Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 26



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 26: Không tiêu đề


Sau 5 ngày Ngôn Âm hôn mê rốt cuộc cũng tỉnh lại, liền thấy Y Mặc ngồi xếp bằng ở bên cạnh nàng, khiến nàng thêm hoảng sợ.


"Y Mặc sao lại ở đây? chờ đã, hình như trước đó ta bị Hỗn Độn yêu thú đánh ngất xỉu..." Ngôn Âm một tay ôm đầu, một tay chống người ngồi dậy, nàng phải suy nghĩ một chút, nàng đối với tình huống hiện tại đang mơ màng.


Ngôn Âm vòng qua Y Mặc đang ngồi trên giường tĩnh tọa đi xuống giường, nhìn chung quanh một chút, phát hiện vẫn là phòng khách Triệu gia an bài cho mình, là ai đem ta về? trên người thương tích đi đâu hết rồi?


Ánh mắt hơi đổi, thấy Y Mặc đang tĩnh tọa, lại suy tư một lát, cũng hiểu đại khái, chắc là Y Mặc đem ta về, lúc đó chỉ có mỗi Y Mặc ở đó, ta còn có Hỗn Độn yêu thú, còn thương tích trên người ta, hình như cái này cũng không ổn lắm.


"Oái ~ Y Mặc đây là tiến nhập thâm độ minh tưởng sao?" Ngôn Âm cẩn thận nhìn tình huống Y Mặc một chút, không khỏi kinh ngạc thâm độ minh tưởng này cũng khó gặp một lần a, nữ chủ không hổ là nữ chủ, nhân vật chính quang hoàn rất cường đại a.


Két ~


Đột nhiên, cửa phòng bị người mở ra, Ngôn Âm quay đầu lại thấy được Thiên Nhất, không khỏi sững sốt.


"Nhị sư huynh?! sao ngươi lại ở chỗ này?"


"Ta đến cứu ngươi." Thiên Nhất đi tới trước bàn, thả bình trà trong tay xuống thản nhiên nói.


"A?" Ngôn Âm không hiểu.


"Ngươi trúng âm dương khí của Hỗn Độn yêu thú hôn mê, đại sư huynh truyền âm cho chưởng môn, chưởng môn liền ta đến cứu ngươi." Thiên Nhất nói, "ngươi hiện tại cũng đã đem âm khí trong cơ thể độ hóa thành của mình rồi, tu vi cũng đã cao lên một bậc."


Nghe vậy Ngôn Âm lúc này mới cẩn thận kiểm tra tu vi của mình, nàng kinh ngạc phát hiện chính mình sau cái xém chết liền từ trúc cơ sơ kỳ đã lên đến trúc cơ hậu kỳ, hơn nữa còn có chút khuynh hướng sắp đột phá.


"Cái này... ta chỉ bất quá buồn ngủ một chút, sao lại đến trúc cơ hậu kỳ rồi?"


"Ngươi cho là ngươi chỉ buồn ngủ một chút đơn giản như vậy sao?"


"Nói vậy là sao?"


"Trước đó cơ thể ngươi trúng hai loại khí âm dương, hai bên trùng kích khiến tính mạng ngươi như ngàn cân treo sợi tóc, ta và Y Mặc cùng hiệp lực tụ dương khí lại dẫn ra ngoài rồi chuyển vào cơ thể Y Mặc, mới cứu sống ngươi được, âm khí vốn cùng tính liên kết với ngươi, ngươi hấp thu nó tu vi tăng cao cũng không có gì lạ."


"Là Y Mặc cứu ta?!" Ngôn Âm cả kinh, trong lúc nàng hôn mê dường như nghe thấy âm thanh Y Mặc, thế nhưng đứt quãng cũng không rõ ràng, nàng không ngờ Y Mặc sẽ cứu mình, trong lòng luôn có cảm giác quái dị khó nói.


"Nếu không... ngươi cho là vì sao Y Mặc lại ngồi trên giường, nàng đang thuần hóa dương khí đã đưa vào cơ thể." Thiên Nhất rót một chén trà, uống một ngụm, từ tốn nói.


Ngôn Âm trầm mặc đôi mắt suy nghĩ, Y Mặc vì ta có thể làm đến như vậy, ở chung lâu cho đến giờ ta cuối cùng lại thiếu nàng rất nhiều tình nghĩa, nàng đối với ta thực sự quá tốt, làm vậy không phải có ý gì chứ? nhưng với tính cách ôn nhu hiền lành của Y Mặc như vậy, sao mà tính toán người khác được, nàng đến cùng là vì cái gì?"


"Được rồi, đại sư huynh đâu?" nghĩ mãi không ra Ngôn Âm nên không nghĩ nữa, quay qua hỏi Chung Ly Ngạo.


"Hắn bận xử lý chuyện Triệu gia, dù sao Hỗn Độn yêu thú đã dừng ở Triệu gia làm náo loạn đám hạ nhân trong phủ, gây ảnh hưởng rất lớn." Thiên Nhất trả lời.


"Ta hôn mê bao lâu rồi?" Ngôn Âm hỏi.


"Chừng năm ngày."


Ngôn Âm nghe xong có điều suy nghĩ, nói cách khác Y Mặc cũng đã tiến nhập vào thâm độ minh tưởng năm ngày rồi, xem bộ dạng này chắc là không thể minh tưởng xong nhanh được, âm dương khí lợi hại ta hiểu rõ, mặc âm dương khí đã tách ra nhưng uy lực cũng không nhỏ, Y Mặc sợ là trong lúc thuần hóa còn phải chịu thống khổ a!


"Được rồi, ngươi đã tỉnh, Y Mặc để cho ngươi hộ pháp, ta còn có việc phải quay về phái Thiếu Dương trước." Thiên Nhất để chén trà xuống nhìn Ngôn Âm một chút rồi nhìn Y Mặc, sau đó liền xoay người rời đi, không cho Ngôn Âm cơ hội cự tuyệt.


Ngôn Âm trừng mắt nhìn Thiên Nhất bỏ đi, nàng không phải là không nguyện ý hộ pháp cho Y Mặc, mà do trong lòng có chút kỳ quái, điều này khiến nàng có chút bất an.


"Ai nha ~ Y Mặc ngươi làm cho ta nhiều như vậy là vì cái gì?" đi tới trước mặt Y Mặc, Ngôn Âm nhíu mày không hiểu nhìn Y Mặc, phát hiện nàng thực sự không thể nhìn thấu cái người luôn ôn nhu chăm sóc mình rồi.


Nhìn chằm chằm Y Mặc hồi lâu, không nghĩ ra nguyên nhân, Ngôn Âm tự giận mình, đi tới bàn kéo ghế ra ngồi: "mà thôi, ngươi làm cho ta nhiều như vậy, ta bất quá vì ngươi hộ pháp cũng được, chuyện sau này để sau này nói đi."


Ngôn Âm chống cằm chán nản hộ pháp cho Y Mặc trong phòng, lúc đầu nàng còn chăm chú, nhưng suy nghĩ của nàng lại nhịn không được bay xa, bắt đầu nghĩ lung tung, cuối cùng không ngờ suy nghĩ lại quay về trên người Y Mặc.


Nhớ lần trước ta thâm độ minh tưởng, tỉnh lại cả người cứng ngắc, hơn nữa yết hầu khô khốc, Y Mặc nàng sau khi tỉnh lại sẽ không như vậy chứ? không được, như vậy sẽ rất khó chịu, phải nghĩ cách khi Y Mặc tỉnh lại sẽ không khó chịu được, nhưng chỗ này không phải núi Thái Dương, không có linh tuyền cho Y Mặc uống, được rồi, không phải còn linh quả trong nhẫn trữ vật sao?


Nghĩ vậy Ngôn Âm liền đứng dậy, liền chạy ra ngoài, đến trù phòng Triệu gia, hỏi hạ nhân nấu cơm mượn một cái chén lớn, dùng một cái dao nhỏ cùng một mảnh vải, sau đó nàng về phòng lấy hải linh quả ra, cắt thành miếng nhỏ, dùng vải bọc lại rồi nghiền ép thành nước trái cây, rồi cho vào chén, cuối cùng nàng được một chén nước trái cây tươi ép.


"Như vậy Y Mặc tỉnh lại sẽ có nước trái cây linh quả uống rồi, yết hầu sẽ không khó chịu, ta thật thông minh!" Ngôn Âm hài lòng nhìn chén nước trái cây.


"Ngôn Âm, ngươi tỉnh ưm ... ''


"Xuỵt!"


Đúng lúc này, biết Ngôn Âm đã tỉnh lại Triệu Phi Tuyết vội vàng chạy đến, mở cửa phòng liền gọi, Ngôn Âm từ trong phòng lao đến vội bịt miệng nàng lại.


"Phi Tuyết, ngươi nhỏ giọng một chút, Y Mặc đang thâm độ minh tưởng, không thể quấy rầy, nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma." Ngôn Âm buông Triệu Phi Tuyết nhắc nhở.


"Xin lỗi, khi nãy ta quá kích động." Triệu Phi Tuyết biết tự mình có lỗi, ngại ngùng cười, sau đó xem Ngôn Âm từ trên xuống dưới, "Ngôn Âm, ngươi thực sự khỏe rồi chứ?"


Triệu Phi Tuyết còn nhớ năm ngày trước Ngôn Âm lúc bị ôm về cả người đều là máu, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu ớt, phảng phất gió thổi thì liền tan biến.


"Không sao, ít nhiều Y Mặc và nhị sư huynh ta đến cứu, hiện tại ta rất khỏe." Ngôn Âm cười nói.


"Không có đau nhức hay khó chịu ở đâu chứ?" Triệu Phi Tuyết có chút không yên tâm.


"Không có gì, thương tổn của ta đã hồi phục hết rồi, đến cả tu vi cũng tăng lên không ít, ngươi không cần lo lắng." Ngôn Âm đưa tay chọt chọt má Triệu Phi Tuyết, cười rực rỡ,


"Ta sợ ngươi lại xảy ra chuyện." Triệu Phi Tuyết cũng không ghét Ngôn Âm chọt mặt mình, ngược lại trong lòng có chút vui vẻ.


"Ta sao lại dễ dàng gặp chuyện không may được, ngươi cứ lo xa quá." Ngôn Âm không cho là đúng.


"Cũng không biết là ai yếu tới mức nằm hết năm ngày a... "Triệu Phi Tuyết bất mãn lầm bầm.


"Phi Tuyết, ngươi mới nói cái gì?" Ngôn Âm không nghe rõ lời Triệu Phi Tuyết nói, liền hỏi.


"Không có gì, ta nó ngươi hồi phục rồi thì tốt quá." Triệu Phi Tuyết lập tức sửa lại, lời này cũng không thể để cho Ngôn Âm nghe, chính nàng nói thầm là được rồi, với tính cách ngốc của Ngôn Âm, nghe xong đoán chừng còn cãi lý với nàng một hồi cho xem.


"Được rồi, yêu vật kia mặc dù không bị giết chết, nhưng cũng đã bị trọng thương, sẽ không quay lại Triệu phủ nữa, sợ là cả Việt thành này cũng sẽ không bao giờ đến nữa, ngươi và cha ngươi đại khái có thể yên tâm rồi."


"Ừ, cái này ít nhiều cũng nhờ Ngôn Âm các ngươi, phái Thiếu Dương thực sự là lợi hại."


"Kỳ thực ta căn bản không làm gì hết, đều do đại sư huynh cùng Y Mặc làm."


"Các ngươi khi nào thì về?"


"Chờ Y Mặc thâm độ minh tưởng tỉnh lại đã, chúng sẽ trở về." Ngôn Âm quay đầu nhìn thoáng qua Y Mặc đang ngồi minh tưởng.


"Vậy thì phải chờ thêm chút thời gian rồi." Triệu Phi Tuyết có chút vui mừng, nàng vốn tưởng Ngôn Âm hồi phục xong sẽ đi liền.


"Ít nhất cũng phải hơn một tháng a, thâm độ minh tưởng không dễ tỉnh lại như vậy được." Ngôn Âm gãi gãi mặt, "cái này phải tiếp tục ở lại Triệu phủ các người làm phiền rồi."


"Không sao, các ngươi đã giúp chúng ta đuổi yêu vật kia đi, đây cũng là điều cảm tạ chúng ta nên làm." Triệu Phi Tuyết cũng sẽ không nói mình muốn Ngôn Âm ở lại lâu thêm một chút.


Ngôn Âm cùng Triệu Phi Tuyết hàn huyên một hồi, Triệu Phi Tuyết liền bị Triệu Kim Sinh phái nha hoàn đến gọi đi, nói là Triệu Kim Sinh đến tìm nàng có chuyện quan trọng cần nói, bất quá thấy biểu tình của Triệu Phi Tuyết, đoán chừng là không có chuyện gì tốt, không đúng phải nói là khi phát hiện Triệu Phi Tuyết chạy đến thanh lâu tìm nàng thì phải hảo hảo sang đó đàm luận một chút nhân sinh rồi.


Chung Ly Ngạo nghe thấy Ngôn Âm đã tỉnh cũng chạy sang thăm Ngôn Âm, phát hiện Ngôn Âm khôi phục không có gì khác thường thì liền rời đi, hắn còn nhiều chuyện phải xử lý, Hỗn Độn yêu thú này sao lại xuất hiện ở đây, nguyên nhân còn chưa làm rõ, còn nữa bọn họ không đánh chết Hỗn Độn yêu thú, ngược lại để nó chạy thoát, Hỗn Độn yêu thú này mặc kệ là trốn ở đâu, thì đó cũng là mối họa lớn, không thể không quản, còn xuất hiện ma tu của Thiên Ma giáo, toàn bộ mọi chuyện cần an bài điều tra.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Kỳ thực chương này là một chương phát sinh thêm, cũng có thể nói là Tiểu Ngôn Tử bắt đầu chân chính lần nữa đối mặt với tình cảm của chính mình và Y Mặc.