Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 219: Anh Sẽ Không Phụ Em





Lam Ngọc Anh vẫn đang ngồi trong chiếc Land Rover, cô nhìn thấy Lê Tuyết Trinh đứng lên khỏi vị trí của mình và bước ra khỏi quán cà phê.

Gió hiu hiu bên ngoài thổi bay mái tóc xoăn của cô ta.

Người tài xế đã đậu chiếc xe limousine bên đường và đích thân ra mở cửa.

Vừa mới ngồi vào, Lê Tuyết Trinh hình như đã nhìn về phía cô, nước mắt trên mặt đã được lau đi, nhìn dáng vẻ có chút tổn thương, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, cô ấy mơ hồ nhìn thấy khóe miệng người kia có một tia giễu cợt.

Nhìn chiếc xe limousine hòa vào dòng xe cộ, Lam Ngọc Anh có chút thẫn thờ ngồi tại chỗ.

Cửa xe bên cạnh đột nhiên bị mở ra, mang theo cảm giác ớn lạnh, cô không khỏi co rụt lại, Hoàng Trường Minh ngồi vào ghế, thắt dây an toàn.

Chiếc Land Rover màu trắng cũng theo đó lái xe rời khỏi quán cà phê, bây giờ là lúc ánh mặt trời đẹp nhất, đang tỏa hơi ấm qua cửa kính xe ô tô.

Sau khi Hoàng Trường Minh quay lại, anh liếc cô một cái rồi ném điện thoại di động đang cầm vào ngăn chứa đồ, nói một câu ngắn gọn: "Có thể cúp rồi".

Lúc này cô mới có phản ứng lại, đỏ mặt ấn nút ngắt điện thoại.

Tiếp sau đó anh tiếp tục tập trung vào lái xe, mắt không hề nhìn đi chỗ khác.

Suốt quãng đường im lặng, không bật loa nghe đài, chỉ sót lại tiếng động cơ xe.

Khi gặp phải đèn đỏ phía trước, Lam Ngọc Anh cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa.


"Này..

Cô cắn môi quay sang nhìn anh, thấy anh không đáp, cô chỉ đành giơ ngón tay ra chọt chọt cánh tay của anh: "Hoàng Trường Minh, anh làm gì mà cố tình không nói chuyện vậy hả?"
Hoàng Trường Minh nghe xong chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô.

"Sao anh không trả lời lời em?" Lam Ngọc Anh tiếp tục căn môi.

“Sao nào, vừa rồi còn chưa nghe rõ à?” Hoàng Trường Minh nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.

"Nghe rất rõ ràng..." Lam
Ngọc Anh có chút xấu hổ.

Nói thật lòng, cô thật sự không ngờ anh lại đưa cô đến đây, còn dùng điện thoại để có nghe được cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, từ cuộc đối thoại cũng biết đu mục đích cuộc hẹn của lần này, làm cô cảm thấy mình như lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử vậy.

Càng nghĩ như vậy, cô càng cúi đầu thấp hơn, trong lòng có chút thiếu tự tin.

Thật là xấu hổi
Rõ ràng là có người không muốn cho cô dễ dàng gì, Hoàng Trường Minh nhướng mày, mỗi mỏng khẽ nhếch lên cố tình cười thành tiếng.

"Không cho phép anh cười!"
Lam Ngọc Anh xấu hổ đưa tay ra che miệng anh lại.

Nhưng cũng không ngăn được tiếng cười của, lồng ngực phập phồng, hơi thở nóng phá ra khiến lòng bàn tay cô ngứa ngáy.

Thấy làm vậy cũng không có ích gì, Lam Ngọc Anh liếc nhìn đèn đỏ vẫn còn đang dừng trước mặt, một lòng chỉ muốn cản tiếng cười của anh lại, vì thế không quan tâm đến cái gọi là ngại ngùng, rướn người qua hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Cuối cùng, trong cabin xe cũng trở nên yên tĩnh.

Cô muốn rời đi, nhưng Hoàng Trường Minh lại biến nụ hôn thành hôn sâu.

Đèn tín hiệu đã chuyển sang màu xanh, đẳng sau có tiếng còi xe, thậm chí có những cái đầu thò ra khỏi cửa kính để la hét, thúc giục.

Nhưng hai người họ dường như không nghe thấy, vẫn đang mỗi lưỡi triền miên quấn lấy nhau.

Khi Hoàng Trường Minh buông mỗi ra, bàn tay to của anh ôm sau đầu cô, áp trần vào nhau, ở cự ly gần, đôi mắt sâu thắm kia dường như muốn nhìn thẳng thấu vào tim cô rồi mới chịu buông tha.

Đôi môi mỏng chợt động đậy, sau nụ hôn thì giọng nói của anh trở nên khàn đặc: "Ngọc Anh, anh sẽ không phụ em."
Một giọng điệu sâu lắng, nghiêm túc không gì sánh bằng.

Con tim của Lam Ngọc Anh đập mạnh một phen.


Chủ nhật hôm sau, khi Lam Ngọc Anh mở mắt, trễ hơn ngày hôm qua một chút, dường như bên ngoài đã là mặt trời giữa ban trưa.

Không phải cô ngủ nướng mà là mới sáng sớm đã bị Hoàng Trường Minh hôn đánh thức, bộ đồ ngủ mà cô miễn cưỡng mặc vào tối hôm qua đều bị lột sạch, cuối cùng mệt quá mà ngất đi, chăn bông bên cạnh vẫn còn ẩm, trong phòng tắm có tiếng nước róc rách, chắc là mới tằm chưa được bao lâu.

Lam Ngọc Anh trở mình, vẫn còn mơ màng ngủ.

Mi mắt không kìm được mà nhằm lại, không lâu sau, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô theo tiềm thức vươn tay mò sở gối, không tìm được điện thoại mới mở mắt ra, trực tiếp ghé vào lỗ tai, mơ hồ nói: “Alo?" "Cô là ai?"
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trung niên rất hùng hồn.

Lam Ngọc Anh bị hỏi làm cho sững sờ, dường như cảm thấy có chút quen tai, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô lập tức mở mặt và phát hiện ra chiếc điện thoại thông minh cô cầm trong tay không phải là màu bạc của bản thân mà là một màu đen nam tính mà đàn ông hay chọn.

Sau đó cô nhận ra rằng mình đã trả lời nhầm điện thoại,vì cô tưởng đó là điện thoại di động của mình!
Nước chảy ào ào trong phòng tắm ngừng lại, Hoàng
Trường Minh quấn khăn tắm bước ra, thần sắc sảng khoái, giọt nước trên mái tóc ngắn chảy xuống cổ, chảy trên từng đường vẫn cơ bắp trên ngực.

Lam Ngọc Anh vẫn luôn mắc cỡ khi gặp những hình ảnh quyến rũ như vậy.

Nhưng vào lúc này, hoàn toàn không thể màng gì khác nữa, cô mặc nhanh váy ngủ vào vén chăn bước xuống.

“Rốt cuộc cũng dậy rồi à?” Hoàng Trường Minh lau tóc.

Lam Ngọc Anh không đáp lại, nhanh chóng chạy tới trước mặt anh: “Hoàng Trường Minh, phải làm sao đây!" “Hử?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày, lúc này mới nhận ra vẻ hoảng sợ trên mặt cô.

Lam Ngọc Anh căn chặt môi, lo lắng chịu không nổi: “Em vừa mới mở ngủ, vô tình đã trả lời cuộc gọi của anh! Em tưởng đó là điện thoại của em, vì vậy nên đã bắt máy...!hình như là cuộc gọi của ba anh thì phải...!
Càng về cuối giọng cô càng nhỏ lại.

Thật sự là vô cùng sâu não, không ngờ lại bắt nhầm cuộc gọi, nghĩ đến ba chữ vừa mới bị ba anh nghiêm túc chất vấn, dường như có thể thấy được vẻ mặt nghiêm túc của ông Hoàng ngay trước mặt, sau lưng truyền đến một cơn gió lạnh.


Hoàng Trường Minh nghe xong chỉ nhướng mày..

Cầm lấy điện thoại di động cô đưa qua, quả nhiên là cuộc gọi đến của ông Hoàng, nhìn thấy đôi mắt tràn đầy lo âu của cô, anh vỗ vỗ vai cô: "Không sao đâu." "Em đi tắm trước đi, anh đi trả lời điện thoại một chút." "Ừm..." Lam Ngọc Anh gật đâu.

Chỉ là cô làm gì còn tâm trí nào mà muốn đi tắm, vẫn luôn rất căng thẳng, dưới vòi hoa sen cô tuỳ tiện xả nước tắm, đánh răng xong liền chạy ra ngoài.

Hoàng Trường Minh dường như đã gọi điện thoại xong, đứng dựa lưng vào cửa sổ, trên tay vẫn cầm điện thoại di động, nghe thấy tiếng bước chân, anh quay người lại, nếp nhăn giữa hai lông mày còn sâu hơn lúc näy.

"Hoàng Trường Minh, ba anh...!ông ấy nói gì vậy?"
Lam Ngọc Anh căng thẳng hỏi, thấy anh không trả lời liền càng thêm lo lắng: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Hoàng Trường Minh cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại đã tắt đen, môi mỏng mấp máy, giọng điệu hơi cứng ngắc.

"Tối hôm qua Sunny uống thuốc ngủ." "Sao cơ?" Lam Ngọc Anh đột nhiên mở to mắt ra: "Uống thuốc ngu?
Quả nhiên là thật sự xảy ra chuyện
Vị hôn thê của anh ấy vậy mà lại uống thuốc để tự tử? "Ừm, ba anh vừa mới nói qua điện thoại, uống hết nửa lọ." Hoàng Trường Minh gật đầu, có vẻ cũng rất bất ngờ.

"Vậy cô ấy có sao không? Bây giờ thế nào rồi?" Cô nuốt nước bọt, vội vàng hỏi.

Vẻ mặt của Hoàng Trường Minh không thay đổi nhiều, anh mấp máy đôi môi đáp lại: “Phát hiện kịp thời, tối hôm qua đã được đưa vào bệnh viện súc dạ dày.

Bây giờ không sao rồi, đang nằm ở bệnh viện."
Lam Ngọc Anh gật đầu vàimg