Phò Mã Thượng Công Chúa

Chương 7



Chờ Vương Tương Khuynh tỉnh lại, thì cũng đã qua giờ Mùi gần tới giờ Thân*.

*Từ 15 giờ đến 17 giờ chiều.

"Thôi chết, thôi chết, ngủ quên rồi. Mười Ba! Ngươi như thế nào lại không gọi ta dậy ăn cơm trưa!"

"Thiếu gia, người ngủ như heo ấy, Mười Ba gọi người dậy mà mệt muốn chết rồi kìa."

"Hoa nhỏ, nhanh đi múc nước để ta rửa mặt, ta còn phải xuất môn!"

"Thiếu gia, ta cùng Liên Hoa chờ người mà muốn chết đói rồi đây ~ Hay là hôm nay người muốn đi Vạn Khách lâu?"

"Đều không phải, ta đi Bách Hoa lâu có việc, các ngươi tự đi Vạn Khách lâu ăn đi."

"Nhưng mà chúng ta không có tiền... Chờ một chút, thiếu gia người vừa nói người muốn đi Bách Hoa lâu!! Chả lẽ người coi trọng cô nương Tử Yên kia! Hai người có phải hay không tối qua làm chuyện thẹn thùng kia!! Thiếu gia, chả lẽ ngươi mất "tờ rinh" rồi sao!!!"

"Câm miệng! Ngươi nói nhảm cái gì vậy! Ngươi cái tên tiểu tử ngu ngốc này! Thiếu gia ta cùng nàng trong sạch a! Cái gì cũng chưa từng làm!"

Mười Ba thấy Vương Tương Khuynh nổi khùng với hắn, chỉ có thể câm miệng ở trong lòng oán thầm.

"Người nhất định cùng Tử Yên cô nương làm chuyện đen tối! Nếu không sao lại phải kích động như vậy! Thiếu gia có phải sau này người muốn thường xuyên đến Bách Hoa lâu..."

Vương Tương Khuynh rửa mặt, thay đổi y phục xong liền chạy đi tìm nhị tỷ của nàng —— Vương Tương Nhan, mượn một ít bạc.

"Nhị tỷ tỷ, ta có thể mượn ngươi năm nghìn lượng dùng được không?"

"Mượn tiền? Không có. Không cho!"

"Ngươi rõ ràng có tiền! Ngươi quản lý tú phường nhiều như vậy, chắc chắn giấu rất nhiều tiền riêng!"

"Nhị tỷ, ta thật sự có việc cần dùng gấp, hay ta viết giấy ghi nợ cho ngươi được không? Mượn xong sẽ trả lại ngươi mà!"

"Nè! Cho ngươi, ngân phiếu nè."

"Tỷ tỷ gì chứ, quả nhiên cũng chỉ được cái miệng!"

"Nhị tỷ, có thể hay không cho ta mấy tờ phiếu năm nghìn lượng hoàng kim..." Vương Tương Khuynh tiếp nhận ngân phiếu, phát hiện phiếu là mệnh giá bạc, chỉ đành mở miệng nói bản thân cần là mệnh giá hoàng kim.

"Ngươi đúng là phá gia chi tử! Muốn nhiều như vậy để làm chi! Quên đi, quên đi, cho ngươi! Nhanh lên đem giấy vay nợ viết ra cho ta!"

* Muốn lạy với bả ==""

"Nhị tỷ quả nhiên là phú bà nhỏ, trên người lại có nhiều tiền như vậy!! Xem ra ta cũng phải bắt đầu kiềm tiền thôi, nếu không mỗi tháng trong túi chỉ có vài trăm lượng bạc, cũng quá mất mặt a."

"Nhị tỷ, có gì ta theo ngươi đi tú phường học việc buôn bán có được hay khống?"

"Chờ ta học xong hết mấy cái này, cộng thêm đầu óc linh hoạt của ta, khẳng định sau này sẽ kiếm ra thật nhiều tiền! Đến lúc đó ta có thể trở thành một tiểu phú bà rồi!"

"Yêu, công tử ca suốt ngày chỉ biết sống phóng túng mà cũng suy nghĩ tới việc kiếm tiền nuôi gia đình sao? Nghe cha nói, ngươi sang năm muốn đi khảo thi? Thế nào không nằm ở nhà đọc sách, mà muốn xách đích theo ta học buôn bán?"

"Việc kiếm tiền và đọc sách cũng không khác là bao mà, hắc hắc ~ Nhị tỷ, giấy ghi nợ viết xong rồi, ta đi đây ~ ngày mai sẽ theo ngươi học buôn bán."

Cầm theo ngân phiếu đến Bách Hoa lâu, thời gian cũng đã giờ Thân. Tử Yên nhìn tớ giấy sau đó một mực chờ đợi, tuy nói trong giấy ghi rõ ràng giờ Mùi tới, nhưng nàng vẫn bất chi bất giác một mực chờ đợi, chờ đợi hắn sớm một chút xuất hiện. Từ giờ Thìn đợi tới giờ Mùi, Vương Tương Khuynh vẫn chưa thấy xuất hiện. Một lòng không yên, tuy không hi vọng hắn tới chuộc thân nàng, nhưng trong lòng chung quy vẫn có chút mong chờ, vậy mà người này vẫn chưa xuất hiện, khó tránh khỏi làm nàng có chút thất vọng. Nàng vẫn luôn nhớ kỹ Vương Tương Khuynh, cơm trưa ăn cũng không nhiều. Đợi tới giờ Mùi còn chưa tới, vốn cho rằng Vương Tương Khuynh không trở lại, không nghĩ tới, cuối cùng người nàng mong chờ cũng đã xuất hiện.

"Tử Yên cô nương, ta sáng nay trở về liền ngủ, không nghĩ tới nhất thời ngủ quên mất ~" Vương Tương Khuynh thấy trên mặt Tử Yên hiện ra thất vọng, mang theo tia áy náy giải thích:

"Ta ngủ thẳng tới giờ Thìn mới tỉnh lại, nên mới tới trễ. Có phải làm cho ngươi thất vọng rồi không? Ta nói rồi sẽ thay ngươi chuộc thân, thì nhất định sẽ đem ngươi đi. Éc, đây là năm nghìn lượng."

"Ngươi như thế nào lại đưa cho ta năm nghìn lượng? Thật đúng là tiểu hài tử."

"Ta mới không phải là hài tử, ta đã mười tám tuổi! Ngươi so với ta cũng không lớn bao nhiêu! Ngươi mau cầm năm nghìn lượng này đi tới chỗ tú bà làm giấy tờ chuộc thân đi! Sau đó thì sẽ được tự do."

"Coi như ngươi trả tự do cho ta, thì ngoại trừ Bách Hoa lâu này, ta cũng không biết nên đi đâu về đâu. Ta không còn nhà, không còn nơi có để về nữa rồi."

"Nếu ngươi không ngại, trước cứ ở nhà ta đi. Nhà ta phòng trống cũng nhiều, không bằng cho ngươi một gian, để ngươi ở chỗ đó. Đúng rồi, ngươi có nguyện ý đi tú phường giúp nhị tỷ của ta không? Nhị tỷ của ta được cha giao cho quản lý cái tú phường, ngươi đi theo giúp nàng đi. Ta ngày mai sẽ đi tú phường học việc buôn bán, không bằng ngươi cũng đi theo đi."

"Hảo, vậy ngươi ở chỗ này chờ ta một lát, ta đi tới chỗ mụ mụ làm giấy chuộc thân, thì sẽ về nhà với ngươi."

Tử Yên cầm theo năm nghìn lượng ngân đi tới chỗ tú bà làm giấy chuộc thân, tú bà cũng thật có lòng với Tử Yên, không chỉ cho nàng lấy giấy chuộc thân, mà còn đưa giấy bán mình của nha hoàn Hoàn nhi đưa cho nàng, để Hoàn nhi đi theo hầu hạ Tử Yên.

Cứ như vậy, cả hai phu thê song song cùng nhau đi, sai, ở đâu mà phu thê! Rõ ràng chỉ là bằng hữu! Đáng tiếc, việc xảy ra tối hôm qua không biết tên quần chúng nào nhiều chuyện ở bên ngoài nói cái gì mà Tử Yên cô nương đối với Vương Tương Khuynh vừa gặp đã thương, chủ động đòi lễ vật hiến thân. Hiện tại dân chúng đều cho rằng Tử Yến đã là người của Vương Tương Khuynh, hơn nữa hôm nay Vương Tương Khuynh còn thay Tử Yến chuộc thân, càng khẳng định bọn họ là tình nghĩ phu thê. Rõ ràng chỉ có mỗi chuyện chuộc thân, mà mọi người đều biết Vương Tương Khuynh làm vậy vì Tử Yên, cứ thế câu chuyện càng ngày càng được khoa trương hẳn lên! Nào là Tử Yên cùng Vương Tương Khuynh thành thân, khiến không ít nam tử vì Tử Yên mà thương tâm, còn có rất nhiều cô nương ái mộ Vương Tương Khuynh thương tâm. Trên đường từ trong ra tới ngoài ngõ, người quen gặp nhau đều ăn ý bát quái về chủ đề xoay quanh Vương Tương Khuynh.

"Nghe nói, tối hôm qua Vương Tương Khuynh đi thanh lâu bị Tử Yên cô nương kia coi trọng!"

"Không phải là Vương Tương Khuynh coi trọng Tử Yên nên tặng ngọc bội định ước cho nàng ấy sao."

"Không phải a! Là do Tử Yên đòi Vương Tương Khuynh, ép hắn phải tặng lễ vật cho nàng. Vương Tương Khuynh không thể làm gì khác hơn là đưa ngọc, Tử Yên cô nương sau khi tiếp nhận ngọc, liền ra lệnh cho hán tử coi cửa đem Vương Tương Khuynh kéo vào trong phòng."

"Nói như vậy, Tử Yên cô nương thật sự coi trọng Vương Tương Khuynh?"

"Đúng vậy! Vương Tương Khuynh lúc đó liều mạng chạy thoát, nhưng Tử Yên cô nương thấy vậy liền đi tới nắm lấy tay hắn kéo đi, mà hắn làm sao dám động thủ với một cô nương như vậy! Thế là bị Tử Yên cô nương vào kéo trong phòng."

"Ngươi nói hắn bị ép, vậy sau hôm nay lại chủ động đi Bách Hoa lâu vì Tử Yên cô nương chuộc thân? Nghe nói số tiền cũng không nhỏ nha! Không chỉ thay Tử Yên cô nương chuộc thân mà còn chuộc luôn cả tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tử Yên cô nương."

"Sau một đêm mây mưa, nói không chừng hai người họ thật sự yêu nhau đi! Với lại Tử Yên cô nương kia lớn lên cũng khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp quyến rũ, nam nhân không ai không muốn quỳ dưới váy nàng chứ."

"Hai người này ở cùng một chỗ, nhìn bên ngoài cũng thật xứng đôi a! Chỉ đáng tiếc Tử Yên cô nương xuất thân từ thanh lâu thôi."

"Hai người bọn họ yêu nhau, không ngại là được rồi, ngươi thay hắn ngại thì được cái quái gì a!"

Một đường nghe tin đồn, Vương Tương Khuynh đỏ mặt đến mang tai nhưng vẫn đem Tử Yên cùng nha hoàn của nàng trở về nhà. Về nhà liền sắp xếp chỗ cho Hoàn nhi, rồi bật người kéo Tử Yên đi tới chỗ của Vương Tương Nhan.

"Nhị tỷ, ta đã dẫn người tới rồi đây!"