Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động!

Chương 98: Chẳng lẽ, bản tính của nàng phóng đãng như thế?



Edit: Trần Thị Nhiệt

"Ngươi...Lưu manh!" Sau khi ý thức được Đế Vô Nhai muốn làm cái gì, sắc mặt Phượng Cửu Nhi lập tức trắng bệch, thiếu chút nữa đã bị dọa ngất xỉu.

Mặc dù cả đời nàng oai hùng hiên ngang, mặc dù nàng gan dạ hơn người, măc dù nàng khí phách kiêu ngạo, mặc dù...Nhưng nàng cũng có lúc sợ hãi.

Quần áo bị Đế Vô Nhai vô tình kéo xuống, nàng hít thở hỗn loạn, gấp đến mức hai mắt đỏ bừng.

"Không được chạm vào ta, cút ra!"

Ánh mắt của Đế Vô Nhai rời khỏi ngực nàng, bắt gặp đôi mắt mờ đục có chút sương mù của nàng, lý trí mất đi, cuối xùng cũng được kéo quay lại.

Thực ra hắn không biết mình đang muốn làm gì, bàn tay chỉ hành động theo trái tim mình mà thôi.

Đã sớm nói qua, hắn là một người thuộc phái hành động.

Cuối cùng, tay của hắn trở lại đầu nàng, giữ gáy của nàng lại, đôi môi lại một lần nữa áp xuống...


"Ưʍ..."

...

Lúc Phượng Cửu Nhi chạy từ trong rừng cây ra, quần áo vẫn còn chưa chỉnh sửa.

May mắn phát hiện sớm, sau khi nghe thấy tiếng gọi của Chiến Dục Hành, nàng lập tức chỉnh sửa lại quần áo từ đầu đến chân một lần.

Quay đầu nhìn lại, sau lưng đã không còn bóng dáng của Đế Vô Nhai, cuối cùng nàng cũng thoát khỏi con cầm thú đó.

Điều đáng sợ chính là, cho dù là khinh công hay nội lực, hắn đều rất mạnh.

Mặc dù bây giờ hắn không ở đây, nhưng nàng luôn cảm thấy bất cứ lúc nào cũng đang sống ở trong tầm mắt của hắn.

Luôn cảm thấy, hắn muốn tìm nàng, thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được.

Tại sao đột nhiên lại như vậy? Đuổi theo nàng, hôn nàng, thậm chí, sờ...Cầm thú! Lần sau gặp lại nữa, nhất định phải châm phế đi cái tay heo của hắn!

"Cửu Nhi !" Chiến Dục Hành là người đầu tiên phát hiện Phượng Cửu Nhi từ trong rừng cây đi ra, hắn nhanh chóng đi tới.


Oán niệm trong đáy mắt của Phượng Cửu Nhi, còn chưa thể giấu đi ngay, kẻ khác đã đi tới trước mặt nàng.

"Cửu Nhi, muội vừa đi đâu vậy?" Giọng nói của Chiến Dục Hành hơi lo lắng.

Phượng Cửu Nhi thở dài một hơi, lắc đầu, cho dù là oán hận hay là căm phẫn, đều đã bị bản thân áp chế xuống.

Lúc lại ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Chiến Dục Hành, đáy mắt nàng mang theo ý cười ngốc nghếch: "Hành ca ca, Cửu Nhi đi bắt bươm bướm."

Ánh mắt của Chiến Dục Hành dừng ở trên người nàng, mặc dù quần áo của nàng gọn gàng, nhưng không biết tại sao, hắn lại cảm thấy có phần kỳ lạ.

Sợi tóc của nàng hơi rối, khuôn mặt...Hắn nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía sau nàng: "Tại sao mặt lại đỏ như vậy?"

Phượng Cửu Nhi sửng sốt, sau đó lập tức cười nói: "Vừa nãy có rất nhiều bươm bướm, Cửu Nhi bắt không hết, mệt quá."


Thoát chưa, không nhìn ra gì chứ?

Ánh mắt Chiến Dục Hành nhìn lại lên mặt nàng, đột nhiên ánh mắt trầm xuống, ngón tay dừng lại cằm nàng lên, năm ngón tay siết chặt, nâng mặt nàng lên.

"Vừa nãy, ai ở cùng muội?"

Trên cổ của nàng, có vết ấn ký đỏ nhạt, nhìn rất ghê người!

Trong lòng, đột nhiên nặng nề, cùng với đau đớn: "Là ai?"

Ánh mắt của Chiến Dục Hành thoáng chốc đã trở nên lạnh lẽo, cả người, vậy mà lại nổi lên một luồng sát khí.

Lúc này hắn cùng với Hành ca ca dịu dàng nho nhã trong ký ức của Phượng Cửu Nhi hoàn toàn không giống nhau, rất nguy hiểm!

Đột nhiên nhớ đến, sau khi Đế Vô Nhai hôn nàng rất lâu, khi đang thở hổn hển, đột nhiên hắn gặm lên cổ nàng một cái, giống như không khống chế được vậy!

Ánh mắt vừa rồi của Chiến Dục Hành, cũng rơi xuống nơi đó, cổ của nàng...
"Bản cung đang hỏi muội!" Dưới cằm truyền đến một cơn đau đớn, ánh mắt của Chiến Dục Hành càng lạnh lẽo hơn!

"Vừa rồi, rốt cuộc là ai ở cùng với muội?"

Chẳng lẽ, những lời Phượng Thanh Âm nói đều là sự thật, bản tính của nàng là thích lêu lổng lung tung lộn xộn cùng với nam nhân? Lẽ nào những lời đó không chỉ là lời nói xấu của Phượng Thanh Âm, mà đều là sự thật?