Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 625



Chương 625

Bánh Bao nghe vậy, xoay người chạy vào phòng bếp tìm thím Lý đưa mình đi ngủ.

Hoàng Thanh Thảo không tin, chỉ cho rằng đây là lời nói dỗ dành con trai, đang thở dài phiền muộn vì duyên phận của đứa cháu trai và Cải Trắng phải kết thúc thế này. Hoàng Trường Minh ngồi đối diện bồng đứng lên, đồng thời khoác lên chiếc áo vest treo trên giá treo.

Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, mười hai giờ mười phút, lái xe một tiếng thì kịp đến sân bay.

“Trường Minh?” Vẻ mặt Hoàng Thanh Thảo khó hiểu.

“Cô, cô cũng về quán rượu nghỉ ngơi đi.” Hoàng Trường Minh vừa mặc áo vừa nói.

Hoàng Thanh Thảo thấy anh nói xong liền cất bước, đi về phía lối ra, quả thực là không yên tâm mà đuổi theo, đưa tay chặn cửa xe anh lại: “Trường Minh, rốt cuộc con muốn làm gì vậy!”

“Mang mẹ của con cháu trở về!” Trường Minh nói không nhanh cũng không chậm.

Hoàng Thanh Thảo ngớ người.

Nhìn theo chiếc xe trắng Land Rover bay nhanh ra sân, ý thức Hoàng Thanh Thảo nhất thời chuyển sang vui vẻ mà mắng: “Thằng nhóc thúi!”

Tìm một nhà ăn ở sân bay, giải quyết xong bữa trưa, ký gửi hành lý, sau đó tiến hành kiểm tra an ninh rồi ngồi đợi ở phòng chờ máy bay.

Lam Ngọc Anh và Trương Tử Du vô tình cùng nhìn ra cửa sổ, từng chiếc máy bay một bay rồi đáp, trong lòng từng người đều ôm những nỗi ưu tư của riêng mình.

“Có ổn không?” Lam Ngọc Anh khoác tay bạn thân.

“ồn! Tớ vẫn ổn!” Trương Tiểu Du làm vẻ cười.

Lam Ngọc Anh nhìn đồng hồ: “Nữa tiếng nữa thì có thể lên máy bay rồi.”

“Ừ!” Trương Tiểu Du gật đầu, hít một hơi sâu rồi kéo tay cô để lên lồng ngực: “Ngọc Anh, cậu đừng nói, tới trước giờ tớ chưa từng đi nước ngoài, thật hồi hộp, cậu nghe thấy tiếng tim tập của tớ không…

“Trương Tiểu Du

Bất chợt, có người cần răng nghiến lợi mà kêu lên.

Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trần Phong Sinh vẫn đang mặc đồ giải phẫu màu xanh lá, chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt rồi, hơn nữa khí thế hung hằng, chợt kéo lấy cánh tay Trương Tiểu Du.

Trương Tiểu Du kích động mà nhảy lên: “Dọa tôi rồi! Anh làm gì vậy! “Em còn hỏi anh làm gì à?” Cặp mắt hoa đào của Trần Phong Sinh hướng về cô ấy, cất giọng chất vấn: “Em muốn mang con chúng ta chạy đi đâu hả?”

“Làm sao anh.” Trương Tiểu Du biến sắc kinh ngạc.

Trần Phong Sinh cầm cái tay còn lại, khống chế hai cánh tay cô ấy, thở hổn hển mà gào: “Trương Tiểu Du, em mang thai con của anh, bây giờ còn muốn ôm bụng chạy, em đừng hòng!”

Dứt lời, Trần Phong Sinh liền kéo Trương Tiểu Du đi. Dường như lại nghĩ đến điều gì, ánh mắt đảo quả cái bụng còn bằng phẳng của cô ấy, cúi người mà ôm cô vào lòng.

“A a”

Trương Tiểu Du điên cuồng giãy dụa

Trần Phong Sinh vờ như không nghe thấy, sải bước ra ngoài cửa, biến mất rất nhanh.

Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, đây là tình huống xảy ra quá đột ngột, tiếng của Trương Tiểu Du đã dần mất đến giờ cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Trần Phong Sinh biết chuyện đứa bé, đương nhiên không để Trương Tiểu Du đi…

Diệp Tấn ở bên cạnh bỗng nhiên đưa tay chạm cô “Ngọc Anh.”

“Ửm?” Lâm Ngọc Anh khó hiểu.

Hướng mắt nhìn theo Diệp Tấn, cô sững sở, trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Hoàng Tường Minh?

Sao anh cũng tới…

Trong đám người qua lại, Hoàng Trường Minh vẫn mặc bộ đồ Tây thủ công màu đen như thường ngày, tôn lên dáng người vững chắc cao lớn, cho dù tứ phía huyện náo ồn ào, dòng người đông đúc dày đặc, nhưng anh luôn tỏa ra ánh hào quang nổi bật.

Một tay đút trong túi áo khoác, chân bước thẳng về phía cô.

Không phải là dáng vẻ phải đi công tác, từng nhịp bước chân lại rất nhàn nhã thong dong, hơn nữa không biết tay phải cầm theo cái gì, nhìn từ xa xa giống như một cái túi hồ sơ.

Lam Ngọc Anh vừa mới ngồi xuống, không khỏi ngạc nhiên mà đứng lên lần nữa.

“Anh Hoàng!” Diệp Tấn bên cạnh thay cô mở miệng trước.

“Ừm.” Hoàng Tường Minh nhẹ gật đầu.

Lam Ngọc Anh cầm chặt hộ chiếu và thẻ lên máy bay: “Hoàng Trường Minh, anh…đến đây làm gì?”

“Tôi đến tiễn cô.” Hoàng Trường Minh lười biếng mà trả lời. Lam Ngọc Anh nhíu mày.