Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 321: Hình như là cô



Bộ phim “Người theo đuổi ánh sáng” do Tiêu Tuyết đóng chính đã được phát sóng vào kỳ hè.

Với tư cách là bạn thân, đương nhiên Cố Nhã Thiển phải ủng hộ rồi, cùng với Sở Vận bao 200 suất chiếu vào buổi tối trong một rạp chiếu phim yên tĩnh.

Chỉ có vài người họ trong một phòng chiếu lớn.

Cố Nhã Thiển, Tiêu Tuyết, còn có Sở Vận.

Cũng nhau xem phim, bộ phim kể về một quá trình chống ma túy quy mô lớn, Tiêu Tuyết trong vai một cảnh sát chống ma túy, đã bí mật đối phó với những kẻ buôn bán ma túy và tìm được bạn của mình. Toàn bộ quá trình đều rất căng thẳng, khiến mọi người không rời được ánh mắt.

Bộ phim đã sớm được chiếu ở nước Z, đã nhận được đề cử giải thưởng quốc tế, cũng như các đề cử trong những giải thưởng lớn trong nước.

Cố Nhã Thiển nhìn chằm chằm vào màn hình. Lúc này,trên màn hình là hình ảnh đang ở quán bar, nữ cảnh sát Mễ Trác đang nói chuyện với một vài lính đánh thuê nước ngoài. Quán bar rất ồn ào, ánh sáng hỗn loạn, lại được hậu kỳ phóng đại lên, tại ra một bầu không khí khiến người khác phải căng thẳng, đột nhiên Cố Nhã Thiển hơi nhíu mày: "Hai người có thấy hình bóng vừa xuất hiện trước quầy bar không?"

Tiêu Tuyết quay bộ phim điện ảnh này rất sớm.

Nhưng tổ đạo diễn chế tác rất tốt, chế tác rất lâu, nửa năm trước đã hơ khô thẻ tre rồi, bây giờ mới công chiếu.

Bởi vì bên trong liên quan đến rất nhiều cảnh khong thể chiếu, dựng phim rất lâu, trước đó một khoảng thời gian nhiều đoạn lại phải quay lại một lần nữa.

Tiêu Tuyết quay mặt qua, không chú ý, nghe thấy Cố Nhã Thiển hỏi, cẩn thận nhìn vào màn hình, nhưng bức ảnh chỉ đi ngang qua: “Cái gì?”

“Chính là lúc cô với K nói chuyện, xuất hiện ở phía sau, đi ngang qua quán bar.” Cố Nhã Thiển cẩn thận nghĩ lại, bởi vì trong rạp chiếu phim không thể tua lại, cô cau mày, vẫn luôn cảm thấy hình dáng cô gái này rất quen.

“Tiểu Tuyết, có phải cảnh đó quay nửa năm trước không?”

“Vừa mới đây thôi, không phải, không lâu trước, bởi vì rất nhiều cảnh không được phát sóng, dựng phim quá nhiều, bởi vì để logic, mới thêm vào đoạn này, có lẽ được quay vào ba tháng trước.

Sở Vận cũng cẩn thận nhớ lại: “Vừa rồi hình bóng kia, thật sự nhìn có chút quen.”

Tuy nhiên tất cả mọi người đều chú ý đến vai diễn của Tiêu Tuyết, lại thêm ánh sáng mờ ảo trong quán bar, hầu hết mọi người sẽ không phát hiện ra.

Tiêu Tuyết nói: “Đây là trong lúc bọn mình đang quay, quán bar Vân Đoan, cách đây không xa, lúc đó sau khi thanh lọc thuê rất nhiều đoàn diễn, người vừa này mọi người thấy có lẽ là người của đoàn diễn, nhưng mình không nhớ ra được.”

“Bạn không cảm thấy….” đôi mắt Cố Nhã Thiển mở to, đột nhiên nhớ lại: “Hai người không cảm thấy hình dáng vừa nãy, rất giống Như Phương sao?”

Hình bóng phía sau rất giống Mộc Như Phương.

“Đúng là rất giống.” Sở Vận nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại, càng nghĩ càng thấy hình bóng kia càng mơ hồ, cô cầm tay Cố Nhã Thiển: “Là Như Phương, nhất định là cô ấy!”

Tiêu Tuyết lập tức đứng dậy: “Vân Đoan cách đây không xa, bây giờ chúng ta đi xem xem, chắc vẫn còn video!”

Vừa bước vào quán bar, liền nghe thấy tiếng nhạc dữ dội, trước mắt là những ánh sáng mờ ảo, còn có đàn ông, phụ nữ đang nhảy múa trên sàn nhảy.

Tiêu Tuyết gọi một người phục vụ: “Người quản lý của mấy người đâu?”

Mặc dù cô đeo kinh râm, nhưng khuôn mặt trong phim không phù hợp với bầu không khí lạnh lùng kiêu ngạo, khiến người phục vụ không kiềm được mà quan sát nhiều hơn, Tiêu Tuyết cau mày: “Đưa chúng tôi đi tìm tinh lực ở chỗ này.”

Người phục vụ nhìn Tiêu Tuyết, ánh mắt dừng lại trên người Cố Nhã Thiển và Sở Vận, tự nhiên biết không dám trêu trọc, lập tức nói: “Được, mời đi bên này.”

Văn phòng quản lý.

Trương Minh Hiện dường như có chút không vui mừng, vỗ nhẹ vào cô gái đang ngồi trên đùi nói: “Được rồi, đi trước đi.”

Cô gái liếc nhìn, đánh vào ngực Trương Minh Hiện một cái: “không phải chỉ có ba người đẹp thôi sao? Quản lý Trương, anh chính là không quan tâm em.”

“Không thể nào, Na Na, anh cưng chiều em còn không kịp mà, nhưng chỗ anh có vị khách muốn giải quyết một số việc, em đi trước đi.”

Nana không tình nguyện đứng dậy, lúc đi qua đám người Cố Nhã Thiển, hừ một tiếng.

Cố Nhã Thiển nhìn Trương Minh Hiện, người này chính là quản lý của quán bar, trên đường đi, cô nghĩ rất nhiều, quán bar này, hình như được điều hành bởi một thế hệ thứ hai giàu có, mấy năm nay phát triển rất tốt, là một trong những quán bar nổi tiếng ở thành phố Hải Châu.

Tiêu Tuyết với Sở Vận đều là người của công chúng, vì vậy.

Cô mở lời: “Quản lý Trương, vào ngày 16 tháng 3, lúc đó có phải tổ phim “Người theo đuổi ảnh sáng” đang quay phim ở đây không?”

“Đúng vậy.” Trương Minh Hiện đứng dậy, nhìn Cố Nhã Thiển, nói với một giọng đầy tôn trọng: “Vị phu nhân này, có việc gì sao?”

Qua quần áo và khí chất của đối phương có thể nhìn ra, không phải là người bình thường.

Trương Minh Hiện là ở đây đã mấy năm, người tinh ranh hỗn hợp, người có thân phận gì mà chưa gặp qua.

Ánh mắt nham hiểm.

Anh ta nhìn hai người đứng sau Cố Nhã Thiển, đeo kình râm, nhưng khí chất lại rất sang trọng.

Cố Nhã Thiển nói rõ ý định của mình: “Tôi muốn xem lại video giám sát của quán bar lúc đó.”

“Cái này…” Quản lý Trương có chút khó xử: “Vị phu nhân này, video giám sát của chúng tôi đều là bảo mật, không được phép cho người ngoài xem.”

“Ồ, nơi trong sạch thuần khiết, xem video giám sát, có cái gì cần phải giữ bí mật? Hay là, ở đây có cái gì không thể xem được”.

“Phu nhân, người đúng hiểu nhầm, đây là quy tắc của quán bar chúng tôi.”

“Quy tác?” Tiêu Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng nhếch miệng cười, cặp kình to che nửa khuôn mặt, lạnh lùng và quyến rũ: “Vậy, anh có biết người đang đứng trước mặt anh là ai không?”

Trương Minh Hiện cúi đầu: “Vị phu nhân này….?”

Tiêu Tuyết nói: “Chồng cô ấy họ Tô.”

Vẻ mặt Trương Minh Hiện lập tức biến sắc: “Hóa ra là Tô phu nhân, sớm nói, Tô phu nhân, sao bà lại ở đây, mời ngồi, mời ngồi. Tôi lập tức lệnh cho người đi sắp xếp, vui lòng chờ một lát.”

Có thể đi cùng với Tô phu nhân, chắc chắn thân phận cũng không phải tầm thường, anh ta một chút cũng không dám sơ suất, đồng thời ra lệnh cho nhân viên đi kiểm tra camera giám sát, lấy điện thoại ra để gọi điện thoại, đè thấp giọng: “Ông chủ, Tô phu nhân đến.”