Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam

Chương 120: Trở lại tinh tế 7



Ông biết vợ ông và con trai ông vẫn luôn coi Tâm Như thành Tâm Tâm. Đây là điều do chính tay ông tạo nên, là ông ở thời điểm hai người đau khổ giống như hỏng mất liền đưa Tâm Như đến, nói họ hãy coi Tâm Như như Tâm Tâm mà chăm sóc.

Họ đã thực sự làm như vậy, làm tốt đến mức khi Tâm Tâm thật sự trở về, cả hai người đều khó chấp nhận nổi sự thay đổi. Không chấp nhận nổi sự thật người mà họ yêu thương 10 năm qua, vốn không phải là con gái ruột, em gái ruột của họ.

Ông biết, Tâm Tâm dù sao cũng là máu mủ ruột già của gia đình, vợ và con trai sẽ sớm cân bằng lại được, sẽ sớm yêu thương Tâm Tâm trở lại.

Nhưng điều ông không ngờ là, Tâm Như lại phản ứng cực kỳ gay gắt trước sự trở về của Tâm Tâm. Vợ ông và con trai ông vì không muốn Tâm Như bị tổn thương, không muốn Tâm Như cảm thấy không phải là thành viên trong gia đình nữa liền không dám tỏ ra thân cận với Tâm Tâm, thậm chí đôi khi còn khó chịu với con bé.

Ông đã từng nhìn thấy sự mất mát trên khuôn mặt con gái, thấy cô hoang mang, tự hỏi tại sao sự trở về của mình lại khiến mọi người trong gia đình không vui như vậy?

Ông muốn động viên con gái, nhưng hôm đó, vợ ông kéo ông ra một góc, khóc lóc cầu xin, mười năm qua, sau khi Tâm Như xuất hiện, đây là lần đầu tiên vợ ông lại khóc lóc cầu xin ông như vậy. Bà nói Tâm Như thực đáng thương, từ sau khi Tâm Tâm trở về Tâm Như luôn lo sợ bị bỏ rơi. Gia đình chúng ta cần phải tỏ rõ thái độ, để Tâm Như yên tâm ở lại bên cạnh chúng ta. Chỉ một thời gian thôi, đến khi Tâm Như bình ổn lại, chúng ta lại bù đắp cho Tâm Tâm sau. Nuôi Tâm Như mười năm, bà đã sớm coi con bé như con đẻ. Bà đã từng mất con gái một lần, không muốn phải nếm trải cảm giác mất con gái lần thứ hai.

Tâm Thái nhìn khuôn mặt vợ nước mắt đầm đĩa, gật đầu đồng ý.

Lúc này, nhìn con gái nằm trên giường bệnh, ông lại cảm thấy, có lẽ ông đã sai.

Nếu Tâm Tâm không bao giờ tỉnh lại, bọn họ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội bù đắp cho con bé.



Nếu vợ ông biết, sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình, vì đã không tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi được ở bên con gái tình cho cô tình yêu thương của gia đình.

Rõ ràng con gái của bọn họ thật ngoan, thật giỏi, nhưng bọn họ lại vì ổn định cảm xúc của Tâm Như mà luôn hạ thấp con bé, nói con bé không giỏi, nói con bé cư xử không giống tầng lớp thượng lưu, mọi chỗ đều là con bé mới là người không phù hợp với gia đình, mà không phải Tâm Như.

Cảm xúc của Tâm Như dần ổn định, nhưng Tâm Tâm lại dần xa cách bọn họ.

Đỉnh điểm là 3 tháng trước, sau khi Tâm Tâm bị bọn họ buộc nhận tội ăn cắp, con bé đã không về nhà nữa.

Thời gian đầu, mọi người đều thấy thực bình thường, nhưng sau một tháng, vợ ông bắt đầu hỏi ông tại sao Tâm Tâm không trở về. Sau ba tháng, tần suất vợ hỏi càng ngày càng nhiều hơn. Rốt cuộc cũng là đứa con mình đứt ruột đẻ ra, yêu thương bao nhiêu năm, mất mà tìm lại được, làm gì có người ba người mẹ nào không thương?

Ông và con trai trước khi đến đây, đã thảo luận với nhau, tạm thời giấu vợ ông chuyện này.

Tâm lý của vợ yếu đuối, ông sợ bà không chịu nổi tin tức này, đến bản thân ông là đàn ông, cũng không chịu nổi.

“Trả cho tôi cuốn nhật ký của Tâm Tâm.”

Tiêu Lưu Phong nói với Tâm Nhật An. Trước khi đồng ý cho Tâm Nhật An đến đây, hắn đã dặn Tâm Nhật An cầm cuốn sổ nhật ký đến trả lại cho hắn.