Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 414: Tôi Sợ Sẽ Làm Anh Mất Mặt





“Một năm đi” Tiêu Thành Đạt dừng một lát mới tiếp tục nói: ‘Không đến một năm”
Không đến một năm thật sao!?
Cuối cùng Lâm Ngọc Linh cũng hiểu lý do tại sao Tiêu Thành Đạt lại không ngừng nhắc tới thiên phú, tại sao anh ta lại coi trọng thiên phú đến vậy, người bình thường mất hai hoặc ba năm đã được khen ngợi là thiên tài, còn những người đứng đầu trong doanh nghiệp mất hơn mười mấy năm thời gian vẫn dậm chân tại chỗ không thể tiến bộ, hiện giờ cũng càng ngày càng yếu thế.

Mà Tiêu Thành Đạt chỉ học tập và phát minh ra rất nhiều thứ cao cấp như thế này trong một năm thôi sao?
Đầu của cô có hơi đau.

“Tôi đã làm chiếc đồng hồ trên tay của cô vào đêm qua, ngay cả khi cô nghỉ ngơi, nó cũng có thể giúp cô giải quyết hầu hết các vấn đề trong khoảng thời gian gần một tuần.


Về phương diện nguồn năng lực, hẳn là có thể kiên trì trong năm sáu năm”
Năm sáu năm…
Đầu của Lâm Ngọc Linh càng đau hơn.

Chắc hẳn Tiêu Thành Đạt chỉ cần lấy ra lượng điện tích trữ này cũng đủ để làm cho giá trị của mình tăng vọt nhỉ? Nếu áp dụng lượng điện này vào điện thoại di động, phỏng chừng rất nhiều công ty điện thoại di động sẽ điên cuồng mời chào anh †a về công ty của mình.

Năm sáu năm không cần sạc pin đó!
Mặc dù “Huyết tri giảo” nhỏ này không cần sử dụng nhiều điện, nhưng có thể kiên trì năm sáu năm hoàn toàn không cần sạc điện vẫn là kỹ thuật công nghệ thần thánh!
“Huấn luyện viên, tôi không hiểu tại sao anh lại chọn tôi làm học trò của anh”
Lâm Ngọc Linh sờ lên chiếc đồng hồ trên cổ tay với vẻ mặt buồn rười rượi: “Tôi sợ sẽ làm anh mất mặt”
“Cô đủ tư cách” Người đàn ông chỉ nhẹ giọng nói bốn chữ.

“Đừng nói đùa nữa mà, cho dù anh cho tôi mười năm, chưa chắc tôi đã hiểu được cái này”
Đột nhiên.

Một bàn tay mạnh mẽ và ấm áp phủ lên đầu cô, hai má của Lâm Ngọc Linh dần dần trở nên đỏ ửng, sau đó nhanh chóng né tránh.


Đây là lần đầu tiên cô có động tác thân thiết với một người đàn ông khác ngoài Chu Hoàng Anh, nó khiến cô cảm thấy mình hơi kém cỏi Tiêu Thành Đạt thu tay về: “Tôi dạy cho cô”
Một giờ sau.

Lâm Ngọc Linh đã thành thạo cách sử dụng cơ bản của “Huyết tri giảo’, cũng hiểu về một số chức năng kèm theo.

Theo quan điểm ban đầu của cô, hiện giờ thứ tưởng chừng là khó như leo lên trời đã trở thành món đồ chơi của cô một cách dễ dàng.

Trong vòng một giờ này, cuối cùng cô cũng hiểu được tác dụng của “Huyết tri giảo”
Nói tóm lại, nó không chỉ là một cơ sở dữ liệu với mô hình lớn, mà còn là một máy tính nhỏ, bên trong chứa tất cả những cuốn sách được lưu giữ từ xa xưa đến nay, cho dù là sách cổ hiếm thấy hay là tiểu thuyết thường thấy trên internet, chỉ cần sự tồn tại của chúng có thật trên thế giới này thì chắc chắn có thể tìm ra.

Mà chiếc đồng hồ này cũng giống với cái bàn phím vừa nãy, có thể sử dụng hình chiếu laser, biến thành một chiếc máy tính màn hình cảm ứng nhỏ.

Nói cách khác, chỉ cần Lâm Ngọc Linh muốn sử dụng, cô có thể khởi động “Huyết tri giảo” để lấy dữ liệu và thông tin mình muốn bất cứ lúc nào hay ở bất kỳ nơi nào, cho dù trong tình huống không có giá đỡ cũng có thể.

Nếu cảm thấy bất tiện khi sử dụng hình chiếu, cô còn có thể tạm thời xem trên màn hình phía trên đồng hồ, như vậy, cô thậm chí không cần điện thoại di động cũng có thể tra được tất cả hồ sơ trong cơ sở dữ liệu Tiêu Thành Đạt đưa cho cô.

Lâm Ngọc Linh nhìn khối hình vuông nhỏ nho nhỏ màu trắng, nuốt nước miếng “Không ngờ tôi cũng học được cách sử dụng”
“Về sau, cô cần phải tự mình sửa đổi và hoàn thiện nó.



“Tự mình tôi sao!?”
“Đúng, huấn luyện viên dẫn vào cửa, còn con đường phát triển phải dựa vào bản thân” Tiêu Thành Đạt đẩy kính mắt trông có vẻ đầy ẩn ý.

Khóe miệng của Lâm Ngọc Linh run huấn luyện viên này của cô thoạt nhìn bề ngoài đẹp trai, trông giống người tốt bụng, tính cách còn vừa dễ mến lại vừa ấm áp, nhưng nếu tìm hiểu sâu thì trên thực tế lại chẳng khác nào tên biến thái về mọi mặt!
“Mang những cuốn sách này về đọc, nghỉ ba ngày, cô có thể tự do hoạt động, bắt buộc phải đọc xong một cuốn, ba ngày sau nhớ tham gia cuộc thi.


Trong khi cô đang phàn nàn về huấn luyện viên nhà mình ở dưới đáy lòng thì bị một câu “Thánh chỉ” lạnh lùng giáng vào đầu.

Lâm Ngọc Linh nhìn theo hướng đầu ngón tay của Tiêu Thành Đạt, thấy mấy cuốn sách mới thở phào, may mắn chúng cũng không quá dày, nếu chỉ là một cuốn thì cô vẫn có thể làm được!
“Hiện tại đã để cho tôi đi rồi sao?” Sau khi cô ôm lấy đống sách mới nhận ra rằng buổi huấn luyện đã kết thúc, hôm nay thật sự chỉ cần huấn luyện đơn giản thế này thôi sao?