Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 379



CHƯƠNG 379

“Mày là con trai của Mâu Chí Tình tao, trên người mày đang chảy dòng máu của tao, mày cũng là con cháu nhà họ Mâu, mày lấy tư cách gì để dạy dỗ tao?” Mâu Chí Tình căm giận trợn mắt nhìn anh.

“Tôi không có dạy dỗ ông.” Mâu Nghiên nhìn lại ông ta, giọng điệu nặng thêm: “Tất cả những gì tôi làm cũng chỉ để trả thù cho mẹ tôi!”

“Mẹ mày cũng đã chết hơn hai mươi năm, chôn trong đất đến xương cốt đều hóa thành tro! Bà ta cũng chỉ ở bên mày sáu năm, còn tao đã nuôi mày cả đời! Tại sao mày phải vì một người đã chết lâu như vậy mà hành xác người còn sống?” Mâu Chí Tình cũng gào lên: “Tao đã giải thích qua với mày vô số lần là tao không cố ý, bà ta là vợ của tao, trong bụng còn đang mang con gái của tao, là máu mủ ruột rà của tao! Chẳng lẽ tao không muốn mẹ con họ bình an khỏe mạnh sao? Chẳng lẽ chỉ khi họ chết đi tao mới có thể trở thành chủ sở hữu của Đạt Phan sao? Tao đã ôm áy náy suốt hơn hai mươi năm, mày còn muốn tao phải làm sao?”

“Ông không cố ý sao? Ha.” Mâu Nghiên cười lạnh lùng: “Câu nói thật nhẹ nhàng. Chỉ vì câu nói này của ông mà đã mất đi hai mạng người!”

“Ông đã thông đồng với Mạc Nguyên Bình để phân chia sản nghiệp vốn thuộc về nhà họ Thịnh, để Mạc Nguyên Bình từ một sĩ quan phụ tá cỏn con trở thành người giàu thứ hai ở thành phố Nam. Chẳng lẽ ông muốn tôi nghĩ rằng ông ta thực sự là một người tài giỏi trong giới kinh doanh, có thể trở nên giàu có chỉ trong một đêm sao?”

“Mạc Nguyên Bình là sĩ quan phụ tá của tao. Trên chiến trường năm đó, nếu không có ông ấy, tao đã chết từ lâu rồi. Ông ấy đã có ơn cứu mạng với tao, những giàu sang danh giá này, cũng là tao hứa hẹn cho ông ấy.” Mâu Chí Tình trả lời.

“Ơn cứu mạng của ông, dựa vào đâu lại dùng tính mạng của mẹ tôi ra trả? Đây là tài sản của nhà họ Thịnh, dựa vào cái gì mà ông đem ra để thực hiện lời hứa của mình?” Mâu Nghiên hằn học hỏi ông ta: “Mạc Nguyên Bình có lòng tham không đáy, mấy năm nay đã chiếm đoạt bao nhiêu tài sản thuộc về nhà họ Mâu ở thành phố Nam, ông không biết hay sao? Ông cho là ông ta cam chịu làm lão nhị cả đời sao?

Ông cho là những thứ ông đang có trong tay ông ta không nghĩ đến sao?”

“Ông vì một người ngoài với tham vọng lang sói, đã đẩy nhà họ Thịnh đến bước đường nào?” Mâu Nghiên nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ông để tay lên ngực tự hỏi lòng mình, nếu không có nhà họ Thịnh, nhà họ Mâu làm sao có địa vị như hôm nay? Nếu không phải mẹ tôi gả cho ông, Đạt Phan hiện giờ làm sao đến lượt ông làm chủ? Sao ông có thể dửng dưng chia cho nhà họ Mạc một nửa?”

Mâu Chí Tình bị Mâu Nghiên hỏi đến á khẩu không trả lời được, ông ta quay mặt đi và không nhìn anh nữa.

“Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không muốn truy cứu với cậu. Hiện giờ Mạc Nguyên Bình đã vào tù, mục đích của cậu đã đạt được.” Vẻ mặt ông ta có chút buồn bã: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu, dù sao ông ấy cũng là anh em nhiều năm của tôi, khi còn bé cậu cũng gọi ông ấy một tiếng chú Mạc, đừng có đưa mọi chuyện đi quá xa.”

Mâu Nghiên hiểu ý của Mâu Chí Tình.

Lần này gọi anh về, nhất định muốn giảm bớt lòng hăng hái của anh, nhân tiện muốn ép anh tha cho Mạc Nguyên Bình một con đường sống.

“Hiện tại tôi vẫn chưa nói cho ông ấy biết chuyện về Mạc Hậu, ông ấy chỉ có một đứa con gái như vậy, bây giờ đã vào tù và mất tất cả. Một người đã ngoài năm mươi, khi ra tù cũng đã không còn khả năng tự sống, đến cả một người chăm sóc về già cho đến lúc mất đi cũng không còn. Dù lỗi lầm lớn đến đâu cũng nên bù đắp.”

“Bù đắp?” Mâu Nghiên mỉm cười: “Mẹ tôi đã chết, một xác hai mạng người, ông ta lấy gì để trả? Nếu ông ta chết đi có thể đổi lại sự trở về của họ, hai mươi năm trước tôi đã sớm giết chết ông ta rồi!”

“Còn ông!” Mâu Nghiên nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ông cho rằng ông bù đắp nổi sao? Tôi nói cho ông hay, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho ông, mặc kệ ông có đáng thương ra sao, tôi đều sẽ không mảy mảy thương tình ông. Mẹ, em gái, dì út và cả ông bà ngoại của tôi, những gì ông nợ họ, ông vĩnh viễn không bù đắp được! Ông cứ sống như vậy đi, ngày đêm chịu đựng sự dằn vặt, bị cô lập hoàn toàn và cô đơn hết quãng đời còn lại!”

“Cậu hai!” Châu Phúc không nghe nổi nữa. “Tuy rằng ngày thường ông chủ có hơi nghiêm khắc với cậu, nhưng ông vẫn luôn đánh giá cao cậu. Chuyện của bà chủ có thể ông đã không làm tròn trách nhiệm, nhưng lúc ông bà cụ nhà họ Thịnh còn sống, ông chủ đã đối xử vởi họ như ba mẹ ruột. Còn cô Yên Hoa, chuyện năm đó…”