Phàm Nhân Xuyên Không

Chương 4



Bầu không khí trở về tĩnh lặng, Tần Mộng Chi ngồi bệch phía góc tường, một cổ mùi hương nghi ngút từ lá sồi non, thanh thoản toát ra từ thân nhiệt của một thiếu nữ khiến Khương Ly đứng gần sát bên tâm tình cũng hơi rung động.

Nàng vẫn cầm thanh trường kiếm có khắc chữ Mệnh trên tay, hầu như đi đâu. Làm gì cũng mang theo, đủ biết nó quan trọng như thế nào.

Lần lượt từng người bị một thứ đen kịt, từ trong quả cầu Hắc Ám cách không làm cho biến mất.

Nhìn thấy cảnh này, ở bên Khương Ly cũng đau nhói trong lòng, hắn tự chế giễu chính mình, buông đôi tay rã rời xuống, nghiêng mắt nhìn ra khung cửa sổ tới ngẫn ngờ.

Ít ra hắn đã có thể sống lại một lần, nhưng bản tính đa nghi vẫn không chừa được từ tận thời đại trước

Rõ ràng Tần Mộng Chi người thật việc thật ở đây, rõ là hệ thống thông báo phải bảo vệ nàng.

Dù là đáng tin như thế nhưng nhất thời cũng khiến Khương Ly lâm vào trầm tư

"Chắc là ta lo xa quá rồi, cho dù không phải nàng hay là nàng thì có sao? Nữ nhân từ hệ thống đưa ra nhiệm vụ thì cứ hộ thuẫn thôi" Khương Ly đứng lên phủi đi vết bụi trong lòng

"Cũng không được, phàm nhân đi bảo vệ tu sĩ? Có vô lí quá không?" Hắn vuốt cằm một hồi, lại đẽo tay sờ soạng lên bộ đồ đang mặc lại đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Mộng Chi

Dường như nàng hiểu suy nghĩ của hắn, thu kiếm lại sau lưng. "Chúng ta chỉ quen biết trong một vài canh giờ, nhưng ngươi đối với ta đáng tin cậy hơn đám người kia”

Nói xong nàng cũng lê bước đôi chân nhẹ nhàng tới Hắc Ám Tinh Thạch, chọn chiếc cặp màu đen tuyền có đính tên riêng của nàng giữ lấy bên mình, từ thân thể lấy điểm giữa trán làm trung tâm. Một ý niệm từ trong đầu xuất ra, kiện y phục hoá thành một chất lỏng màu đen, bám sát vào cơ thể, chỉ thấy một thân tu vi càng thêm tịnh tiến biến hoá khôn lường xoay tròn xung quanh dung nhan mỹ miều của nàng

Tần Mộng Chi ở ngoài vẫn đang mang trường bào màu đen tím, tóc búi cao. Đôi môi hồng hào, vùng lưng thẳng tắp, ngoại hình có hơi khác một tí đối với lần đầu chính diện gặp qua Khương Ly và nằm cùng với hắn

Chuyện này khá bình thường, cũng không phải quan trọng gì. Sau khi cướp lấy áo từ tay Tần Mộng Chi, có thể sau lần đó nàng đã kiếm một y phục khác mặc vào mà thôi, chỉ là hắn cũng đang suy nghĩ một tí. Nếu vậy thì việc hắn đã thấy toàn thân thể trần trụi của nàng trước lúc đó rồi, nhưng xem vẻ mặt bình thản kia lại khiến hắn không khỏi đắn đo.

“Không lẽ nàng thích ta rồi? Hề hề” – Khương Ly gật gù cười cười

Ở trong hoàn cảnh không biết sống chết, hắn vẫn còn cười cười cho được, chẳng biết bản thân đang suy tính điều gì

Hắn cảm nhận từ trong thân thể một tia ấm áp truyền vào từ chân, thân thể dần dần biến mất, ngoáy đầu lại một lần nữa tông giọng trầm ổn vang lên

“Nàng nhớ phải theo sát ta, chỉ có ở bên ta nàng mới an toàn” – Nói xong thân ảnh Khương Ly dần dần biến mất.

"..."

Triểu Phượng Cẩm

Vòng xoáy trên bầu trời chuyển động càng lúc càng nhanh. Sau một lát, dường như cuồng phong quét qua cả một vùng đất, ngay cả những khu vực xung quanh Triểu Phượng Cẩm cũng bị bao phủ

Hàng loạt thân ảnh từ trên không trung run rẩy kịch liệt đồng thời hai bên cánh gió vội xé ra làm hai nữa, chừa bước cho những kẻ lạ mặt xé rách không gian đi ra, dường như chúng nó không thể chống chọi lại những vòng xoáy này.

“Vù…”

“Đây là…” – Lão già, nghiêm nghị nhìn về khoản đất đỏ tươi như huyết lệ.

“Là Triểu Phượng Cẩm, một trong Ngũ Trục Thịnh Thế!!” – Ánh mắt trố ra như muốn lòi tròng của gã thanh niên xoẻ quạt tướng mạo anh tú. Không phải Mạc Uy Vũ chứ là ai?

“Tại…sao chúng ta lại được dịch chuyển tới phiến lục địa của này? – Ánh mắt vô hồn của một thiếu nữ tóc xoăn nhìn trừng trừng xuống dưới, hai chân run rẩy vội té khuỵ xuống mặt nền.

Là Tân Quốc đời đầu của Ngũ Trục Thịnh Thế!. Triểu Phượng Cẩm là một vùng đất rộng lớn bao la, cây cối không thể sinh sôi nảy nở ở đây. Ngoại trừ dược liệu có liên quan tới thuộc tính Hoả hệ chịu được sức nóng như địa ngục. Trên mặt đất xuất hiện rất nhiều vết lồi lỏm màu đỏ tươi, toàn bộ đều là từ dư âm của Hoả Diệm Chi Tinh , nơi đây từ trước giờ không ai dám lui tới ngoại trừ người trực thuộc ở Tân Quốc

Từ dư âm của Hoả Diệm Chi Tinh đã biến mãnh đất này thành một biển lửa bao trùm cả một vùng trời, còn chưa kể cứ mỗi vài dặm đường đều có một loại cạm bẫy được phong ấn từ hàng vạn năm trước, phàm là đệ tử chân truyền hoặc những trưởng lão. Khi hồi môn hoặc xuất hành làm nhiệm vụ đều phải trải qua một tiến cử để nhận lấy Thông Vĩ Cấm Địa Đồ, dựa vào bản Địa Đồ này mới có thể tuỳ ý đi ra, đi vào Tân Quốc một cách an toàn, bằng không sẽ chết.

"..."

Khương Ly toàn thân một trận lạnh buốt, cả thân thể bị mồ hôi thấm ướt đẫm. Sắc mặt hắn trắng bệch thở hồng hộc nhìn về bốn phía xung quanh. Trước mắt là một căn nhà gỗ đơn sơ, vì lâu năm không còn ai tu sửa nên dường như mỗi cạnh gỗ đều rất mục, chỉ cần một tác động nhỏ nhoi cũng đủ làm nó vỡ nát

Lúc này bên ngoài đã khuya, xa xa có một vài tiến chim thú gào thét mơ hồ truyền đến, từ bên mang tai hắn đôi lúc lại thấy những âm thanh rất rùng rợn tựa như những oan hồn chết oan ức không cam lòng mà thét hận giữa biển trời rực lửa

Khương Ly lặng lẽ ngồi ở trên giường, sờ soạng bộ ngoại phục Hắc Ám Nguyên Giáp, cảm thấy thân thể dường như khá dễ chịu, một luồng khí tức quen thuộc nào đó truyền vào trong cơ thể hắn, điều hoà thân nhiệt một cách vẹn toàn, làm cho đầu óc hắn dần lấy lại sự minh mẫn vốn có

[Đạt được kháng nhiệt sơ cấp : Tự động hấp thụ Hoả Diệm Chi Tinh, từ thân nhiệt sinh ra một loại kháng sinh ức chế lại cơn nóng]

[Đạt được bí thuật của Đại Hiền Nhân – Thức thứ nhất - Ngoại Lưu] : Hấp thụ ngoại, nội vật có hại vào trong cơ thể đồng thời sinh ra kháng sinh thích nghi – Lưu ý : Nếu nhận quá nhiều lực lượng sẽ bạo thể mà chết


“Bảo sao ta lại thấy lại thật thoải mái” – Hắn nhìn vào công bố nhắc nhở từ hệ thống, trong lòng gật gù

Hắn do dự một chút rồi dứt khoát hô to một tiếng :” Này hệ thống! Ta có thể tu luyện không?”

Điều này là cần thiết, hắn luôn biết mình yếu đuối như thế nào, việc biết được khoản thời gian tương lai sau này còn tuỳ thuộc vào câu trả lời của hệ thống, ngoài ra hắn còn phải tính toán về mạng sống sau này nữa. Rất nhiều việc cần phải làm.

[Ký chủ không thuộc về thế giới này, không thể tịnh tiến hấp thu linh khí như các tu sĩ và tu luyện như người bình thường]

“Má”! – Khương Ly nhìn từng dòng chữ lần lượt hiện ra trên đỉnh đầu như muốn tát vào mặt hắn, trầm tư mà thở dài. Hắn đứng dậy, khoác hai tay sau lưng gương mắt nhìn về phía bầu trời vẻ mặt tang thương chưa từng có.

Không cam lòng để cho Khương Ly buồn bã, hệ thống mặt dày lại thốt lên

[Cuộc sống mà]

Thanh âm vang vọng xung quanh đầu hắn, như muốn cố ý đấm lên thành trán Khương Ly, khiến hắn một mực điên tiết.

“Đồ quỷ ngươi !!! Còn cách nào không???” – Hắn nhìn thấy âm thanh trêu đùa từ hệ thống, rõ là có cách hướng dẫn hắn mạnh hơn nhưng chung quy con hàng này lại không chịu nói cho hắn nghe.

Đáp lại hắn là sự yên tĩnh tới lạ thường, hệ thống không còn lên tiếng nữa, điều này lại làm cho hắn cực kì lo âu

Khương Ly hướng đôi mắt về những dòng thuộc tính

[Thông tin ký chủ]
[Tên : Khương Ly]
[Cảnh Giới : Không Có]
[Level : 1] – [0/80
[Thể chất : 3 + 39]
[Khéo Léo : 7 + 55]
[Tinh thần : 3 + 23]
[+ 1000 Sợi tơ kinh nghiệm]
[Nguyên Lý cơ bản : Cách tấn cấp]
[Công thức chế tác đồ từ thế giới khác]
[Trang bị] : Nội Y Hắc Ám Nguyên Giáp : Thức Thứ Nhất – Hỗn Nguyên (Có thể thăng cấp)
[Chức nghiệp : Phàm Nhân (chưa thăng cấp)]
[Kỹ năng : không có]
[Bí thuật : không có]
[Nội tại : Cảm Tâm Thuật]
[Danh hiệu : Ngươi về từ cõi chết]
[Thành tựu: Kẻ Xuyên Không Từ Thế Giới khác]
[Sợi Tơ Kinh Nghiệm] : Công dụng : Tăng cấp, chế đồ
[Cách thức kiếm được] : Săn quái vật, ma thú, nhiệm vụ v.v..



“Trước tiên dùng Sợi Tơ Kinh Nghiệm tăng cấp vậy. Một sợi có thể đổi thành 500 điểm kinh nghiệm, ở thế giới này vốn chưa có kiến thức gì nhiều nên tiết kiệm chi tiêu một tí”

Hắn móc ra 10 Sợi Tơ chuẩn bị luyện hoá “Công thức chế đồ từ thế giới khác? Đợi ta luyện hoá xong liền thử. Hề hề”


Vừa thốt ra được một câu, bỗng nhiên từ trong tiềm thức liền cảm nhận được một tia bất an, trái tim sớm ngày ủ lạnh vì nhàm chán bây giờ đã đập lên thình thịch vì khẩn trương, chỉ là vừa mới quay đầu ra hiên cửa thì lúc này phía bên ngoài cách xa vài dặm đường vang lên hàng loạt tiếng kêu gào thảm thiết.

GRAOOO!

Một vật thể hình thù giống một con quái vật hung hăng từ phía bên ngoài bay vào phá tan một nữa góc nhà tranh, va chạm vào Khương Ly khiến hắn bay xa ra hàng trăm mét.

ẦM!

“Aa” Hắn bị con quái vật ôm lại vào người vồ thẳng vào phiến đá, khiến tấm lưng đằng sau đâm vào một góc nhọn sắt bén như lưỡi dao, xuyên thẳng từ dưới tấm thân ra ngoài, không biết là do vô tình hay cố ý. Thân xác con vật này cũng bị tảng đá sắc nhọn này đâm xuyên qua.

“Ta...không muốn...chết"

“Ọc.. khụ “ Hắn nôn ra một bãi máu tươi, tâm trí tiêu tán, dường như là vô ý thức gục đầu xuống một tấm lông mềm mại, một lỗ tròn vo từ phiến Thiết Thạch vẫn còn giận dữ đâm thẳng xuyên qua để lại một cái lỗ tròn vo rướm đầy máu tươi.

"Ta không cam tâm!"

Ở trên bả vai, thân ảnh trước mặt hắn là một con Nha Lang Tinh, trên đỉnh đầu có một chiếc sừng xoắn ốc màu bạch kim. Đôi mắt nhắm nghiền lại, dường như đã chết nhưng vẫn không quên đưa bộ hàm răng sắt nhọn như huyết trảo ghim sâu vào bả vai nhắm lấy mà ngấu nghiến.

Đôi mắt từ sự chờ mong về một tương lai tươi sáng dần trở nên tuyệt vọng trong chốc lát, một kết quả hữu hình cũng dần trở thành tham vọng thấp hèn từ một tên phàm nhân trước cửa tử

Cố gắng mấp mé bờ môi thở không ra hơi, hắn chầm chậm ngửa mặt lên trời chu lên một tiếng ỉ oi đau khổ : “Hoạn lộ, Hoạ lộ…! Hữu tài… vô.. phận”

**( Hoạn lộ, Hoạ lộ : đường công danh lại chính là đường tai hoạ)**
**( Hữu tài vô phận : có tài mà không làm được gì to tát cả)**

Hắn hận! hắn hận tại sao lại đưa hắn tới thế giới này nhưng lại bắt hắn làm một phàm nhân

Hắn hận! Tại sao lại liên tục để hắn chết rồi lại ban cho hắn một hy vọng nhỏ nhoi, đưa hắn lên tầng trời cao ngắm nhìn muôn vàn chúng sinh.

Rồi lại cũng từ đó hất nhẹ hắn xuống cửa thập tử nhất sinh

truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên