Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 330: Bé Không Cần Mẹ Kế





**********
“Cô đây!” Lam Ngọc Anh kh lưng cầm tay cậu bé, mỉm cười nói: “Đậu Đậu, cuối cùng cháu cũng tỉnh lại rồi.

Cháu có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Cô ở lại bệnh viện là vì muốn thấy cậu bé tỉnh lại, bây giờ trong lòng cô nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nghe cô hỏi, cậu bé nhíu mày, giơ tay sờ đầu.

“Để ba đi gọi bác sĩ.

Hoàng Trường Minh nói.

Chẳng mấy chốc, bác sĩ đeo ống nghe bệnh đã nhanh chóng vào phòng.

Bác sĩ kiểm tra kỹ càng một lát, mỉm cười nói: “Tình trạng sau phẫu thuật của cậu bé rất ổn định, không có biến chứng gì, kế tiếp chỉ cần ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng là được.

Phụ huynh cứ yên tâm, nếu tĩnh dưỡng tốt thì sẽ không để lại di chứng gì đâu.

“Cảm ơn bác sĩ.

Một tiếng sau, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai cha con.


Cũng như Lam Ngọc Anh, khi thấy con trai mở mắt, Hoàng Trường Minh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Bởi vì cậu bé phẫu thuật phần đầu nên còn cần nằm yên 24 giờ, thế nên lúc này cậu bé chỉ có thể thành thật nằm trên giường bệnh, Hoàng Thanh Thảo và Lam Ngọc Anh đã ra ngoài.

Sau khi cậu bé tỉnh lại, Lam Ngọc Anh hỏi cậu bé muốn ăn gì, không hề bất ngờ khi nghe cậu bé nói là muốn ăn mì sợi.

Thế nên cô đã về nhà nấu mì, Hoàng Thanh Thảo đi theo để kêu tài xế lái xe chở họ.

Hoàng Trường Minh gọi y tá đến rút kim tiêm, sau đó che bằng gạc cho con trai.

Sau khi ném bằng gạc vào thùng rác, anh mới nghiêm túc nói: "Hoàng Thiên Vũ!”
Cậu bé lập tức rụt vai.

Lần này có vẻ khác trước kia, mặc dù ba cũng gọi tên chính thức của cậu, nhưng giọng điệu không nặng nề như trước kia.

Mặc dù biết con trai bị thương, anh rất đau lòng, nhưng anh vẫn phải nghiêm túc đối mặt với một vài vấn đề: “Sau này con không được phép chạy ra ngoài một mình, nghe chưa?"
Cậu bé phồng má lên, vẻ mặt không vui.

"Nghe chưa?” Hoàng Trường Minh trầm giọng.

Cậu bé nhăn mặt nhìn anh, uất ức hét lên: “Bé không cần mẹ kế.”
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Trường Minh lập tức tối sầm.

Quả nhiên con trai mình lén lút chạy ra ngoài là có lý do.

Thím Lý từng nói hôm qua ban ngày thằng bé vẫn rất bình thường, chỉ đến khi chiều tối, Lê Tuyết Trình từng đến nhà mới khiến con trai mình làm như thế.

Hoàng Trường Minh xoa mặt con trai, nghiêm túc nói: “Đậu Đậu, dù thế nào đi nữa, con cũng không được phép chạy ra ngoài một mình."
Cậu bé vẫn không đáp lời, hai má phồng lên.

“Con chạy ra ngoài như thế nguy hiểm lâm, chẳng lẽ con không biết sao?" Hoàng Trường Minh nhíu mày.

Cậu bé vẫn không để ý đến anh.

Thấy mình nói kiểu gì cũng không được, Hoàng Trường Minh nhướng mày, đổi sang cách khác: “Con bị xe tông trúng, Ngọc Anh rất sợ hãi, hơn nữa còn thương tâm khóc lóc.

Tối qua con phẫu thuật xong, cô ấy đã chăm con suốt đêm không về nhà.

“Đậu Đậu, nếu con không muốn Ngọc Anh lo lắng thì sau này không được phép lén lút ra ngoài một mình!” Cậu bé vốn còn đanh mặt lập tức gật đầu: “Bé biết rồi.”

Hoàng Trường Minh im lặng bóp trán.

Nuôi con thật khó Điện thoại trong túi quần rung lên.

Hoàng Trường Minh lấy ra thì thấy cái tên “Sunny” hiện lên trên màn hình, tức khắc híp mắt.

Anh vốn định tìm cô ta, không ngờ cô ta lại gọi điện thoại đến đây trước.

Hoàng Trường Minh kêu điều dưỡng tới chăm sóc cho con trai, sau đó cầm điện thoại đi ra phòng bệnh.

Không chờ bên kia lên tiếng, anh đã lạnh lùng nói: “Sunny, hôm qua em đã nói gì với Đậu Đậu?" “Em đã nói gì đâu...!Giọng điệu Lê Tuyết Trinh nghe rất vô tội: “Tháng trước em nhờ người khác mang hai cái máy bay điều khiển từ xa về nước, chiều tối hôm qua em mang đến cho Đậu Đậu, sau đó dạy nó cách sử dụng thôi mà.

“Em chắc không?” Hoàng Trường Minh híp mắt.

Có lẽ đã nhận thấy thái độ khác thường của anh, Lê Tuyết Trinh vội giải thích: “Trường Minh, em thật sự không nói gì hết, chỉ nói với Đậu Đậu là chúng ta sắp kết hôn rồi, sau này em sẽ coi thằng bé như con ruột của mình, thế nên em mong thằng bé có thể coi em như mẹ ruột, chẳng lẽ em đã làm sai rồi sao?" “Trường Minh, có phải Đậu Đậu bất mãn gì không?” Thấy anh không đáp lời, Lê Tuyết Trinh hỏi tiếp.

Hoàng Trường Minh cười lạnh: “Em nghĩ gì mà lại nói như thế với một đứa bé chưa đầy bốn tuổi hả?” “Xin lỗi Trường Minh, tại em suy nghĩ không chu đáo, nhưng em thề em không có ác ý gì đâu! Nếu Đậu Đậu không vui thì em có thể nói xin lỗi để thằng bé tha thứ cho em.

Nói đến đây, Lê Tuyết Trinh dừng lại một chút rồi hỏi như thăm dò: “Bây giờ Đậu Đậu có ở biệt thự không?” “Không cần.

Hoàng Trường Minh lạnh giọng từ chối: “Sunny, trong khoảng thời gian kế tiếp, anh hy vọng em đừng xuất hiện trước mặt Đậu Đậu "Ting!"
Hai bóng dáng quen thuộc bước ra thang máy, đó là
Lam Ngọc Anh và Hoàng Thanh Thảo, Lam Ngọc Anh còn cầm cà mèn giữ ấm.

Hoàng Trường Minh trực tiếp cúp điện thoại.

Thấy Lam Ngọc Anh mở cửa vào phòng, ánh mắt cậu bé sáng lấp lánh, nhất là khi cô mở nắp cà mèn, mùi mì sợi lan tỏa khắp phòng bệnh.


Bởi vì cậu bé không thể ngồi dậy nên Lam Ngọc Anh bèn đẩy ghế lại gần giường, ngồi đó dùng đũa đút cho cậu bé.

Cậu bé rất hưởng thụ, cô cũng vui vẻ chịu đựng.

Hoàng Trường Minh im lặng nhìn một lát mới lại gần nhìn cà mèn, trừ trứng ốp la và ruột bắp ngô còn có thêm mấy miếng xương sườn, không khỏi cau mày: “Cô nấu cho nó nhiều thứ thế"
Lam Ngọc Anh ngẩn người, chợt hiểu ra.

“Vâng.” Cô gật đầu giải thích: “Bây giờ Đậu Đậu đang suy yếu, cần bổ sung dinh dưỡng, cho nên tôi hầm cạnh xương rồi bỏ mì vào nấu “Ngon lắm!” Cậu bé sung sướng ăn, thậm chí còn liếm xương.

Cuối cùng cũng ăn xong, Hoàng Trường Minh chủ động tiếp nhận cà mèn giữ ấm, thử ước lượng một chút, lại mở nắp ra xem thì thấy không còn miếng nào, không khỏi ai oán liếc nhìn cái bụng tròn vo của con trai mình.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Trần Phong Sinh mặc blouse trắng bước vào.

Hoàng Thanh Thảo rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu lên: “Cầm thú nhỏ đến rồi đấy à?” “Cô!” Trần Phong Sinh chào một tiếng, sau đó đi đến bên giường bệnh, cười nói với hai người: “Hôm nay tôi không cần ngồi khám nên tranh thủ lại đây thăm Đậu Đậu
Lam Ngọc Anh mỉm cười, chú ý thấy Trần Phong Sinh dán một miếng băng dán cá nhân trên cổ, vị trí khiến người ta mơ màng...!
Trần Phong Sinh hỏi thăm tình huống sau phẫu thuật, giúp Hoàng Trường Minh phân tích một chút.

Dù sao cũng tranh thủ thời gian qua đây nên không thể ở lại quá lâu, anh xem đồng hồ đeo tay rồi chuẩn bị rời đi.

Chẳng qua trước khi rời đi, anh liếc nhìn cậu bé nằm trên giường cùng với Lam Ngọc Anh, cuối cùng nhìn Hoàng Trường Minh, chần chờ một lát mới nói: “Trường Minh, lát nữa anh đến văn phòng tôi một chuyến.