóng người, chỉ duy nhất năm người họ.

Cô để họ ngồi tại mấy cục đá lớn, một căn phòng dưới lòng đất rộng lớn.
Long Tiêu Dạ đối diện cô nghiêm túc, đan chặt mười ngón tay lại với nhau, hướng lên phía cô hỏi:" Sao thế, đưa bọn anh đến đây có việc gì sao?!".
Cô lộ rõ sự trầm tư, buồn rầu, im lặng đôi lúc mới cất tiếng hỏi:"...!Các anh biết việc mẹ tôi hiện tại không phải là mẹ ruột đúng không!?".
" Ừm, Minh Vương có từng nói qua ".
Vũ Hàn Nguyệt cũi gằm đầu xuống, ủ rũ kể về quá khứ của mình:
" Thật ra...!bà ấy tên Phó Thẩm, em gái của Phó Mặc Nam, ba tôi và bà ta sau khi kết hôn được hai năm thì tôi ra đời.

Hồi đó hoàn cảnh của nhà tôi rất tệ, ngày ngày luôn phải lo lắng về vấn đề sẽ ăn cái gì, phải làm gì và cuộc sống sau này sẽ diễn ra như thế nào.

Họ thường xuyên xảy ra những cuộc cãi vã và xung đột.

Tôi ngày ngày nghe những lời mắng nhiếc, sau đó chẳng bao lâu thì bà ta bỏ cha con tôi mà đi theo người đàn ông khác.

Sau đó...!"
" Sau đó thì sao nữa? ".
" Sau đó thì năm tôi hai tuổi, ba tôi đưa Trần Anh Tuyết về, một năm trôi qua thì có sự xuất hiện của Tiểu Minh.

Tôi vốn cứ nghĩ mọi chuyện sẽ yên lành, dưới sự giúp đỡ của Phó Mặc Nam, tôi và ba dần vươn lên trở thành gia tộc lớn.

Và một ngày yên bình, điều mà tôi nghĩ rằng tồi tệ nhất đã xảy ra, cái lúc mà tôi còn đang vui vẻ tới trường.

Phó Thẩm dẫn người đến đây và....! "