Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?

Chương 10: Anh buông tay em rồi, em đi đi



Lăng Sở như chết lặng trước lời nói của cô. Từ khi quen biết và yêu cô đến bây giờ chưa một lần nào hắn nghe thấy cô phàn nàn hay đánh giá hắn cả. Hắn yêu cô, yêu người con gái luôn bên cạnh hắn tiếp thêm động lực cho hắn vươn lên. Cô không vì xuất thân của hắn mà chê bai hắn, nguyện ý ở bên hắn. Nhưng lần này lại khác rồi, Tử Linh mà hắn yêu chính miệng nói ra hai chữ " nghèo nàn " dành cho hắn. Vậy là tất cả những gì cô dành cho hắn đều là giả dối sao ?

- Tôi đã kết hôn, sau này cũng sẽ sinh con và có một cuộc sống hạnh phúc. Mong anh biết thân biết phận mà tránh xa tôi ra.

Cô quay người muốn rời đi nhưng lại bị hắn giữ tay lại. Sự thật này chính hắn cũng không thể chấp nhận được.

- Em đừng như vậy mà. Em đang nói dối thôi đúng không ?

Giọng hắn trầm hẳn xuống, đôi mắt đã sớm nhoè lệ từ bao giờ. Cô nhìn hắn cúi đầu xuống mà trong lòng đau như có ai cắt thành từng khúc. Người con trai cô yêu bây giờ lại bị chính cô làm tổn thương. Hít một hơi thật sâu, cô gắng quay đi mà trả lời hắn.

- Nhất Lăng Sở, anh buông tay ra. Nhìn xem, tay anh bây giờ toàn là máu đã làm bẩn bàn tay của tôi rồi.

Cô giật mạnh tay ra rồi quay người chậm bước đi. Nếu như còn ở lại cô nhất định sẽ không chịu được nữa mất. Mong rằng sau này hắn sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn. Lăng Sở nhìn theo bóng dáng của cô rồi lại nhìn bàn tay ướt máu của mình. Ngày trước cô đã từng nói cô yêu bàn tay này nhất. Bàn tay của hắn lúc nào cũng ấm áp, lúc nào cũng nắm chặt tay cô, xoa đầu cô. Nhưng bây giờ người chán ghét bàn tay này lại chính là cô.

- Mạc Tử Linh, anh xin lỗi. Anh xin lỗi đã kéo em vào cuộc tình vốn không có kết quả này. Tất cả ngọt ngào của chúng ta, những nợ nần, ngông cuồng, tham vọng lẫn tuyệt vọng của anh. Anh lựa chọn buông tay em cũng là buông tha cho chính anh. Cảm ơn em đã đến bên anh, cho anh cảm nhận được yêu là gì. Ở bên người mới mong rằng em sẽ được hạnh phúc.

Hắn không biết phải nói gì ngoài hai chữ " xin lỗi " nữa. Cô khựng lại, nước mắt đã sớm trào dâng nghẹn đắng. Liệu rằng lựa chọn này của cô sẽ đem đến hạnh phúc cho cả hai hay không ? Cô không biết nữa nhưng cô chắc chắn quyết định hôm nay của cô sẽ bảo vệ được hắn.

- Anh sẽ không hận em cũng sẽ không hết yêu em. Khi nào người ấy làm em tổn thương hãy trở về bên anh. Tuy rằng anh không bằng người ấy nhưng anh nhất định sẽ yêu thương em thật lòng.

Lời nói của hắn vừa dứt cũng là lúc cánh cửa khép lại. Hắn sụp đổ hoàn toàn, nỗi đau thể xác hoà với nỗi đau trong tim khiến hắn mất hết hy vọng. Biết bao năm qua hắn sống như người đã chết, là một cái xác không hồn. Nhưng từ khi cô xuất hiện đã làm cuộc sống vốn tẻ nhạt kia trở nên đầy đủ màu sắc. Cứ ngỡ là đời này hắn nhất định sẽ lấy được cô nhưng bây giờ thì khác. Cô lên xe hoa, cô mặc váy cưới đi về nhà chồng. Người cô cưới lại không phải là hắn.

Biết đâu được sau cánh cửa kia cô cũng đanh tựa mình vào tường mà khóc. Tử Linh ngồi thụp xuống, đưa tay lên ôm lấy mặt mà khóc nức nở. Tổn thương hắn cô cũng đau lắm chứ. Cô cũng biết vui cũng biết buồn và cũng biết nuối tiếc.

- Chị với anh Lăng Sở chia tay rồi sao ?



Giọng nói của Nhiễm Chi đánh thức cô. Tử Linh đưa tay lau đi nước mắt rồi nhìn lên.

- Đã không còn cố gắng được nữa rồi.

Giọng cô nhàn nhạt, trên môi nở một nụ cười đắng. Nhiễm Chi là em gái cô cũng là người duy nhất trong nhà biết về quan hệ của cô và Lăng Sở. Nó luôn là người ở bên cô, động viên cô vượt qua rào cản mà có được một tình yêu chân thành.

Nhiễm Chi thấy tâm trạng cô không vui nên cũng không muốn nói nhiều. Nó biết tính cách của cô, lúc cô buồn dù là nói gì đi nữa cũng không thể vào tai cô.

Nó ngồi xuống bên cạnh Tử Linh, vòng tay qua ôm lấy cô như để an ủi. Nước mắt cô cũng nhanh chóng trào dâng nơi khoé mắt. Phía sau cánh cửa ấy, có hắn. Nhưng cô lại không được chạm vào nó, nhẫn tâm mà vứt bỏ tất cả tình cảm của bản thân.

- Ba đang đợi chị ở ngoài, em biết chị đang rất buồn nhưng bây giờ chị phải đi rồi.

Giọng nói của nó vừa nhỏ lại vừa ấm áp. Cô biết chứ, đến lúc cô phải đi rồi, rời xa hắn. Tử Linh gạt nước mắt đứng dậy rồi nhìn thẳng vào Nhiễm Chi.

- Cảm ơn em đã luôn ở bên chị cũng cảm ơn em đã cho chị khoảng thời gian đẹp nhất bên Lăng Sở. Đến bây giờ chị cũng phải đi về nhà chồng rồi, em ở lại phải biết chăm sóc cho bản thân. Lâu lâu chị lại về thăm em nhé.

Cô cố gắng mỉm cười rồi bước qua người Nhiễm Chi đi thẳng đến cửa. Đến lúc cô phải buông bỏ tất cả rồi. Nhìn bóng dáng chị mình cứ dần xa mà sao Nhiễm Chi cảm thất cái bóng ấy cô đơn quá.

- Chị sẽ ổn mà, nhất định phải hạnh phúc. Cuộc đời của chúng ta vốn không được lựa chọn cũng chẳng ai trong số chúng ta dám chống lại ba. Chúng ta như một con rối, mãi mãi chỉ nghe theo lời của người khác.

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh đi đến Phó gia. Đồ của Tử Linh cũng không có nhiều chỉ có vài ba món đồ mà cô thích. Quần áo trang sức đều được Phó phu nhân mua và đặt sẵn. Buổi hôn lễ ồn ào của hai người cũng được hai bên gia đình giải quyết ổn thoả. Không một tin tức nào được lộ ra ngoài. Tất cả những gì được đưa lên báo và các trang mạng chỉ là những hình ảnh đẹp nhất của hôn lễ.

- Tử Linh đến rồi sao ? Minh Lâm, mau ra đón vợ con vào.

Phó phu nhân vừa nhìn thấy Tử Linh liền vui vẻ mà chạy đến. Quản gia cũng nhanh chóng mang đồ của cô lên phòng ngủ của anh. Từ giờ hai người sẽ phải ngủ chung như một cặp vợ chồng bình thường.

Sau ngồi nói chuyện một lúc với mẹ chồng thì Tử Linh cũng được lên phòng. Anh đã ngồi sẵn ghế sofa nghe bản nhạc yêu thích. Tiếng mở cửa làm anh giật mình nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại bình thường.



- Em và mẹ anh nói chuyện xong rồi sao ?

Anh lên tiếng hỏi Tử Linh.

- Vâng, bác gái cũng khá thích em.

Tử Linh mang đồ đến cất gọn vào tủ đồ của mình. Căn phòng này khá rộng, có đầy đủ đồ cần thiết.

- Lăng Sở....

Anh ngập ngừng định hỏi gì đó nhưng thôi. Anh biết sáng nay là Lăng Sở đã đến buổi hôn lễ. Có lẽ là muốn cướp dâu. Sau đó cả hai đều bị Phó lão gia mang đi.

- Hai bọn em chia tay rồi. Đến cuối cùng em lại là người tổn thương anh ấy. Em không xứng với anh ấy.

Cô nhỏ giọng, đôi mắt mang sắc buồn đến đau lòng. Anh biết Tử Linh bây giờ đang rất đau khổ, cũng biết rằng hoàn cảnh của cả hai đều đang trong tình trạng như nào.

- Đừng buồn, em quyết định rời xa Lăng Sở là để bảo vệ cho cậu ta. Sau này nhất định hắn sẽ không trách em.

- Sau này... còn có sau này sao ?

Tử Linh ngồi xuống ghế đối diện với anh rồi rót một ly trà nhàn nhạt thưởng thức.

- Sẽ không còn có sau này nữa đâu. Em và anh ấy, vậy là kết thúc thật rồi.

Một cuộc tình không may, hai người hai số phận lại chớ trêu thay đều ngược đường nhau đi. Anh và cô cũng vậy, Tử Linh và Lăng Sở cũng thế. Nhưng mỗi người có một cách giải quyết khác nhau. Một bên lựa chọn ở lại cùng nhau cố gắng vượt qua tất cả, một bên lựa chọn rời xa để bảo vệ người còn lại.