Phố Nha Hương

Chương 22: Ngoại truyện 2



Phùng Sinh biết nói khá muộn. Một tuổi năm tháng rồi, chỉ biết gọi mẹ với đòi sữa. Sữa là trường hợp đặc biệt, trông thấy sữa muốn uống thì mới kêu. Còn mẹ thì gọi không cố định, nhìn thấy thứ gì muốn ăn, nhìn thấy Trần Tắc, nhìn thấy Ngô Đình Phương, đều sẽ gọi mẹ. Ngô Đình Phương có hơi phiền muộn. Anh bế Phùng Sinh lên, kêu bé gọi Trần Tắc là ba. Tuy rằng nhóc con một chốc một lát chưa thể học được ngay, nhưng ngộ nhỡ biết nói rồi, để con bé gọi mình là gì đây? 

Hóa ra trẻ con mới tập nói đều sẽ vô thức gọi mẹ, khi Phùng Sinh lớn lên, họ biết phải nói cho con bé hay về chuyện cha mẹ mình thế nào đây.

Và cả hộ khẩu của Phùng Sinh biết phải làm sao? Không có hộ khẩu, đương nhiên con bé vẫn có thể học ở trường tư thục, nhưng trưởng thành rồi, đến cả giấy đăng ký kết hôn cũng không thể làm được. 

Tối hôm đó, sau khi xong “việc người lớn”, Đình Phương vào tắm rửa, Trần Tắc cũng vào theo. Hai người ôm nhau dưới vòi sen, lại hôn môi hồi lâu. Trần Tắc lấy khăn tắm giúp Đình Phương lau tóc lau người, Đình Phương bèn nhắc chuyện hộ khẩu của Phùng Sinh. 

“Không cần lo đâu, đợt tới tôi sẽ lo liệu.”

“Nhập hộ khẩu mà không có giám định cha con, không chừng phải đưa trả Phùng Sinh về cô nhi viện đấy.”

Trần Tắc nói: “Mình yên tâm đi, chỉ cần có người giúp, ắt không thành vấn đề. Nhân tiện chuyển hộ khẩu của mình qua đây luôn.”

“Dễ dàng vậy luôn á?” Năm ấy Huệ Mẫn chuyển hộ khẩu mất mấy năm, cũng chẳng chuyển được vào trong thôn.

Mấu chốt là để Trần Tắc lo liệu, Đình Phương khó lòng yên tâm được. Chẳng qua suy đi tính lại, mặc dù Trần Tắc thiếu thường thức trong những chuyện nhỏ nhặt, nhưng hễ xử lý việc quan trọng, thì quả thực chưa từng cẩu thả.

Trần Tắc lau khô cho Đình Phương xong, lại lấy máy sấy sấy tóc cho anh. Đình Phương nhìn qua gương, thấy hai người trần như nhộng đang sấy tóc, cảm thấy rất buồn cười.

Ánh mắt của Trần Tắc va phải tầm mắt của Đình Phương ở trong gương. Đình Phương cho rằng hắn bị cận thị ở mức độ nhất định nào đó, nên chắc hẳn không thể nhìn rõ, vì vậy đột nhiên nổi hứng trêu chọc. Đình Phương làm khẩu hình với Trần Tắc trong gương: Còn muốn không?

Vốn định chờ Trần Tắc hỏi: “Mình nói cái gì?” Thế nhưng Trần Tắc lại để máy sấy tóc sang một bên, nói: “Đương nhiên muốn.”

“Từ từ!” Đình Phương rén vội, “Tôi nói đùa thôi.”

“Tôi không biết đùa.” Ở trước gương, Trần Tắc ôm lấy Đình Phương từ phía sau, tay vân vê đầu ngực anh.

Đình Phương nhìn Trần Tắc hôn bên cổ mình, tay trái nhéo nhẹ đầu ngực bên trái, tay phải nắm lấy dương v*t đã mềm nhũn của anh. Đằng sau lại có thứ gì đó cứng chắc cộm lên.

Vốn dĩ tối nay bọn họ mới chỉ tuốt cho nhau một lần thôi.

Vóc người Đình Phương khá đẹp. Anh cao ngang bằng Trần Tắc, dáng dấp cũng tương tự. Đây là lần đầu tiên Đình Phương quan sát Trần Tắc chơi mình ở góc nhìn thứ ba, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Ra ngoài làm đi.” Đình Phương bảo Trần Tắc. 

“Không, làm luôn ở đây.”

Họ cách bồn rửa mặt cách khoảng một mét, có thể nhìn thấy hết từ phần đùi trở lên. Đình Phương thấy Trần Túc rút tay phải về, rồi từ phần eo lướt ra đằng sau. Nhìn thấy ngón tay của Trần Tắc từ phía dưới đâm vào, di chuyển bên trong, mở rộng. Chẳng những cơ thể cảm nhận được, mà còn có thể thấy được trong gương.

Đình Phương nhạy cảm hơn bao giờ hết. Anh tựa vào người Trần Tắc, Trần Tắc để anh gác một chân lên bồn rửa, như vậy có thể nhìn rõ hơn. Trần Tắc nhìn Đình Phương qua gương, Đình Phương khẽ nỉ non thở dốc.

dương v*t của Trần Tắc cắm vào, rồi lại rút ra. Sau khoảng hơn chục lần, Đình Phương đột nhiên bắn ra ngoài.

Trần Tắc để Đình Phương nằm sấp trên kệ bồn, liên tục đâm rút vào trong anh từ phía sau.

Vài ngày sau, có một hôm Đình Phương trực ca đêm về nhà, lúc bước vào phòng tắm trên tầng hai, phát hiện cả một bức tường đã biến thành gương. Chỗ bồn rửa còn lắp thêm một bệ đá dài rộng.

Anh hỏi Trần Tắc đầu cua tai nheo ra làm sao, Trần Tắc đáp: “Như vậy bất kể làm ở tư thế nào đều có thể nhìn được rõ ràng.”

Đúng vậy, lúc làm tình, Đình Phương quỳ, nằm, ngồi, đều có thể nhìn được rõ ràng. 

Đình Phương cạn lời. Trần Tắc cầm một cuốn sổ hộ khẩu đưa cho Đình Phương xem. Chủ hộ là Trần Tắc, trang thứ hai là Ngô Đình Phương, quan hệ với chủ hộ là chồng. Trang thứ ba là Trần Phùng Sinh, quan hệ với chủ hộ là con gái.

Ngô Đình Phương trợn mắt há hốc mồm, lật xem hộ khẩu, hỏi: “Đây là giả đúng không?”

“Là thật.”

“Sao có thể làm được vậy?”

“Tìm được người giúp đỡ là xong.”

“Nhưng còn giới tính?”

“Phần quan hệ là người ta nhập thủ công vào, không có quan hệ gì cũng có thể nhập bừa vào.”

Nào có đơn giản thế được? Đại tiên rốt cuộc anh ăn gian kiểu gì vậy?

“Giấy đăng ký kết hôn thì chịu, không làm được.” Trần Tắc có phần tiếc nuối nói.

“Thế sau này Phùng Sinh gọi mình là mẹ, gọi tôi là ba, nhé? Tôi thành chồng của mình rồi mà.” Ngô Đình Phương lại lần nữa trêu Trần Tắc.

Trần Tắc nhìn Đình Phương, gật đầu nói: “Được.”

Đình Phương chỉ nói trêu vậy, chứ Phùng Sinh đã nhớ Trần Tắc là bố lâu rồi, chỉ là chưa biết gọi mà thôi. Trần Tắc là bố, Đình Phương là ba, dù sao tiếng Quảng cũng có đầy cách gọi.