Phong Lôi Đế Quân

Chương 6: Lên Đường



Trong không khí mọi người đều vui vẻ, Phong Lôi tranh thủ đi thu mua hết chỗ củ sâm mà mọi người được chia bằng điểm cống hiến. Hắn đã tính toán chỗ củ sâm này mọi người chỉ dùng để ăn tươi vì quá ít nhưng nếu tập hợp lại thì cũng được khá nhiều mang đi phường thị bên ngoài bán cũng kiếm được chút lãi. Đa số mọi người đều bán cho hắn vì giữ lại cũng không có nhiều tác dụng, Hắn đến từ nhân giới nên tư duy buôn bán cũng nhanh nhẹn hơn, tiêu phí mất phân nửa điểm cống hiến đổi được một bao củ sâm to. Phong Lôi tính toán vừa kiếm chút linh thạch vừa kết hợp tu luyện Thanh Phong quyết trên đường đi. Hắn đi về phòng của mình cất bao củ sâm rồi đến Ngoại vụ điện dùng nốt điểm cống hiến đổi một cái túi trữ vật nhỏ, một bộ bó chân để luyện Thanh Phong quyết và hai bình ích cốc đan, một ít huyền thiết, một ngọc giản bản đồ phụ cận Thái Thanh Môn. Còn điều phối dược dịch thì Phong Lôi đã hỏi ở Kim Đan Sơn thì những loại nguyên liệu đều có nhưng giá cả khá đắt, trong tay không có nhiều linh thạch nên đành ngậm ngùi. Túi trữ vật này có không gian nhỏ khoảng một mét vuông có thể để đồ vật vào trong nhưng không thể để vật sống hoặc đồ quá nặng sẽ gây vỡ túi.Chuyến này đã tiêu hết điểm cống hiến vừa mới kiếm được nhưng Phong Lôi thấy rất đáng. Cái bao chân lĩnh được có chất liệu rất bền chia làm các rãnh nhỏ bên trong bỏ mấy thanh kim loại gì đó tuy nhỏ nhưng rất nặng, hắn có thể bỏ thêm hoặc rút bớt ra để luyện tập đôi chân. Hắn định dùng huyền thiết và đá, gỗ để chế tạo một số dụng cụ ở nhân giới hay dùng để luyện chân hoặc luyện cả thể hình luôn. Ích cốc đan thì mỗi ngày chỉ cần uống một viên thì có thể không cần ăn, rất tiện khi đi đường vừa tiết kiệm thời gian. Đồ của hắn cũng không nhiều nên cho hết vào túi trữ vật chỉ có bao chân là đeo luôn vào để đi đường luyện chân luôn chứ vác một bao củ sâm đi đường thì cả ngoại môn sẽ đều biết đến. Trong bao chân mỗi bên có mười thanh kim loại, mỗi thanh nặng khoảng mười cân nhưng chỉ nhỏ bằng cỡ ngón tay, Phong Lôi rút ra bảy thanh chỉ để lại ba thanh, mỗi bao chân nặng khoảng ba mươi cân. May là khi đến thế giới này tiếp xúc với tu luyện hấp thu thiên địa nguyên khí nên cơ thể Phong Lôi cũng cường tráng khỏe mạnh hơn chứ không khó mà chịu nổi. Tên Vu mặt trắng không biết chạy đi đâu nên Phong Lôi cũng chỉ nhắn tin qua lệnh bài rồi lên đường. Phường thị bên ngoài gần sơn môn nhất cách chân núi gần trăm dặm. Đa số mọi người trong tông đều đằng không mà đi nên đường xá cũng ít người đi lại, trọng lượng đột ngột tăng lên sáu mươi cân làm mỗi bước đi đều nặng nề. Lúc đầu đi xuống núi còn nhẹ nhàng sau Phong Lôi thấy càng ngày càng nặng, giờ nếu tháo bó chân ra đằng không một nén hương có thể tới nơi nhưng nếu có chút mệt mỏi này đã không chịu được thì không thể làm được gì. Sau khi đi được mười dặm đường, Phong Lôi dừng lại nằm nghỉ trên một tảng đá, lấy bình nước trong túi trữ vật, bắt chước hình tượng Võ Tòng trên phim. Tuy nhiên làm màu được một lúc Phong Lôi lại thấy chột dạ nhỡ đâu có con hổ như phim nhảy ra thì sao nên vội vàng ngồi dậy. Bỗng một cơn cuồng phong từ trong rừng cây thổi tới, một con hổ vằn đen nhảy ra làm Phong Lôi muốn khóc:

_ Đại ca à, không khéo như vậy chứ

Làm Phong Lôi giật mình vì con hổ trên phim chỉ là hung thú còn con này trông lợi hại hơn nhiều, to như con trâu nước, tối thiểu cũng là yêu thú, bình thường quanh sơn môn có yêu thú thì đã trưởng bối bị thanh lý hết rồi “may sao” là hắn lại gặp phải. Có vẻ khi xác định trình Phong Lôi chỉ là “gà” nên con hổ nhảy bổ tới nhanh như chớp. Phong Lôi hiện giờ không kịp tháo bó chân, thân thể nặng nề khó mà né tránh chỉ có thể lấy huyền thiết kiếm trong tay ra cắn răng chuẩn bị chống đỡ, lực có thể thua chứ tâm không thể thua. Khi con hổ vồ đến chuẩn bị vỗ chết Phong Lôi thì có một dải hồng lăng từ trên trời bay xuống trói nhanh như chớp trói chặt con hổ:

_ Nghiệt súc, để ngươi chạy lâu như vậy cuối cùng cũng tóm được!

Con hổ ra sức dãy dụa miệng phun ra hỏa diễm màu đen hòng đốt cháy dải lụa:

_ Hồng Vân Lăng này của ta là pháp khí ngũ phẩm sao có thể bị đốt cháy, hãy thôi giãy dụa đi, nếu ngoan ngoãn có thể thu ngươi làm linh sủng

Chủ nhân của Hồng Vân Lăng là một nữ tử váy trắng dung mạo thướt tha làm Phong Lôi liên tưởng đến Tiểu Long nữ trong Thần Điêu Đại Hiệp. “Nhiều lúc ta cũng muốn đổi sang họ Doãn, phi phi, bậy quá” Phong Lôi thầm nghĩ. Nữ tử váy trắng đánh thêm một chưởng làm con hổ bay thẳng vào một ngọn núi nhỏ làm sập cả ngọn núi mới dừng lại. Uy lực một chưởng này tối thiểu cũng là trúc cơ hoặc cũng có thể là kết đan. Tất nhiên nếu nữ tử xinh đẹp này có thể dễ dàng đối phó một con yêu thú thì cảnh giới cũng phải cao như vậy.

_ Xin hỏi quý danh của sư tỷ, tiểu đệ họ Phong là ngoại môn đệ tử Thái Thanh môn. Khi có người đẹp thì dũng khí của Phong lôi tăng lên khá nhiều.

_ Ta họ Dương, là nội môn đệ tử của Hồ Điệp Phong. Dương sư tỷ có chút lạnh lùng, vừa nói vừa lăng không hút con hổ bị trói chặt từ đống đá vụn ra.

_ Ngươi cũng có chút dũng cảm, đối mặt với yêu thú tứ cấp Hắc Phong hổ này mà không chạy, giúp ta có cơ hội đuổi kịp nó. Dương Thúy Kiều ta cũng không muốn thiếu nợ, móng vuốt này coi như thù lao.

Trên mặt đất là một móng vuốt bị sút ra của Hắc Phong hổ sau khi bị đánh bay vào núi đá, Dương sư tỷ đã cuốn lấy con hổ bay về phía sơn môn. Cái vuốt này màu đen vàng, kích thước như con dao găm nhỏ, sờ vào phần đầu vuốt có cảm giác sắc lạnh. Phong Lôi thử vạch lên thanh huyền thiết kiếm một cái đã dễ dàng tạo ra một lỗ hổng làm hắn đổ mồ hôi lạnh khi nghĩ đến tình cảnh vừa trải qua, nếu Dương Thúy Kiều không đến thì hắn đã ngủm củ tỏi.

_ Đồ tốt nha

Nhưng cầm một cái vuốt hổ làm vũ khí có cảm giác hơi Tarzan hơn nữa cũng không thuận tiện, Phong Lôi cất vào trong tay áo để phòng thân, dự định đến phường thị sẽ tìm chỗ cải tiến thành dao găm. Phong Lôi cũng không còn tâm trạng nghỉ ngơi nữa, cất bước chân sáu mươi cân lên đường.