Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 122: Hai bé gái



Mục Vũ Phi luôn luôn đắm chìm ở trong giấc mộng do chính mình thêu dệt nên. Có lẽ là do cô đã phải nhận một sự kích thích quá lớn, cho nên mới tự khép kín chính mình lại. Cũng có lẽ là vì sự thật quá mức tàn khốc, cho nên Mục Vũ Phi lựa chọn sự quên lãng chăng. Nhưng mà cũng không có một ai không biết được đến cùng chuyện này là thế nào. Chỉ có thời điểm Mục Vũ Phi nhìn đến hai đứa nhỏ, thù trong ánh mắt của cô mới dần dần xuất hiện một loại thần thái không có cách nào bỏ qua được.

Hai đứa trẻ phải nằm trong lồng kính giữ nhiệt, @MeBau*[email protected]@ cắm ống thở ô xi để nuôi dưỡng trong một tháng, sau đó cả mấy mẹ con mới trở về lại căn biệt thự của Lương Ngọc Tường. Mục Vũ Phi đã không còn cuồng ăn cuồng vận động như trước nữa, mà chỉ lặng yên ôm đứa nhỏ ngẩn người. Cố Tiểu Khê mỗi ngày đều ở cùng với Mục Vũ Phi để chăm sóc cho hai đứa nhỏ. Hai đứa trẻ của Mục Vũ Phi lớn lên giống nhau như đúc, càng lớn càng thập phần đáng yêu. Bất quá chỉ có cái vành tai dày rộng là giống cô. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Hai đứa nhỏ đều không khóc không làm khó, chỉ khi nào bọn chúng có nhu cầu điều gì đó, thì mới có thể vung động tay chân không yên mà thôi.

"Phi Phi, em không tin chồng chị đã chết, anh ấy yêu chị như thế, anh ấy sẽ không nỡ như vậy đâu!" Cố Tiểu Khê nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm của đứa nhỏ nhỏ giọng nói.

Mục Vũ Phi ôm đứa nhỏ không biết suy nghĩ cái gì, cô chỉ chỉ vào mũi của đứa nhỏ rồi đưa con cho Cố Tiểu Khê, ýdiễღn。đàn。lê。qღuý。đôn bảo Cố Tiểu Khê hãy nhìn xem.

"Khuôn mặt và cái mũi của đứa nhỏ rất giống cha của chúng nó có phải không?" Cố Tiểu Khê tiếp nhận đứa nhỏ, cẩn thận đánh giá đứa trẻ đang nằm ở trong ngực mình: "Xem ra chồng của chị thật sự rất tuấn tú."

"Phi Phi, chị có biết không, vì hai đứa con của chị, còn vì cả người chồng luôn yêu thương chị như vậy nữa, chị cần phải sống sót, phải sống cho thật tốt." Cố Tiểu Khê đưa trả lại con cho Mục Vũ Phi, hướng về phía cô để lộ ra một nụ cười tươi tắn thật xinh đẹp. Cố Tiểu Khê vươn tay ôm lấy Mục Vũ Phi, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com miệng thì thào nói: "Phi Phi, sẽ không có ai nhớ đến em đâu, nhưng mà chị nhất định phải nhớ đến em nhé!."

Mục Vũ Phi nhìn Cố Tiểu Khê không hiểu ra làm sao. Cố Tiểu Khê nhếch khóe miệng lộ vẻ sầu thảm, cười nói: "Phi Phi, chị có còn nhớ đến cái ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên hay không? Khi ấy chị đã nói với em, ở trên đời này đàn ông đều không đáng tin, chỉ có chị mới là người tốt với em. Khi đó em vẫn còn chưa tin, nhưng mà thực sự, khi em đã đến nông nỗi này, thì em mới phát hiện ra, không phải là đàn ông ở trên đời này đều không tốt, mà là do em hoàn toàn gặp phải những người không tốt mà thôi."

Lãnh Phong gõ gõ cửa, "Cố tiểu thư, mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong rồi."

Cố Tiểu Khê đứng dậy, mở cửa tủ quần áo lấy ra một cái bọc nhỏ khoác vào trên cánh tay của Mục Vũ Phi, giao cho cô bế bé trai lớn, bảo ôm vào trong ngực, lại giao cho Lãnh Phong bế bé trai nhỏ. Cố Tiểu Khê xoay người, hướng về phía Mục Vũ Phi cười: "Phi Phi, chị có thể trở về nhà rồi."

Mục Vũ Phi đột nhiên nắm lấy tay của Cố Tiểu Khê, giọng nói khàn khàn, nói: "Tiểu ... Khê... Cùng nhau..."

Đây là lần đầu tiên suốt hơn một tháng tới nay Mục Vũ Phi mới nói chuyện. Cố Tiểu Khê chịu đựng rơi lệ, xúc động cầm lấy tay Mục Vũ Phi nói: "Phi Phi, em không thể đi, em không thể đi!"

"Thiếu phu nhân, chúng ta nhanh chóng đi thôi, không còn kịp nữa rồi." Lãnh Phong ôm đứa nhỏ lôi kéo tay của Mục Vũ Phi, thúc giục cô đi theo anh nhanh một chút.

Mục Vũ Phi bị Lãnh Phong tha lôi đến ngồi trên một chiếc xe. Mãi cho đến khi xe chạy cực kỳ xa rồi, phía hướng của căn biệt thự liền bùng lên một quầng lửa lớn cháy hừng hực. Mục Vũ Phi nhìn thấy ánh lửa bùng lên tận trời liều mạng vùng vẫy muốn mở cửa xe, nước mắt theo gương mặt cô chảy xuống không ngừng.

"Thiếu phu nhân, đây là tâm nguyện của Cố tiểu thư." Lãnh Phong cắn răng nói, trên gương mặt của anh không có một chút biểu cảm nào, nhưng mà nơi khóe mắt lại đọng lại giọt nước mắt không thể nhận ra được.

Mục Vũ Phi thất hồn lạc phách nhìn Lãnh Phong, đột nhiên liền bụm mặt khóc rống lên.

*********

Thời gian cứ thế trôi qua cực kỳ nhanh. Trong nháy mắt thời gian đã trôi qua được ba năm rồi.

"Mẹ ~" một cô bé nho nhỏ nhảy phốc một cái vào trong lòng của Mục Vũ Phi, vẻ mặt lã chã chực khóc, nói: "Chị lại bởi vì con mà đánh nhau!"

Mục Vũ Phi đang bận nấu cơm. Cô dùng tạp dề lau lau đôi tay của mình, ngồi xổm người xuống nhéo nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cau mày hỏi: "Chị của con có thắng hay không?"

Cô bé gật gật đầu, có chút kiêu ngạo, nói: "Có con ở đây, làm sao có thể không thắng được chứ?"

Một cô bé khác có bộ dạng giống nhau như đúc với bé gái kia, xoa mấy vệt xanh tím trên mặt, nói vẻ đầy bất mãn "Đám trẻ con xấu xa kia dám bắt nạt người khác, đáng đánh đòn!"

Mục Vũ Phi đen mặt. Hai đứa nhỏ này, đứa lớn thì giống cô, có chuyện gì cũng đều thích sử dụng nắm đấm để giải quyết, đứa nhỏ thì tính nết lại giống cha của nó, bụng dạ thâm sâu khó lường. Mục Vũ Phi có muốn nghĩ cũng không cần phải nghĩ, nhất định là đứa thứ hai đã gây chuyện sinh sự, cho nên đứa lớn căm phẫn nổi lên đã đánh người. Hết lần này tới lần khác, đứa lớn có tái tim chân thực, liền bị em gái nhà mình tính kế, vậy mà cũng không hề phản bác.

"Cố Bảo Bảo, Cố Bối Bối, các con càng lớn càng có bản lĩnh rồi đó nhỉ!" Mục Vũ Phi đen mặt lôi kéo hai con gái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Các con không thể bớt gay chuyện đánh nhau một chút hay sao?"

"Mẹ, không nên gọi cái tên này." Cố Bảo Bảo nhíu mày. Cô bé thật sự cực kỳ chán ghét cái tên của con gái này.

"Mẹ, " Cố Bối Bối ôm lấy cổ Mục Vũ Phi, nói vẻ đầy uất ức, "Bọn họ nói chúng con không có ba ba. Trái tim Mục Vũ Phi chợt tê rần, gắt gao ôm hai đứa con của mình vào trong ngực. Từ ngày Cố Tiểu Khê đốt cháy chỗ ở của Lương Ngọc Tường, về sau Mục Vũ Phi liền đã tỉnh táo lại. Cô cũng được Lãnh Phong đưa về thành phố A. Bọn họ đều cảm thấy, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Vốn dĩ khi về nước, Mục Vũ Phi đã nghĩ lập tức trở về đến bên người Vũ Thiên. Nhưng mà Lãnh Phong lại nhận được tin tức chính là, sau khi trận lửa lớn qua đi, Lương Ngọc Tường phát hiện ra thi thể của Cố Tiểu Khê. Cho nên Lương Ngọc Tường đã nổi điên lên, dường như đã đi tìm kiếm Mục Vũ Phi và Lãnh Phong. Anh ta cho là bọn họ đã liên thủ với nhau để hại chết Cố Tiểu Khê, hơn nữa Mục Vũ Phi đã được Vũ Thiên dấu đi. Lương Ngọc Tường lại càng không ngừng tìm đến Vũ Thiên để phiền phức. Mà Vũ Thiên cũng thông qua các loại thông tin đã biết được là Lương Ngọc Tường giam cầm Mục Vũ Phi, rồi sau khi xảy ra trận hoả hoạn thì Mục Vũ Phi đã thất lạc nơi nào không rõ.

Ở trong thời điểm Vũ Thiên và Lương Ngọc Tường đang cùng nhau tranh chấp như vậy, Mục Vũ Phi không thể phiêu lưu mạo hiểm trở lại bên người Vũ Thiên. Theo mô dạng hiện tại Lương Ngọc Tường đang điên cuồng như vậy, nhất định sẽ xuống tay đối với ba mẹ con Mục Vũ Phi. Mà với thân phận đặc thù của mình, Lãnh Phong không thể nào ở bên cạnh người Mục Vũ Phi được, mà chỉ có thể ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, bảo vệ cho mẹ con nhà cô.

"Về sau không nên đánh nhau nữa nghe chưa, thân phận của chúng ta rất đặc thù, tiếp xúc quá nhiều ở trong đám đông có thể bị gặp nguy hiểm." Mục Vũ Phi khàn giọng nói. Cô chưa bao giờ nói lừa gạt hai đứa con của mình, mặc kệ sự tình có như thế nào, cô cũng sẽ nói hết với hai đứa con. Cho dù là loại phương thức giáo dục này sẽ làm cho tâm tư đứa nhỏ trở nên thành thục và mẫn cảm quá sớm. Chẳng qua là Mục Vũ Phi muốn cùng tiến cùng lùi với hai đứa con của mình.

Sau khi đã nhận được lời cam đoan của hai đứa con, Mục Vũ Phi hôn một cái lên gương mặt của bọn trẻ, nói: "Đi rửa tay đi, đã đến giờ ăn cơm rồi."

Mục Vũ Phi lại nhìn chiếc vòng ngọc trên tay mình, thở dài. Cố Tiểu Khê đưa cho cô chiếc bọc nhỏ, bên trong đó cũng chỉ có chiếc vòng này. Lãnh Phong nói, chiếc vòng này nguyên bản là có một đôi, nhà họ Cố không có gì để lưu lại cho con gái, chỉ riêng có cặp vòng tay này là quà tặng của cha mẹ Cố Tiểu Khê tặng sinh nhật cho con gái. Cố Tiểu Khê đã phải quỳ xuống cầu xin Lương Ngọc Tường mãi mới giữ lại được chiếc vòng tay này. Cố Tiểu Khê cho tới bây giờ cũng không dám đeo nó, nhưng mà vào ngày hôm đó, cô lại lựa chọn giao lại chiếc vòng tay này cho Mục Vũ Phi. Mục Vũ Phi cố nhịn lại nước mắt, cô đã thiếu nợ Cố Tiểu Khê nhiều lắm. Mỗi khi đêm về, cô lại sẽ mơ về cái ngày nhìn thấy ngọn lửa lớn đã bốc lên tận trời hôm ấy. Cố Tiểu Khê đứng ở trong ánh lửa nhìn cô cười nói: "Phi Phi, chị phải sống sót! Sẽ không co ai nhớ đến em, nhưng mà chị thì nhất định phải nhớ đến em đấy!"