Phóng Thủy Thì Sao Hử

Chương 40



Editor + Beta-er: ToruD

Dương Giai Dao mất tích.

Sáng nay cô ra khỏi nhà, cùng bảo mẫu đến bệnh viện khám thai. Sau khi khám xong bảo mẫu bảo cô chờ ở cổng bãi đỗ xe, mình thì đi lấy xe, mất vài phút, lúc đi ra lại không thấy ai cả.

Vì để tiện cho việc khám, di động của Dương Giai Dao vẫn do bảo mẫu cầm, lúc không thấy người, ngay cả liên lạc cũng không liên lạc được. Bảo mẫu tìm khắp bệnh viện vẫn không thấy người, không biết phải làm sao chỉ đành phải gọi cho Trình Vân Khai.

Trình Vân Khai vì đặc thù của công việc, đối với chuyện này vô cùng nhạy cảm, vừa nghe Dương Giai Dao vô duyên vô cớ mất tích, trong lòng liền xuất hiện dự cảm không tốt.

Gã gấp rút chạy tới bệnh viện, xuất trình thẻ cảnh sát yêu cầu xem CCTV nhưng vì góc quay, chỉ có thể thấy lúc đầu Dương Giai Dao đang đứng chờ ở đó, chỉ một lát sau như bị cái gì đó hấp dẫn nên từ từ rời khỏi, cuối cùng biến mất khỏi CCTV.

Trình Vân Khai trong một buổi chiều lật tung tất cả CCTV nhưng vẫn không thấy bóng dáng vợ mình đâu cả.

Gã không thể không nghĩ tới trường hợp xấu nhất, có thể Dương Giai Dao bị bắt cóc, khả năng phản trinh sát của bọn chúng rất mạnh, cố ý tránh khỏi CCTV khiến cho người ta không thể thấy hắn.

Tại sao bọn chúng lại làm thế? Vì tiền hay là vì cái khác? Mục tiêu chính là nhằm vào ai? Có lẽ nào là tội phạm đã từng bị gã bắt giam?

Trình Vân Khai đặt ra rất nhiều nghi vấn, những nghi vấn này khiến gã sốt ruột kinh khủng, thậm chí là sợ hãi tới mức gã không giữ nổi bình tĩnh được nữa.

Gã gọi về cục, muốn Tôn Ngải phái người tới bệnh viện điều tra.

Trong lòng Tôn Ngải cảm thấy có hơi nhạc nhiên: “Có khi nào là do cô ấy tự tránh không? Sao các anh không về nhà xem trước? Nói không chừng đến tối cô ấy về nhà thì sao.”

Trình Vân Khai kéo caravat, tức giận gào vào điện thoại: “Cứ làm theo lời tôi nói! Mẹ nó, cô ấy đã mang thai 8 tháng rồi thì còn có thể tự mình đi đâu hả? Mẹ nó, tất cả mọi người đều phải tới đây ngay, kiểm tra từng video một, dù phải đào ba mét đất cũng phải tìm cho ra người!”

Dáng vẻ nho nhã lễ độ thường ngày của gã cuối cùng cũng bị xé rách, Tôn Ngải cách một cái điện thoại mà đã có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của gã.

Cô không dám chần chừ thêm nữa, vội vàng đáp: “Vâng, em hiểu rồi!”

***

Không có tin tức của Mạc San, giáo sư Lí vẫn còn hôn mê, Hàn Chương và Lâm Xuân Chu đi mãi cho tới khuya mới về đến nhà.

Cho Chấm Than ăn, hai người cũng không có tâm trạng làm chuyện gì khác, rửa mặt xong thì trở về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Hàn Chương đã bị tiếng chuông đánh thức. Vừa thấy người gọi tới, vậy mà lại là Thái Vĩ, trưởng phòng Trinh sát trọng án của cục Trung đoàn thành phố.

Y lập tức ngồi dậy, đầu óc cũng hơi thanh tỉnh.

“Alo? Là tôi, có chuyện gì à?” Trực giác nói cho y biết, đối phương gọi cho mình nhất định là vì có chuyện gì đó quan trọng.

Quả thực Thái Vĩ có chuyện muốn nhờ y.

Sau khi Dương Giai Dao mất tích, Trình Vân Khai không chỉ chạy đi kiếm nhân chứng khắp nơi, ngay cả lượng lớn video ghi hình cũng không buông tha cái nào cả. Nhưng thời gian từng chút một trôi qua vẫn không có chút tin tức nào của Dương Giai Dao. Mà vào một tiếng trước, đã sắp 20 tiếng trôi qua kể từ khi Dương Giai Dao mất tích, điện thoại cá nhân của Trình Vân Khai nhận được “cuộc gọi tống tiền”.

Cuộc gọi tống tiền này vô cùng kì lạ, chỉ có tên là không giống, còn lại hoàn toàn giống với cuộc gọi tống tiền trong vụ án bắt cóc Lục Tây Tây vào ba năm trước.

“Cuộc gọi tống tiền à?” Ngón tay cầm điện thoại của Hàn Chương vô thức siết chặt.

“Đúng vậy, tiền chuộc cũng là 100 vạn. Trình Vân Khai là người phụ trách vụ án của Lục Tây Tây, nghe chút là đã nhận ra ngay. Cho nên tôi nghi ngờ không biết đây có phải lại là tập kích khủng bố nhằm vào cảnh sát hay không. Cậu có kinh nghiệm phá vụ án Lục Tây Tây, tôi hi vọng lần này cậu có thể hỗ trợ chúng tôi bắt tình nghi, tránh cho bị kịch như ba năm trước tái diễn.”

Bị khói thuốc súng bao phủ, cảm giác khó thở ấy cứ như xảy ra vào ngày hôm qua, Hàn Chương trăm triệu lần không mong muốn vụ án tương tự như ba năm trước lại xảy ra lần nữa.

“Tất nhiên.” Y lấy lại bình tĩnh, “Nhất định tôi sẽ hỗ trợ hết sức có thể cho mọi người.”

Cúp điện thoại, Hàn Chương dùng tốc độ nhanh nhất để sửa sang lại bản thân rồi rời khỏi cửa, chỉ để lại cho Lâm Xuân Chu một tờ giấy được dán trên tủ lạnh.

Lúc Hàn Chương tới cục Trung đoàn thành phố thì cũng đã 7 giờ hơn.

Trình Vân Khai thấy y lập tức đứng dậy, cả người có hơi tiều tụy, trong mắt tràn đầy tơ máu, râu cũng đã mọc lún phún.

“Hàn Chương!” Không còn là kiểu khiêu khích pha lẫn căm thù như lúc trước nữa, lúc này trong lời nói thậm chí còn mang theo ý cầu khẩn, “Xin cậu.”

Có người nhà bị bắt làm con tin, Trình Vân Khai bị Thái Vĩ lệnh cưỡng chế rời khỏi tổ chuyên án, nguyên nhân là sợ gã không thể giữ nổi lý trí để giải quyết vụ này, dễ dàng bị kích động.

Dù Trình Vân Khai có không muốn cũng chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh nhưng lại ngỏ ý nhất định phải được ở lại cục, để có thể là người đầu tiên nắm được tiến triển của vụ án.

Tuy rằng Hàn Chương chẳng muốn gặp gã tí nào cả nhưng chuyện tư ra chuyện tư, việc công ra việc công, Dương Giai Dao và đứa trẻ chưa chào đời vốn vô tội. Y không thể vì mình chán ghét người nào đó mà xem thường tính mạng của bọn họ được.

“Tôi sẽ cố hết sức.” Y gật đầu với Trình Vân Khai, lại nhìn về phía những người khác trong tổ, “Đừng phí thời gian thêm nữa, vụ án bắt cóc quan trọng nhất là phải tranh thủ thời gian, có ai muốn theo tôi chỉnh lí lại thông tin vụ án trước không?”

“Để tôi!” Một gã tổ viên trẻ tuổi giơ tay.

Trên bảng trắng vẽ đầy dấu mũi tên cũng như các đường nhánh, các thành viên trong tổ trọng án đã đưa ra rất nhiều loại giả thuyết đối vụ án này nhưng phần lớn đều cho rằng vụ án này rất có thể liên quan tới Thánh Hưng. Nếu thật sự giống với vụ án của ba năm trước, trái lại thật sự rất vô lí.

Đầu tiên, nếu đối phương lại muốn lần nữa gây ra thương vong nghiêm trọng cho nhân viên tham gia phá án thì lần này họ đã có sự chuẩn bị ngay từ đầu, khó có thể thực hiện được. Thứ hai, cuộc gọi kia quá rõ ràng, thực sự giống như đang cố tình hướng bọn họ tới vụ án vào ba năm trước vậy.

Hàn Chương cảm thấy hướng kia khá đúng, y cũng nghi ngờ chuyện này là do Thánh Hưng gây ra.

“Trong hai năm gần đây, dưới sự tiến công dồn dập của cảnh sát hình sự quốc tế cũng như cảnh sát trong nước, thế lực của Thánh Hưng ở trong nước đã bị tổn thất nặng nề, thành viên trọng yếu đều phải chạy trốn tứ phía, tổ chức cũng không còn chói lọi nữa. Chỉ sợ ốc còn không mang nổi mình ốc, tôi không nghĩ bọn chúng lại còn sức lực để có thể làm nên một vụ khủng bố trong nước nữa.” Hàn Chương đặt ngón trỏ lên môi, lại tự hỏi, “Bọn bắt cóc đã xác định rõ mục tiêu, có mưu tính, có kế hoạch, còn biết Trình Vân Khai là người thiết lập vụ án ba năm trước…”

Đúng lúc này, di động trong túi của Hàn Chương không đúng lúc reo lên.

Y đang định ngắt cuộc gọi nhưng lại thấy người gọi là Tôn Di Phương, vội vàng nói xin lỗi với mọi người, xoay người đi ra hành lang nghe điện thoại.

Tôn Di Phương gọi điện thoại tới là muốn hỏi có phải Hàn Sơn đang ở nhà y hay không. Sau khi Hàn Chương phủ định, thanh âm của bà càng lộ vẻ lo lắng.

“Vậy phải làm sao đây? Rốt cuộc thằng bé chạy đi đâu chứ? Gọi di động không được, cũng không thấy người ở kí túc xá, thằng bé chưa từng làm như thế này hết. Hàn Chương, có lẽ nào đã xảy ra chuyện gì với Tiểu Sơn không?”

Hàn Chương an ủi bà: “Dì Tôn, dì đừng gấp. Dạo này tâm trạng thằng bé không tốt lắm, có thể đi bar uống rượu rồi, chắc là say tí bỉ ở đâu đó rồi, vừa hay không gọi di động được thôi. Dì đừng sốt ruột nữa, để con phái người đi tìm thằng bé, tìm được sẽ gọi báo cho dì biết.”

Tôn Di Phương liên tục nói được, cứ dặn dò Hàn Chương khi nào tìm được người thì phải báo cho bà biết mãi, sau đó mới cúp máy.

Hàn Chương không thể nào phân thân, tất nhiên không thể tự mình đi kiếm thằng nhóc con Hàn Sơn được. Y gọi điện thoại cho Lâm Xuân Chu, nhờ anh thay mình tìm em trai mình.

“Để anh tới chỗ làm thêm của thằng nhỏ thử xem, đừng sốt ruột nữa, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lâm Xuân Chu vốn đang trên đường tới bệnh viện, nghe xong lập tức thay đổi tuyến đường chuyển sang tới bệnh viện thú cưng.

“Tạm thời em không thể rời khỏi nơi này được, làm phiền anh rồi.” Hàn Chương than thở.

“Nói linh tinh cái gì đấy.” Thanh âm Lâm Xuân Chu mang theo ý cười dịu dàng, “Em trai em cũng là em trai của anh, chuyện của em cũng là chuyện của anh.”

Nói chuyện với Hàn Chương xong, Lâm Xuân Chu lấy tai nghe bluetooth ra, lại cho xe chạy khoảng mười phút thì tới trước cửa bệnh viện thú cưng Công chúa nhỏ.

Cửa vẫn đóng, Lâm Xuân Chu gõ gõ lên cửa cuốn, chờ nữa ngày cũng không thấy ai ra mở cửa.

Xem ra là không có ai cả…

Lâm Xuân Chu đang định rời đi, cảm giác lòng bàn chân đang giẫm lên cái gì đó cưng cứng, anh cúi đầu nhìn, thế mà lại là chiếc móc khóa có hơi quen mắt.

Anh ngồi xổm xuống cầm thứ đó lên quan sát kĩ, là một cái móc khóa hình con heo Peppa màu hồng nhạt, là của Hàn Sơn. Hàn Chương từng cười nhạo con búp bê hoạt hình này của Hàn Sơn, kết quả Hàn Sơn lại bảo đây là biểu tượng đang thịnh hành, ngược lại còn chê Hàn Chương chẳng biết trào lưu gì cả. Vì vậy mà Lâm Xuân Chu có ấn tượng rất sâu đậm với vật này.

Móc khóa rơi chỗ này, đồng nghĩa với việc có lẽ hôm qua Hàn Sơn đã tới đây.

Anh đứng dậy, đi vòng quanh bệnh viện một vòng, muốn tìm xem có cửa sổ nào có thể nhìn vào tình cảnh bên trong nơi này không. Kết quả anh lại tìm thấy cửa sau, vẫn đang hơi mở ra.

Lâm Xuân Chu hơi dùng sức, cánh cửa kêu kít kít khá lớn nhưng lại chẳng có ai mắng anh cả.

Anh nâng chân đi vào bên trong, lách qua đống đồ ăn linh ta linh tinh của chó mèo, đi tới trước quầy lễ tân ở đại sảnh.

Bên trong bệnh viện cực kì yên tĩnh, loại yên tĩnh này lại khiến người ta cảm thấy bất an. Đã thế Lâm Xuân Chu lại chẳng thấy bóng dáng động vật nào được nhốt trong lồng cả, thật sự rất lạ lùng.

Ánh sáng bên trong mờ ảo, không khí trầm lắng, chỉ có ánh sáng yếu ớt màu đỏ tỏa ra từ tầng hai đặc biệt khiến người ta chú ý.

Lâm Xuân Chu cẩn thận vịn tay lên lan can đi lên trên, giữa thứ ánh sáng màu đỏ khiến người ta khó chịu lại phát hiện một cái ghế được đặt giữa tầng, sau đó lại thấy rất nhiều hộp thủy tinh chịu nhiệt được đặt sát tường.

Trong mỗi hộp đều nuôi một con rắn đen nhỏ, lúc Lâm Xuân Chu tới gần chúng, một con rắn ở bên trong dựng phần thân trên lên, phần cổ phình ra đe dọa. Cũng vì thế mà Lâm Xuân Chu có thể biết chúng chính là loại rắn hổ mang rất có tiếng trong các loài rắn.

Một ít dây thừng và băng dính nằm tán loạn trên mặt đất, còn có một cái di động, Lâm Xuân Chu nhặt lên nhìn, là của Hàn Sơn. Anh quan sát khắp phòng, càng nhìn càng cau mày.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắc Hàn Sơn đã tới đây, nhưng sau đó cậu nhóc đã đi đâu chứ? Vì sao trong bệnh viện lại chẳng có ai cả?

Tầm mắt anh chuyển tới trong góc, nơi đó có để một tấm màn màu đen, xem ra có lẽ là phòng nhỏ dùng để cất đồ.

Anh đi tới, kéo tấm màn đen ra, trước mắt anh không phải là Tiểu Sơn hay là đồ vật vớ vẩn gì hết, mà là một tấm bài vị! Đồ cúng, lư hương, đệm cói, trên bài vị viết “Tiên thất Lục thị khuê danh Tây Tây sinh tây liên vị*”, đây là thực sự là linh đường loại nhỏ.

* Bài vị của đứa con gái quá cố nhà họ Lục tên lúc sinh thời là Tây Tây.

Lâm Xuân Chu không chút phòng bị, bị cảnh tượng quỷ dị như này làm cho kinh hãi tới mức quên cả hô hấp.

Nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, đồng thời phát hiện ra trọng điểm.

“Lục… Tây Tây?”

Nếu nhớ không lòng, người bị hại trong vụ bắt cóc ba năm trước hình như cũng tên là Lục Tây Tây mà?

Là cùng tên, hay chính là Lục Tây Tây – bạn gái của Thẩm Khâu, cũng là Lục Tây Tây đã mất ba năm trước?

Vì phát hiện ra linh đường này mà trái tim Lâm Xuân Chu cứ đập thình thịch mãi, có vẻ không phải là chuyện tốt lành gì, đang đi theo hướng mà bọn họ không chú ý tới.

Anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Chương, báo cáo tình huống của bệnh viện thú cưng cho y biết.

Hàn Chương nghe xong lỗ mãng chửi thề, từ trong điện thoại truyền ra tiếng động rất lớn, như là ai đó đã đá tung thứ gì đó vậy.

“Em biết rồi, em biết hết rồi…” Hàn Chương thì thào tự nói, “Không phải Thánh Hưng, mà là gã, quả nhiên là gã!”

“Thánh Hưng?” Lâm Xuân Chu tóm ngay từ chủ chốt, “Bọn họ tìm em hỗ trợ vụ án vì vụ án này có liên quan tới Thánh Hưng? Thế thì… Đây lại là vụ án bắt cóc à?”

Hàn Chương bên kia im lặng một lúc, sau đó thở dài: “Vợ của Trình Vân Khai.”

Lâm Xuân Chu giật mình ngẩn người một lát, rất nhanh đã liên kết các vấn đề lại với nhau, lại thêm phản ứng của Hàn Chương sau khi nghe anh nói, dễ dàng đưa ra kết luận.

“Là Thẩm Khâu…”

Nhưng tại sao hắn lại làm như thế?

Hàn Chương nói: “Trước tiên anh cứ ở đó đi, để em bảo Lương Bình qua đó ngay! Biết là ai làm, hẳn là vụ án này sẽ có kết quả sớm thôi, anh nhớ chú ý an toàn.”

Ngắt di động, Lâm Xuân Chu ngoan ngoãn chờ cho tới khi Lương Bình tới, thuận tiện mở cửa chính luôn, rồi lại khỏi động điện thoại Hàn Sơn.

Di động vừa mở, một loạt các tin nhắn cùng với thông báo gọi nhỡ hiện lên, Lâm Xuân Chu không tìm được thông tin gì có ích, đang định cất điện thoại thì lại thấy “Hạ biến thái” gọi tới.

Lâm Xuân Chu suy nghĩ hai giây mới có thể nghĩ ra được đây có lẽ là cuộc gọi của Hạ Chi Quân. Ôm ấp sự hoài nghi lẫn kinh ngạc vào lòng, anh nhận cuộc gọi.

“Cậu…”

“Tôi là Lâm Xuân Chu. Hàn Sơn mất tích rồi, có lẽ có liên quan tới vụ án của Lục Tây Tây. Cậu có manh mối gì không?” Lâm Xuân Chu đi thẳng vào vấn đề, không vòng vèo quanh co.

Sao Hạ Chi Quân có manh mối gì được chứ. Đêm qua rõ ràng hắn vừa gặp Hàn Sơn, bây giờ Lâm Xuân Chu lại đột nhiên nói với hắn rằng cậu nhóc mất tích rồi. Trong đầu hắn lập tức trống rỗng, đứng ngây người tại chỗ.

“Có thể liên quan tới vụ án của Lục Tây Tây là sao?” Sau khi Hạ Chi Quân thoát khỏi mông lung lại có hơi kích động, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hôm qua tôi còn vừa gặp thằng bé.”

“Hôm qua cậu gặp thằng bé lúc mấy giờ?”

“Hơn 9 giờ, ở nhà tôi, rất nhanh thằng bé đã rời đi.”

“Vậy có lẽ cậu là người cuối cùng gặp thằng bé vào tối qua. Tôi tới bệnh viện thú cưng nơi thằng bé làm thêm thì tìm được điện thoại của thằng bé, ở hiện trường còn có bài vị của Lục Tây Tây.”

Hô hấp Hạ Chi Quân trong phút chốc trở nên nặng nề.

“Cậu ở đâu? Tôi chạy qua ngay.”

Lâm Xuân Chu sửng sốt: “Cậu không cần…”

Hạ Chi Quân ngắt lời anh, kiên trì nói: “Không, tôi cũng có một phần trách nhiệm. Thằng bé từ chỗ tôi rời đi, tôi phải chịu trách nhiệm với thằng bé.”

Lâm Xuân Chu không khuyên được hắn đành phải báo địa chỉ cụ thể.

***

Hàn Sơn từ từ tỉnh lại, trước mắt lại chỉ có một mảnh tối đen như mực.

“Sao lại, vì sao lại không mở…” Cậu nhóc cảm thấy đầu đau như muốn nứt toát ra, vừa định xoa xoa thái dương, cánh tay lại đụng phải hàng rào kiên cố, “… đèn?”

Cậu nhóc hoang mang quan sát thứ đang chắn trước mặt, phát hiện là một tấm ván gỗ. Ngay sau đó, cậu càng lúc càng sáng tỏ. Cậu kinh hãi phát hiện hình như mình đang bị nhốt trong một cái hòm nhỏ bằng gỗ.

Trước khi mất đi ý thức cậu nhóc còn nhớ rõ, người phụ nữ mang thai kia là ai? Ai lại chích điện cậu chứ?

Chẳng lẽ cậu đã xông nhầm vào hiện trường phạm tội hả?

“Có ai không? Cứu với! Có ai ở bên ngoài không?” Hàn Sơn không đẩy tấm ván gỗ nữa, cũng không nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Cậu nhóc nằm ở đó, không gian nhỏ hẹp tới mức chỉ đủ để cậu nghiêng người.

Khi va chạm vào tấm ván gỗ, phía trên sẽ rơi xuống một ít đất cát, rơi trên mặt cậu nhóc. Cậu dùng mũi ngửi ngửi được mùi hương quen thuộc, ngay lúc này đối với cậu nhóc mà nói mùi đất quen thuộc này đặc biệt đáng sợ. Đột nhiên cậu hiểu ra, có lẽ cậu đã bị chôn vùi rồi, chôn ở một nơi mà chẳng ai hay.

Lồng ngực cậu kịch liệt nhấp nhô, bị suy nghĩ của chính mình thôi thúc khiến cậu nhóc như rơi vào vực sâu của nỗi sợ hãi.

Vì thở gấp quá mức cho nên cậu cảm nhận được không khí trong hòm đang dần cạn kiệt.

“Bình tĩnh… Bình tĩnh lại…” Hàn Sơn lấy tay vỗ vỗ lên hai má.

Ổn định hô hấp, tiết kiệm không khí. Giả sử trong rương có 800 lít không khí, tính toán mỗi giờ mất 25 lít, có thể duy trì nhiều nhất là hơn 32 tiếng. 32 tiếng cũng đủ để người ta có thể tìm được cậu rồi.

“Không cần phải hoảng sợ… Không sao cả… Sẽ có người tới cứu mình thôi…” Hàn Sơn an ủi chính mình nhưng vẫn không khống chế được tay chân rét run.

“Nhất định anh mình sẽ đến cứu mình thôi… Chắc chắn là thế…” Cậu nhóc mở to hai mắt trong bóng tối, thật lâu sau đó lại chớp mắt một chút, không kiềm được mà rơi lệ.

Hoàn chương 40.