Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 119: Ngày đoàn viên




Một trận chiến đại thắng, trên dưới Cừu Trì một mảnh vui mừng.
Bởi vì Tư Mã Thương Lang chết đã nhiều ngày, thi thể khó coi, đã sớm bị thiêu thành tro tàn, bỏ trong cái hộp nhỏ, dâng đến trong tay Tư Mã Diệp.
Những giọt nước mắt già nua của Tư Mã Diệp rơi xuống, hắn càng thương tâm, tâm Trừng nhi liền càng lạnh.
Sau khi Tạ Huyền xử lý thỏa đáng quân vụ còn lại trong thành, lên điện, hướng Tư Mã Diệp hồi báo mọi chuyện, lúc này Tư Mã Diệp mới dừng khóc, ánh mắt lo lắng dừng trên người Trừng nhi.
"Nếu Thương Lang đã qua đời, ngôi vị Thái tử này cũng không thể bỏ trống quá lâu, cho nên, bắt đầu từ hôm nay, Tề vương Tư Mã Trừng chính là Thái tử Đại Tấn."
"Mạt tướng bái kiến Thái tử điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Tạ Huyền cung kính cúi đầu với Trừng nhi, giờ khắc này lại gần nhìn kỹ Trừng nhi, càng cảm thấy khuôn mặt này quả thật là đã từng gặp qua ở đâu đó!
"Tạ phụ hoàng, ân điển." Trừng nhi ôm quyền quỳ xuống trước Tư Mã Diệp, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nay nguy hiểm này xem như đã qua, sau hôm nay, chỉ cần từng bước cẩn thận, cũng sẽ không có tai họa nữa.
"Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng." Dương Lan Thanh mặc trang phục sang quý, từng bước một đi lên điện, hướng Tư Mã Diệp khom người cúi đầu.
"Lan Thanh!" Tư Mã Diệp vội vã từ long ỷ đi xuống dưới, vội vàng cầm lấy tay nàng, từng chút ký ức của năm đó hiện lên trong lòng, giờ khắc này, Tư Mã Diệp vong tình cười cười với Dương Lan Thanh, "Những năm qua, liền nhớ chết trẫm!"
Lời nói vốn nên là vui mừng, sự gặp lại vốn nên là vui mừng, nhưng mà, vì sao giờ khắc này nghe thấy một câu như vậy, lòng của nàng cũng là bất an.
Dương Lan Thanh chần chờ nhìn gương mặt Tư Mã Diệp, anh tuấn giống nhau, hạo nhiên giống nhau, nghĩ đến hắn ngàn vạn lần, cũng nhớ đến hắn ngàn vạn lần, nàng nên khóc, nên ủy khuất tựa vào trong lòng hắn mà khóc lóc không ngừng...Vì sao khi mọi khát khao đã thành sự thật, nàng lại phát hiện, đây cũng không phỉa thứ nàng muốn.
Dương Lan Thanh cúi đầu xuống, theo bản năng chuyển tầm mắt tìm kiếm nam tử ôn nhuận đã làm bạn cùng nàng hơn hai mươi năm kia --
Thất Cố...
Dưới đáy lòng kêu lên cái tên này, trái tim Dương Lan Thanh hung hăng thắt lại, cảm giác chua xót lan tràn trong đáy lòng, làm cho lòng của nàng càng thêm bối rối, càng thêm đau đớn.
"Chúc mừng hoàng huynh một nhà đoàn tụ." Tư Mã Yên rưng rưng tiến đến, khom người cúi đầu với Tư Mã Diệp.
Tư Mã Diệp nắm tay Dương Lan Thanh, cười nói với Tư Mã Yên: "Có thể thủ được Cừu Trì nhiều ngày như vậy, nhất định là Yên nhi ngươi mất không ít tâm tư đi? Nay trẫm đến đây, ngươi cũng có thể bình yên nghỉ ngơi một đêm, sáng mai theo trẫm cùng trở về Kiến Khang."
Tư Mã Yên gật gật đầu, nói: "Có thể thủ được Cừu Trì nhiều ngày như vậy, kỳ thật Yên nhi cũng không có làm gì cả, làm được nhiều nhất, chính là Trừng nhi cùng Thanh Hà."
"Thanh Hà?" Tư Mã Diệp sửng sốt một chút, "Ai?"
Trừng nhi nắm tay Mộ Dung Yên hướng Tư Mã Diệp cúi đầu, nói: "Thê tử kết tóc cùng nhi thần, Mộ Dung Yên."
"Hiền phi Đại Tần?" Sắc mặt Tư Mã Diệp trầm xuống, ánh mắt nghiêm túc liếc nhìn Mộ Dung Yên một cái, thấy bộ dạng của nàng quả thật là tư sắc xuất chúng, chính là đã từng làm nữ nhân của Phù Kiên lâu như vậy, sao có thể làm Thái tử phi được?
Mộ Dung Yên bị ánh mắt này nhìn đến trong lòng phát lạnh, cũng chỉ có thể theo cấp bậc lễ nghĩa mà lại khom người cúi đầu với Tư Mã Diệp, "Tham kiến phụ hoàng."
"Việc này chờ trở lại Kiến Khang lại bàn bạc kỹ hơn, một tiếng phụ hoàng này, trẫm còn không nhận nổi." Tư Mã Diệp khinh bỉ nói xong, không phát hiện ra giờ khắc này sắc mặt Dương Lan Thanh đã sớm tái nhợt.
Trừng nhi nhịn không được nói: "Nhi thần cùng Thanh Hà lưỡng tình tương duyệt, kết tóc trong loạn thế, nàng gọi phụ hoàng một câu, sao phụ hoàng lại không nhận nổi?"
"Phi tử của người khác, sao có thể trở thành hiền thê?" Tư Mã Diệp nói xong lời này, bàn tay cầm tay Dương Lan Thanh bất giác buông lỏng vài phần, bởi vì lo lắng lời nói này sẽ khiến cục diện càng thêm bế tắc, lúc này phất tay áo nói, "Các ngươi cũng mệt mỏi rồi, nhanh chóng đi xuống hảo hảo nghỉ ngơi, lui ra đi!"
"Phụ hoàng..."
"Trẫm cũng mệt mỏi, nếu lại nhiều lời, trẫm nhất định sẽ trừng phạt!" Cuối cùng Tư Mã Diệp buông lỏng bàn tay Dương Lan Thanh ra, phất tay áo ý bảo Trừng nhi chớ lại nhiều lời.
Trừng nhi còn muốn nói tiếp, Dương Lan Thanh đã lãnh nghiêm mặt kéo kéo y bào của nàng, "Mẫu phi mệt mỏi, Trừng nhi, dìu mẫu phi hồi cung nghỉ ngơi đi."
"Hảo." Trừng nhi quay đầu xin lỗi mà gật đầu một cái với Mộ Dung Yên, trong nháy mắt khi hai tay đỡ lấy cánh tay Dương Lan Thanh, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể của nàng đều lạnh lẽo, một càm giác lạnh lẽo nồng đậm, không khỏi kinh hãi nói: "Mẫu phi thân mình của người..."
"Thanh Hà, giúp mẫu phi truyền Hứa Thái y đến bắt mạch." Dương Lan Thanh nói xong, theo bản năng quay đầu liếc nhìn Tư Mã Diệp đã ngồi trở lại long ỷ một cái, không khỏi cười lạnh một tiếng, vội vàng rời khỏi đại điện.
Tử Triệt sao lại đối với Lan Thanh như vậy? Tử Triệt của ta, quả thật đã chết rồi...
Tư Mã Yên im lặng nhìn Dương Lan Thanh rời khỏi đại điện, quay đầu nhìn huynh trưởng cao cao tại thượng kia, một câu nói vừa rồi, "Phi tử của người khác, sao có thể trở thành hiền thê?", làm sao lại chỉ làm thương tồn một mình tẩu tẩu?
"Yên nhi, ngươi có chuyện muốn nói với trẫm?" Tư Mã Diệp đột nhiên mở miệng, đối mặt với người muội muội tối thân cận này, hắn nhịn không được hỏi ra khỏi miệng, "Ngươi cảm thấy, trẫm đối với Lan Thanh quá vô tình?"
Tạ Huyền thấy huynh muội bọn họ muốn nhàn thoại việc nhà, không tốt lưu lại, lúc này cáo lui, cũng cho những người không liên quan lui xuống khỏi điện.
Tư Mã Yên lạnh lùng nhìn Tư Mã Diệp, "Hoàng huynh nghĩ sao?"
"Trẫm nhớ nàng, quả thật là nhớ nàng, những năm qua, vẫn không dám quên." Tư Mã Diệp chua xót cười, "Nàng đối tốt với trẫm, trẫm chưa từng quên qua...Chính là, nàng đã từng là nữ nhân của Phù Kiên, một khi trẫm nghĩ đến nàng từng bị một nam tử đặt ở dưới thân, tâm tình của trẫm liền...Đau đớn...Yên nhi, ngươi có biết tư vị đau đớn đó ra sao không?"
Gương mặt Tư Mã Yên lạnh tựa băng sơn, "Yên nhi chỉ hỏi hoàng huynh một câu, ngươi thật sự yêu Lan Thanh tẩu tẩu sao?"
Sắc mặt Tư Mã Diệp trầm xuống, nói: "Ngươi đây là có ý gì?"
Tư Mã Yên cười cười vô cùng lạnh lẽo, nói: "Giang sơn này nhiều lần đổi chủ, hoàng huynh có được, cũng mừng rỡ như điên, chưa từng có một chút ghét bỏ, nhưng mà đối với những người khác thì sao? Hoàng huynh, ngươi để tay lên ngực mà tự hỏi, hậu cung ba ngàn, ngươi đã từng sủng hạnh bao nhiêu nữ tử? Dựa vào cái gì ghét bỏ Lan Thanh tẩu tẩu?"
Sắc mặt Tư Mã Diệp càng thêm xanh mét khó coi, "Trẫm là vua của một nước, từ xưa nam nhi tam thê tứ thiếp, chính là thiên kinh địa nghĩa!"
"Nam nhi tam thê tứ thiếp là thiên kinh địa nghĩa, nữ tử vì muốn sống tạm mà không thể không hầu hạ nam tử mình không thương chính là hạ lưu, hoàng huynh, ý của hoàng huynh, chính là như vậy sao?" Tư Mã Yên đau xót nói xong, xoay người đi, không muốn lại nói thêm một câu với Tư Mã Diệp.
Tư Mã Diệp nắm chặt nắm tay, nói: "Yên nhi, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Ca ca một lòng muốn nói chút lời thật lòng với ngươi, sao ngươi chất vấn ca ca như vậy?"
"Yên nhi, không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy thân thể khó chịu, muốn lui xuống nghỉ ngơi trước." Tư Mã Yên lạnh lùng nói xong, vội vàng rời khỏi đại điện.
Tư Mã Diệp nhăn mặt cau mày, chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ tức giận không có chỗ phát, "Giang sơn mỹ nhân sao có thể đánh đồng? Nữ tử bất trung, chính là sai trái, trẫm sai chỗ nào? Làm sao lại sai?"
Tư Mã Yên một đường đi ra Hoàng cung, cưỡi một con ngựa, chạy như bay ra khỏi thành Cừu Trì, trong lòng chỉ có một tín niệm, đó là tìm được Tố Tố!
Con ngựa tiến vào rừng rậm, Tư Mã Yên kéo lấy dây cương, ở bên trong rừng rậm lên tiếng hô lớn: "Tố Tố! Ngươi ở đâu? Tố Tố!"
"Yên nhi?"
Trương Linh Tố từ trên nhánh cây nhảy xuống, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tư Mã Yên, "Không phải là trong thành xảy ra chuyện gì chứ?"
Đôi mắt Tư Mã Yên đỏ lên, lập tức nhảy xuống ngựa, vài bước chạy tới trước mặt Trương Linh Tố, gắt gao ôm lấy Trương Linh Tố, càng không ngừng kêu gọi, "Tố Tố...Tố Tố..."
Trương Linh Tố ôm lấy Tư Mã Yên, "Yên nhi, ngươi làm sao vậy?"
"Tố Tố, mang ta cưỡi ngựa một lát, được không?" Tư Mã Yên đột nhiên cầu xin một tiếng, Trương Linh Tố chỉ có thể gật gật đầu, nắm tay Tư Mã Yên, đi tới bên con ngựa.
"Ta lên ngựa trước, sau đó kéo ngươi lên." Trương Linh Tố gật đầu cười, xoay người lên ngựa, vươn tay đem Tư Mã Yên kéo lên lưng ngựa, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, "Xin hỏi Công chúa điện hạ, muốn đi đâu?"
Mi tâm Tư Mã Yên giãn ra, nhìn rừng rậm sâu thẳm, "Ta không thích nơi này, tuyệt đối không thích nơi này, Tố Tố, đưa ta đi, được không?"
Trương Linh Tố cười trộm nói: "Hảo! Yên nhi ngươi muốn đi đâu, ta liền đi đến đó!" Nói xong, Trương Linh Tố lén hôn Tư Mã Yên một cái, "Yên nhi, ta nhớ ngươi."
"Nhớ bao nhiêu?" Tư Mã Yên nghiêng mặt mỉm cười, chỉ cần nhìn thấy Trương Linh Tố, trái tim ủy khuất vừa rồi liền ấm áp lên rất nhiều.
"Một ngày không thấy, như cách ba thu." Trương Linh Tố nói xong, một kẹp lấy bụng ngựa, mang theo Tư Mã Yên một đường phi nhanh dọc theo sơn đạo, bất ngờ, hung hăng hôn lên môi Tư Mã Yên một cái.
"Ngô!"
Đầu lưỡi giao triền, Tư Mã Yên nhịn không được khẽ cắn Trương Linh Tố một ngụm, làm cho Trương Linh Tố không thể không buông lỏng đôi môi ra, cau mày cười nói: "Thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, Tố Tố, ngươi mơ tưởng thực hiện được ý đồ!"
Lông mày Trương Linh Tố giương lên, cười nói: "Việc Trương Linh Tố ta muốn làm, ai cũng không ngăn cản được!" Nói xong, buông lỏng cương ngựa ra, hai tay nâng đôi má Tư Mã Yên lên, hung hăng hôn lên môi nàng.
Tư Mã Yên lo lắng ngã xuống khỏi lưng ngựa, hoảng hốt ôm chặt lấy cần cổ Trương Linh Tố, trong lúc mê tình, nhìn thấy nụ cười giảo hoạt trên gương mặt Trương Linh Tố, còn muốn làm lại trò cũ, lại bị Trương Linh Tố ôm lấy vòng eo. Thừa dịp con ngựa chạy chậm một chút, Trương Linh Tố đột nhiên mang theo Tư Mã Yên ngã xuống, lăn vài vòng trên bụi cỏ, rốt cuộc ngừng lại.
Con ngựa lững thững ăn cỏ ở một bên, bên này hai người thâm tình nhìn nhau, nhịn không được lại hôn lên đôi môi đối phương một cái thật sâu, không muốn buông nhau ra nữa.
Hai người cảm thụ ánh dương quang chiếu lên trên người, không còn chiến loạn, cũng không có máu tươi, duy nhất có, chính là hai người yêu nhau thâm tình giao triền yên tĩnh cùng tốt đẹp.
"Trong lòng còn khó chịu sao?" Bỗng nhiên, Trương Linh Tố buông lỏng đôi môi Tư Mã Yên ra, ngồi dậy trên bụi cỏ, cau mày cười nói, "Người có thể chọc Yên nhi khổ sở như vậy, phóng nhãn nhìn khắp thiên hạ, không phải Trừng nhi, chính là Hoàng đế Tấn quốc Tư Mã Diệp đi."
Tư Mã Yên sửa sang lại mái tóc hỗn độn của mình, thở dài một hơi nói: "Ca ca, đã không phải là ca ca lúc trước."
"Ai ngồi trên long ỷ kia, rồi đều sẽ thay đổi." Trương Linh Tố nói xong, quay đầu nắm chặt bàn tay Tư Mã Yên, "Chỉ cần không phải Trừng nhi khi dễ ngươi là tốt rồi, nếu không a, ta nhất định phải bắn cho nàng một mũi tên!"
"Nghe ngữ khí của ngươi, ngươi sẽ không chịu theo ta trở về thành sao?" Tư Mã Yên ngẩn ra.
Trương Linh Tố mị hoặc mỉm cười, "Yên nhi ngươi nói xem?"
Tư Mã Yên bị ánh mắt sáng quắc kia của nàng nhìn đến hai gò má nóng lên, đột nhiên bị nàng ôm vào trong lòng, vừa định nói chuyện, thanh âm của Trương Linh Tố liền vang lên ở bên tai.
"Thế cục không rõ, ta lưu lại ở bên ngoài, cũng là chuyện tốt." Nói xong, Trương Linh Tố quyến luyến hít thật sâu hương khí trên cần cổ Tư Mã Yên, "Để cho ta lại ôm ngươi một cái..."
Tư Mã Yên để nàng gắt gao ôm lấy chính mình, hiểu được ý tứ của Trương Linh Tố, "Đáp ứng ta một chuyện..."
"Ta cũng sẽ không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, Yên nhi yên tâm." Trương Linh Tố cười hì hì nói xong, giống như đang làm nũng mà cọ cọ lên mặt Tư Mã Yên, "Ngươi cũng vậy, không thể..."
"Ngươi!" Tư Mã Yên nhịn không được xoay người đi, liếc Trương Linh Tố một cái, "Ta..."
"Suỵt..." Trương Linh Tố làm một cái thủ thế ý bảo Tư Mã Yên không cần nói gì nữa, cười khanh khách nói, "Nếu như một đường này bình yên, chúng ta gặp lại ở cửa sông Trường Giang, đến lúc đó bất luận ngươi muốn phạt ta như thế nào đều được."
"Ta chỉ muốn ngươi hảo hảo bảo trọng..."
"Yên nhi xinh đẹp như vậy, ta làm sao dám không hảo hảo bảo trọng?" Trương Linh Tố cười nói xong, lại gắt gao ôm lấy thân mình Tư Mã Yên, "Ta còn sợ đường đường trưởng Công chúa Đại Tấn sẽ chạy mất."
"Sẽ không." Tư Mã Yên ôm lấy thắt lưng của nàng, cười đến hạnh phúc, ly biệt luôn khiến trong lòng chua xót, Tố Tố lại vẫn pha trò như vậy, chính là muốn lòng nàng bớt chua xót một chút, "Ngươi cũng vậy, nếu như dám chạy mất, ta sẽ tìm mười tám nam sủng..."
"Không cho!" Sắc mặt Trương Linh Tố trầm xuống, trong phút chốc nắm lấy cằm của nàng, lại hung hăng hôn lên đôi môi của nàng.
Cả đời này, Tư Mã Yên chỉ có thể là của Trương Linh Tố nàng!