Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 256: Sao Phụ Nữ Có Thể Mua Chú





**********
Chương 256: Sao phụ nữ có thể mua chú
Xe jeep chạy đến dưới lầu bệnh viện.

Lam Ngọc Anh cúi đầu cởi dây an toàn trên người, buổi sáng cô xin nghỉ phép vài tiếng.

Hôm nay là ngày bắt buộc phải kiểm tra sức khỏe sản phụ.

Nguyễn Phong nhìn cô, ngập ngừng hỏi: “Ngọc Anh, em có chắc muốn giữ lại đứa trẻ này không?” “Ừ” Giọng Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng nhưng chắc nịch.

Giống như ngày cô mang thai, Nguyễn Phong hỏi cô có muốn bỏ nó không, cô lắc đầu, trong lòng cô đã có quyết định rồi.

Mẹ cô mất đã nhiều năm, nay bà ngoại cô đã không còn, lưu lại đứa bé này, cô sẽ không còn một đời cô đơn.

Nguyễn Phong thở dài, vẫn không từ bỏ hỏi: “Ngọc Anh, mẹ đơn thân không ổn lắm đâu, em có thể sẽ phải chịu rất nhiều áp lực.

Quan trọng nhất là sinh con một mình thực sự rất khổ cực, em chắc chắn mình đã nghĩ kĩ rồi?” “Em đã nghĩ kĩ rồi.." Lam Ngọc Anh nặng nề gật đầu.

“Được!
Nguyễn Phong biết cô đã quyết định, bất đắc dĩ cười: “Nếu đến lúc đó có gì không biết, có thể tìm anh học hỏi kinh nghiệm.

Châu Châu lớn như vậy, dù sao thì anh vẫn có kinh nghiệm hơn.


“Vâng” Lam Ngọc Anh gượng cười.

Nguyễn Phong rút chìa khóa xe, cùng cô mở cửa xe ra, chỉ là khi đóng cửa lại, anh dừng một chút, qua thân xe nhìn cô nói: “Ngọc Anh, em về Mĩ cùng anh nhé?” “...!Lam Ngọc Anh có chút luống cuống.

“Đừng hiểu lầm!”
Nguyễn Phong thấy vậy liền giải thích lý do: “Anh muốn em về Mĩ cùng anh không phải để sống cùng anh, anh chỉ muốn để em qua đó dưỡng thai.

Hơn nữa cũng sắp cuối năm rồi, em có thể ở bên Châu Châu cùng nhau qua mùa xuân.

Bà ngoại đi rồi, bây giờ ở đây cũng chỉ có mỗi em, anh cũng không yên tâm.

Anh có một căn nhà trống ở Los Angeles, mặc dù không lớn lắm nhưng môi trường rất tốt, gần đó có hai công viên, rất thích hợp để dưỡng thai.

“Hơn nữa, em cũng không thể ở đây mãi được.

Sau này khi bụng em lớn hơn, em không thể giấu diếm chuyện cái thai”
Câu cuối cùng mới là mấu chốt, cũng là chuyện Lam Ngọc Anh lo lắng nhất.

Cô cũng đã nghĩ đến vấn đề này rất nhiều lần, muốn giữ lại đứa con này thì không thể tiếp tục ở lại Sài Gòn nữa, thậm chí cô từng nghĩ đến việc về quê dưỡng thai, nhưng môi trường ở đó quá xấu, lại khiến cô nghĩ đến bà ngoại, không hề tốt đối với thai nhi.

Nhìn xuống vùng bụng bằng phẳng của mình, cô cắn môi: “Được rồi, em sẽ nghĩ lại.”
Nguyễn Phong bước đến vỗ vai cô tỏ ý an ủi, hai người đi thẳng vào trong tòa nhà.

Trên tầng lầu của khoa sản, Lam Ngọc Anh từ phòng khám của bác sĩ bước ra, cô vừa mới kiểm tra xong, các chỉ số phát triển của thai nhi đều rất tốt, cô liên tục lẩm bẩm lời giải thích của bác sĩ, sợ mình bỏ sót điều gì đó.

Sau khi bóng dáng cô bước đi, một bóng người cao gầy đầy khí chất từ trong góc đứng lên.

“Xin lỗi, cô Ngọc Anh vừa nãy bị sao vậy?”
Lê Tuyết Trình ngăn cản y tá chuẩn bị đi vào, thấy cô ấy cau mày, vội vàng cười nói: “Xin lỗi, cô ấy là bạn của tôi.

Tôi muốn biết cô ấy có sao không, tôi rất lo lắng cho cô ay!"
Y tá nghe xong liền cúi đầu nhìn lướt qua hồ sơ: Lam Ngọc Anh à? Cô ấy không bị bệnh, cô ấy đang mang thai.

Lê Tuyết Trinh sửng sốt.

Vốn dĩ cô ta đến kê một số thuốc hỗ trợ giấc ngủ cho mẹ Lê, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Lam Ngọc Anh ở hành lang, nhất là khi thấy cô đi lên tầng lầu khoa sản, trong lòng nổi nghi ngờ.

Cô ta không ngờ...!
Lê Tuyết Trinh ôm tâm sự nặng nề đi đến thanh máy, trong đầu toàn là mấy lời của y tá vừa rồi.


Như con kiến trên chảo nóng, cô lấy điện thoại di động, sau khi đường dây kết nối, cô vội vàng nói: “A lộ, bác Phong...!
Hoàng thị, phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cao nhất.

Phan Duy đứng ở cửa, giơ tay gõ mấy lần, nhưng bên trong không có tiếng động, nhưng cậu không dám dừng lại, tiếp tục kiên nhẫn gõ.

Trời không phụ lòng người, bên trong cuối cùng cũng phát ra một tiếng nhàn nhạt: “Vào đi.”
Phan Duy đẩy cửa ra, mới vừa nhấc chân bước vào đã suýt chết ngạt, ngửa đầu hồi lâu mới tỉnh lại.

Trong văn phòng to lớn, khói mù lượn lờ, so với bụi mù bên ngoài cửa sổ càng kinh khủng hơn làm cậu chỉ muốn quay về chỗ thư kí lấy mặt nạ đeo vào, cậu nín thở đi tới bàn làm việc, nheo mắt lại mới thấy được ông chủ ngồi ở ghế dựa
Hoàng Trường Minh mặc một âu phục may thủ công màu đen, áo sơ mi trắng có cổ áo mới tinh, cúi đầu nghiêm nghị, đường nét trên khuôn mặt kiên quyết ẩn hiện trong làn khói không thấy rõ, ngón tay kẹp tàn thuốc đã cháy gần hết, cơ hồ một giây sau sẽ bốc cháy đốt bỏng ngón tay.

Phan Duy cung kính bước tới: “Tổng giám đốc Minh.

ТrцуeлАРР.cоm trang w*eb cập nhật nhanh nhất
Hoàng Trường Minh không ngẩng đầu mà dụi điều thuốc vào gạt tàn, nhưng lại lấy ra thêm một điều.

Phan Duy đưa điện thoại di động đang cầm trên tay ra: “Chủ tịch Thảo gọi điện cho tôi, nói là đã gọi cho anh nhưng không thấy ai bắt máy.

Hoàng Trường Minh châm thuốc lần nữa, sau đó vươn tay nhận điện thoại.

“Cô.

Đôi môi mỏng nhếch lên, giọng nói khàn khàn vì hút thuốc lâu ngày.

Đầu dây bên kia, giọng nói của Hoàng Thanh Thảo vang lên từ bên kia đại dương: “Trường Minh, tổng giám đốc trong nước nói với cô cải trắng nhỏ sắp từ chức.

Xem ra là sắp ra nước ngoài, không phải con phải dẫn cô ấy tới chỗ cô sao? Có chuyện gì rồi, hai người đã làm gì?”
Bởi vì Hoàng Thanh Thảo mua lại công ty nơi Lam Ngọc Anh làm việc, trước khi trở về New York, bà đã đặc biệt căn dặn phải chăm sóc cô nên sau khi cô từ chức, tổng giám đốc đã gọi điện thông báo cho bà

Hoàng Trường Minh bị khỏi làm sặc.

Sau khi cơn họ dữ dội chấm dứt, đôi mắt đen huyền của anh nhắm lại: “Con biết.

Nói xong, trước khi giọng nói của Hoàng Thanh Thảo lại vang lên, anh ngắt máy, ném lại điện thoại cho trợ lý trước mặt.

Phan Duy nhìn vô số tàn thuốc trong gạt tàn và hộp thuốc đã cạn trong thùng rác, ngập ngừng hỏi: “Tổng giám đốc Minh, có cần tôi pha cho anh một ly cà phê không?” “Không, cậu ra ngoài đi.” Hoàng Trường Minh xua tay.

Phan Duy cung kính gật đầu, yên lặng xoay người rời đi.

Khi đóng cửa lại, cậu không thể không nhìn lại, không khỏi choáng váng.

Cậu nhìn thấy ông chủ ngồi trên chiếc ghế tựa lưng cao, cúi đầu xuống, tay kẹp điều thuốc mở ra ngăn kéo bên cạnh, từ trong đó lấy ra một chiếc hộp nhung màu nâu, đầu ngón tay khẽ chạm.

Chiếc hộp mở ra, một chiếc nhẫn kim cương nằm bên trong.

Mặc dù bị khỏi mù bao phủ không thấy được vẻ mặt, nhưng cậu biết đằng sau đó là khuôn mặt tan nát cõi lòng.

Phan Duy nhớ tới đây là lần cuối cùng mình đến New York giúp công ty Hoàng Thanh Thảo vượt qua khủng hoảng chuẩn bị trở về Trung Quốc, tối hôm đó cậu cùng hắn đi mua hàng, ông chủ đã chọn rất lâu, kiên nhẫn nghe nhân viên bán hàng và giới thiệu nhiệt tình.

Anh còn nhớ khi tính tiền, ông chủ cười với cậu nói: “Phụ nữ làm sao có thể mua nhẫn chứ?”.