Ông Xã Là Cha Nuôi

Chương 30: Lâu Rồi Không Gặp





Sáng sớm ngày hôm sau.
Ánh nắng len lỏi qua rèm cửa chiếu vào căn phòng, cô gái gương mặt thanh thuần mềm mại đang nằm ngủ bỗng nhiên cử động.

Uyên Kha chầm chậm bị ánh sáng rọi chói nên thanh tỉnh.

Cô nheo mắt một lúc rồi mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh.

Vị trí bên cạnh trống không, chẳng biết cha nuôi đã rời đi từ lúc nào.
Uyên Kha lười biếng chống tay ngồi dậy, cô ngơ ngác hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra trong tối qua.
Chết thật, ấy vậy mà cô lại ngoan ngoãn nằm ngủ chung với ông ta suốt đêm trên chiếc giường này.
Hai má Uyên Kha ửng đỏ, cô tựa như cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay cha nuôi ôm mình còn vương vấn đâu đây.

Uyên Kha vội lắc lắc đầu để xua tan ý nghĩ đáng sợ đó đi.

Cô thậm chí còn lấy tay vỗ vỗ vài cái lên mặt cho mình tỉnh táo hơn.
Chợt nhớ ra bản thân có chuyện cần hỏi chị Kim Bích liên quan đến công việc quay phim.

Uyên Kha xoay qua xoay lại tìm kiếm.
Điện thoại? Điện thoại của cô đâu rồi?
Uyên Kha mày mò một hồi lâu, mồ hôi cũng bắt đầu toát ra nhưng vẫn chẳng tìm thấy.

Cô hốt hoảng suy nghĩ điều gì đó, nhanh chóng vệ sinh cá nhân sau đó liền chạy xuống phòng khách.
Đường Vũ Thuần đang ngồi ở căn chòi nhỏ sát cạnh bể bơi.

Hắn nhàn nhã đọc báo, từ tốn thưởng thức tách trà nóng.

Dáng vẻ yên tĩnh hưởng thụ trông rất anh tuấn, phong cảnh xung quanh dường như chỉ tồn tại để làm phông nền cho hắn.

Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua, mặt hồ gợn sóng nhỏ lăn tăn, mái tóc đen ngắn cắt tỉa gọn gàng khẽ khàng lay động.

Điệu bộ Đường thiếu gia hòa nhập vào khung cảnh ấm áp này có thể nói là quá hấp dẫn đi.
Thế nhưng Uyên Kha không có tâm tư để thưởng thức vẻ đẹp đó, cô nhanh chóng phát hiện ra hắn liền lập tức lao đến đầy khí thế.
"Đường Vũ Thuần! Điện thoại của tôi đâu?"
Xin thứ lỗi cho cô, thú thật sống chung nhà lâu năm với tên cha nuôi lòng dạ khó đoán như vậy.

Hễ gặp chuyện gì bất thường cô cũng đều chĩa mũi nhọn cảnh giác về phía hắn thì có thể hiểu được.

Vốn dĩ điện thoại của cô biến mất, Uyên Kha không nên tìm ông ta tra hỏi.

Nhưng tối hôm qua ông ta ngủ ở chỗ cô, một đêm điện thoại cô liền mất tích.

Bảo Uyên Kha đặt nghi ngờ lên người vô tội khác thì thiếu thuyết phục lắm.

Kẻ thích đứng đằng sau lén lút làm chuyện xấu duy nhất chỉ có Đường Vũ Thuần của Đường gia mà thôi.
Đường Vũ Thuần ra vẻ chẳng mấy bận tâm, tiếp tục lật báo xem: "Điện thoại nào?"
Uyên Kha trông bộ dạng giả vờ của hắn tức không chịu được: "Ông đừng có ngụy biện, tối hôm qua tôi để nó ở cạnh giường.


Sáng nay tỉnh dậy liền không thấy, ông không lấy thì ai dám lấy hả?"
"Ồ, vậy sao?" - Đường Vũ Thuần ý vị thâm thúy.

Hắn gấp tờ báo kinh tế lại, đặt lên trên bàn rồi cầm lấy tách trà nhấp một ngụm, chợt gọi.

- "Vệ Ảnh."
Vệ Ảnh từ đằng sau chiếc ghế ông ta đang ngồi tiến tới chỗ cô đứng, anh ta rút từ trong túi quần một chiếc điện thoại mới toanh, cung kính đưa cho cô: "Kha tiểu thư, đây là điện thoại mới của cô."
Uyên Kha khó hiểu nhìn qua chiếc điện thoại màu trắng đời mới nhất trên tay Vệ Ảnh.
"Ông có ý gì?"
Đường Vũ Thuần đan hai tay vào nhau, nở nụ cười mỉm với cô: "Quà."
Quà? Quà gì chứ? Sinh nhật cô còn chưa tới mà.

Vả lại ông ta làm gì tốt bụng đến mức tự nhiên tặng quà cho cô.
"Tôi không hiểu."
Vệ Ảnh vẫn như cũ cung kính nói: "Tiểu thư, lão đại đã tự tay chọn cho cô đấy.

Xin hãy cô nhận lấy."
"Đường Vũ Thuần, ông định tiếp tục giở trò gì đây? Tôi nói cho ông biết, chuyện riêng của ông, tôi không có hứng thú quan tâm.

Từ nay về sau đừng có lôi tôi vào bất cứ việc gì.

Còn nữa, cuộc sống của tôi ông can thiệp hơi quá rồi đấy."
"Kha nhi." - Đường Vũ lên tiếng cắt ngang.

Dạo gần đây hắn thật sự rất ít khi nổi giận với cô như trước.

- "Con nên nhớ, ta là người thân của con.

Ta không quản con thì còn ai quản con.

Hơn nữa, ta đây là đang quan tâm con."
Người thân? Nực cười, ban đầu cô vốn xem ông ta như người thân của mình.

Sau đó thì sao? Ông ta đem đứa con gái mình nuôi gần 10 năm đưa lên giường làm chuyện đáng xấu hổ.

Việc đấy một khi xảy ra còn có thể tiếp tục gọi nhau là người thân giống như lời ông ta nói hay sao?
"Ha, thật buồn cười.

Tôi không bao giờ có người thân như ông, đồ tàn ác." - Uyên Kha lạnh lùng nói.

Cô không muốn tiếp tục phải đối diện với hắn, dứt khoát quay sang Vệ Ảnh hỏi: "Điện thoại của tôi ở đâu? Mau trả lại cho tôi."
"Kha tiểu thư, chiếc điện thoại kia hình như đã hư rồi."
"Tôi biết, đưa lại cho tôi.

Tôi sẽ sửa nó."
Tốt xấu gì chiếc điện thoại đó cũng đã theo cô suốt mấy năm.

Nó còn là món quà sinh nhật lần đầu tiên Kim Bích tặng cho cô.

Cho dù nó có bị hư hỏng hay không dùng được, cô nhất định vẫn phải giữ nó bên mình.
"E rằng, con không còn cơ hội làm được nữa." - Đường Vũ Thuần từ tốn nói.
Uyên Kha nghe cha nuôi thốt lên câu đó, thắc mắc nhìn lão ta: "Vì sao?"
Đường Vũ Thuần hiếm khi tốt bụng giải thích cho người khác nghe: "Ta thấy nó vô dụng như vậy liền ném nó vào thùng rác nào đó rồi."
"Cái gì? Ông..." - Uyên Kha trợn tròn hai mắt lớn tiếng nói, cô quả thực có chút tức giận không nói nên lời.
"Tiểu thư, cô hãy dùng chiếc điện thoại này đi." - Vệ Ảnh đưa nó đến trước mặt Uyên Kha.
Cô tức giận cầm lấy, định giơ tay lên quăng nó đi.
Cuối cùng vẫn đủ lí trí mà ngưng lại, cô còn phải liên lạc với Kim Bích.

Ngoài chiếc điện thoại này, cô không còn cách nào khả quan hơn.

Uyên Kha nắm chặt chiếc điện thoại màu trắng thời thượng trong tay, lực đạo càng tăng thêm chứ không hề giảm.

Tựa hồ có thể nghe được tiếng rắc rắc muốn vỡ của chiếc điện thoại đáng thương.
"..."
Uyên Kha không thể nói thêm bất cứ câu thừa thãi nào với loại người vô liêm sỉ như hắn ta, cô quyết định xoay người bỏ đi.
"Lão đại, tại sao chúng ta không nói với tiểu thư chuyện cái điện thoại kia đã bị gắn thiết bị theo dõi?"
Đường Vũ Thuần lúc bấy giờ mới nhìn ra xa xăm, gương mặt hắn đăm chiêu thấy rõ.
"Con bé không cần biết những chuyện này."
Giọng nói của hắn chợt thay đổi, hai mắt sâu thẳm cuốn hút càng đậm màu thêm, phát ra tia nhìn nguy hiểm: "Dám lợi dụng Kha nhi của ta.

Đây là muốn tự tìm đường chết!"
Uyên Kha quay trở về phòng khách, cô thở hồng hộc ngồi xuống ghế sofa.

Ngực phập phồng lên xuống vì tức giận.
Lão già chết tiệt, rồi một ngày không xa, cô sẽ hành hạ ông ta như hành hạ một con thú nhồi bông.
Ngày đó kì thực không hề quá xa, Uyên Kha không những hành hạ ông ta hơn gấu bông, cô còn khiến ông ta cảm nhận được sự thất bại thảm hại chưa từng có.

Đường Vũ Thuần khi ấy chỉ thích hợp để miêu tả bằng bốn chữ: Sống - không - bằng - chết.
Uyên Kha đột nhiên nhớ đến chuyện quan trọng cần làm.

Cô mở điện thoại lên bấm số lia lịa.

Phải đợi một hồi chuông dài thì đầu dây bên kia mới kết nối thành công.
"Alo? Ai đấy?"
Tiếng Kim Bích lười nhác vang lên.
"Chị, em đây."
"Uyên Kha? Sao em gọi chị bằng số này?"
"Chuyện dài lắm, từ từ em kể sau.

Hiện tại em đã về nước rồi, chị cùng đoàn làm phim chừng nào bay?"
Kim Bích nghe thấy vậy có chút ngạc nhiên:
"Em về rồi? Nhanh vậy sao?"

Ngừng một lát, chị ta mới nói tiếp: "Bọn chị vừa về thành phố S cách đây 2 tiếng.

Bây giờ chị đang ngủ một giấc để hồi phục sức chiến đấu."
"Thế...kế hoạch tiếp theo của đoàn phim là làm thế nào?"
"Chị cũng không nắm rõ.

Nam tổng yêu cầu tất cả mọi người đều quay về giúp tổng bộ hoàn thành dự án mới nhưng không đề cập chi tiết."
"Nam tổng?" - Uyên Kha chậm rãi nhắc lại từng chữ.
Đừng nói với cô là Nam Phó Hàm đó nha!
"Đúng vậy, Nam tổng là cái người mà chúng ta gặp ở nhà hàng hôm ấy, đi cùng..."
"Em biết rồi!"
Quả nhiên là gã ta cấu kết cùng cha nuôi làm chuyện lén lút sau lưng cô.

Hai người bọn họ một người cậy quyền làm bừa, một người tiếp tay cho người kia.

Anh bế tôi nâng, anh cần tôi giúp, anh muốn tôi chiều.

Thật xứng đáng làm anh em suốt đời.
"À Kha nhi, chiều nay tất cả mọi người đều hẹn nhau đến tổng bộ để tiếp nhận nhiệm vụ mới.

Chúng ta cũng phải có mặt đấy.

Em có cần chị qua đón không?"
"Cần ạ, chị cứ đúng giờ sang thì gọi điện cho em."
Tất nhiên cô phải đi ké Kim Bích rồi.

Nếu không để Alex lái xe đưa cô đi chẳng khác nào lịch trình đều bị Đường Vũ Thuần nắm trong tay, nhất cử nhất động cũng bị ông ta giám sát.

Cô nhất định phải loại bỏ mọi khả năng thâu tóm của cha nuôi đối với mình.
Uyên Kha chờ đến chiều thì được Kim Bích lái xe đưa đến tổng bộ Thời Thịnh.

Nhất Bảo Diệu Quang vốn là công ty mẹ chủ lực của ngành công nghiệp phim ảnh do Nam thị dẫn đầu.

Lần đầu tiên trong đời, Uyên Kha mới được đặt chân đến đây.

Vốn dĩ bình thường Thời Thịnh đã xem như là một công ty lớn đắt giá trong giới giải trí.

Nhưng bây giờ xem ra, Nhất Bảo Diệu Quang mới thực sự là đỉnh cao của tham vọng mà các minh tinh ngày đêm để mắt tới.

Nghe nói ở tổng bộ từ trước đến nay chỉ toàn đào tạo các nghệ sĩ ưu tú, ngôi sao lớn đạt nhiều giải thưởng quốc tế ra đời.

Chẳng hạn như biên đạo múa Ngô, đạo diễn Tôn Thiết, hay bao gồm cả Ảnh hậu kiêm diễn viên chuyên nghiệp Du Đằng đều trưởng thành ở Nhất Bảo Diệu Quang rồi mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
"Chị Kim Bích, em cuối cùng cũng biết được cảm giác đỉnh cao là như thế nào."
Kim Bích cùng Uyên Kha tiến vào đại sảnh, nghe cô nói mà chị ta nhịn không được buồn cười: "Em đó, có biết trông em bây giờ giống ai không?"
Ngừng một lúc, chị ta mới nói hết câu: "Cực kì giống một con nhóc nhà quê lần đầu được lên thành phố xa hoa."
"Chị này." - Uyên Kha phụng phịu nhăn mặt trước lời chọc ghẹo từ Kim Bích.
Hai người đứng đợi thang máy, trông dáng vẻ Kim Bích dường như khá rành rọt về nơi này.
"Chị, chị vào đây rồi à?"
Kim Bích trông thấy điệu bộ tò mò của cô bèn bật cười: "Em đó, nhiều chuyện là giỏi.

Chị từng ở đây quản lí một số ngôi sao hạng A trước khi chuyển sang làm quản lí chính thức nâng đỡ cho em đấy.

Thế nào? Có cảm thấy tự hào không?"
"Thật sao? Chị cũng giấu kín quá cơ."
Kim Bích nhún vai, cười trừ: "Do em không hỏi đấy chứ."
Ting.
Thang máy dừng ở ngay lầu 10.

Vì chưa từng đến đây nên Uyên Kha nhìn gì cũng thấy hứng thú.

Cô hết ngó trước ngó sau khắp hành lang còn liên tục ngắm nghía các hình ảnh ngôi sao lớn treo trên tường.

Một trong số đó, Uyên Kha có thấy cả Du Đằng.

Tất cả ngôi sao hot nhất bây giờ đều được treo ảnh ở đây.

Lúc Uyên Kha đi đến cuối hàng lang, bước chân cô chợt dừng lại.
Người này, sao trông quen quen thế nhỉ?
"Kha, em làm gì đó, mau vào thôi.

Mọi người đều đang có mặt đông đủ rồi."
Kim Bích bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang ánh mắt của Uyên Kha.

Cô vội vàng đáp "Vâng" một tiếng, rồi chạy ngược về phía cuối hành lang bên kia cùng với Kim Bích.

Ngay khi Uyên Kha rời khỏi, một dáng người cao ráo liền xuất hiện ngay tại vị trí cô vừa đứng.

Người đó trông lên bức tranh hình mình treo trên tường, nở một nụ cười hàm ý sâu xa rồi nhìn theo bóng lưng Uyên Kha.
Uyên Kha và Kim Bích mở cửa phòng họp, hai người tiến vào trong lần lượt chào hỏi mọi người đang túm tụm lại bàn chuyện rôm rả.
"Kha, mới vài ngày không gặp, trông cô ốm đi nhiều đấy.

Thật ngại quá, vốn tưởng lần này tôi và cô có thể hợp tác cùng nhau tạo nên tác phẩm hoàn hảo.

Ai ngờ..." - Ngô Bắc Thuật nuối tiếc bày tỏ sự thất vọng.

Ông ta đã có suy nghĩ bất mãn với quyết định của lãnh đạo từ đầu.

Tuy nhiên phận làm tôi tớ đâu thể bất hòa với cấp trên, ông đành nhẫn nhịn cho qua.
"Thầy Ngô, thầy đừng buồn.

Chúng ra còn nhiều cơ hội lâu dài mà."
Uyên Kha vội vàng an ủi Ngô Bắc Thuật.


Nói đi cũng phải nói lại, cô cảm thấy chuyện lần này mình cũng góp phần gây rối không ít.
Tôn Thiết vỗ mạnh lên vai lão bạn nhiều năm, cười khà khà: "Ái chà chà, lão Ngô.

Từ bao giờ mà chí khí của ông thấp như vậy.

Chuyện nào càng khó thành thì mới càng có tính thử thách chứ.

Mạnh mẽ lên nào, ông không phải luôn tự tin giỏi hơn tôi sao."
"Điều đó tất nhiên, lão già thối.

Tôi tồn tại trong cái nghề bấp bênh sóng gió này biết bao nhiêu năm, chính xác là nhờ vào tài hoa hơn người này thôi."
"Đấy, lão già như ông nên nếm mùi thất bại thêm vài lần nữa.

Chưa gì mà đã tự cao như thế rồi.

Ông đáng lẽ phải bị vùi dập càng nặng càng tốt.

Đồ cuồng ảo tưởng, hội chứng yêu bản thân."
"Úi giời, lão già thích hô hào người khác, giờ ông hô thành nghiện rồi? Bình thường ở phim trường hay chỉ tay dạy bảo diễn viên thì thôi đi.

Bữa nay còn bày đặt ra điều sành sỏi khuyên răn người khác.

Đồ thích chen chân vào chuyện bao đồng, không biết tự lượng sức mình.
"Nào nào, hai người cho tôi xin.

Lần nào gặp cũng cãi nhau mới chịu.

Đúng là thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi." - Kim Bích vội xua tay can ngăn trận chiến không bao giờ có hồi kết này lại.
"Ai thèm cần lão ta thương." - Cả hai đồng thanh nói.
Kim Bích quay sang nhìn Uyên Kha vẻ bất lực, cô chỉ biết cười trừ.
"Chào mọi người."
Bất ngờ, một người đàn ông mặc vest xám xuất hiện mở cửa đi vào.

Mọi người lập tức ngồi ngay ngắn chỉn chu, không còn bàn tán xì xào như ban nãy nữa.
Anh ta đặt một tập văn kiện lên bàn rồi quan sát từng người.
"Tôi là giám đốc bên bộ phận kinh doanh.

Hôm nay Du Đằng có lịch trình khác nên không đến được, tôi sẽ gặp riêng cô ấy sau.

Trước khi bắt đầu buổi trao đổi công việc sắp tới, tôi muốn giới thiệu với mọi người một thành viên mới.

Anh ta sẽ là diễn viên chính trong dự án quan trọng kì này."
Dứt lời, anh ta quay sang nhìn về phía cửa phòng họp: "Tiểu K, cậu mau vào đây."
Cánh cửa phòng được kéo ra, một bóng người cao ráo tiến vào.

Người thanh niên trẻ xuất hiện ở cửa, hình dáng anh ta cao ráo gọn gàng trong bộ vest màu trắng.
Gương mặt kia quả thực...khó nói.

Người nào lần đầu nhìn thấy chắc hẳn cũng phải rất ấn tượng.
Ngũ quan tuấn tú, điển trai, chiếc mũi cao thẳng, gò má quyến rũ.

Thần sắc vừa dễ gây cảm mến vừa khiến người bên cạnh chìm đắm lâu hơn.

Làn da trắng trẻo, mái tóc màu nâu sậm, lông mày lá liễu cùng đôi môi mỏng nở nụ cười đầy ẩn ý, hai bên má còn lấp ló lúm đồng tiền nhỏ.

Có điều nhìn kĩ cũng thấy được anh ta có đôi nét yêu nghiệt hại nước hại dân, cặp mắt phượng dài hay híp lại.

Cư nhiên người đàn ông này lại có nhan sắc kết hợp giữa vẻ thư sinh lẫn vẻ đào hoa khó có thể tưởng tượng được.
Kẻ tên Tiểu K bước vào, anh ta đứng trước mặt mọi người nhẹ giọng mở miệng: "Xin chào mọi người, tôi tên Tiểu K.

Rất vinh hạnh hợp tác cùng mọi người lần này.

Hi vọng được mọi người giúp đỡ."
Đồng loạt một tràn vỗ tay vang lên.
Uyên Kha đang chằm chằm nhìn chàng thanh niên kia, cô cứ có cảm giác mình đã từng gặp anh ta ở đâu đó.

Nhưng nhất thời cô không nhớ ra được.

Đúng lúc này, Tiểu K vừa hay đụng phải ánh mắt của Uyên Kha.

Anh ta cũng không ngần ngại nhìn ngược lại cô.
Tiểu bảo bối, lâu rồi không gặp.
Hân hạnh chào mừng hội ngộ.

Tôi về rồi đây.