Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 317: Dọa tè ra quần



Qua hồi lâu, Cố Vân Đông mới kéo màn xe ra.

Ai biết vừa mới lộ mặt, A Cẩu A Trư liền liên tục lùi lại vài bước, la lên một tiếng, “Quỷ a.”

Cố Vân Đông trừng mắt nhìn hai người, “Kêu ai vậy.”

Cái trừng này của nàng, lại làm hai người càng là sợ đến mức run rẩy lợi hại.

Vẫn là Thiệu Thanh Viễn thực bình tĩnh, tiếng lên đánh giá một hồi, “Hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng ban đầu của ngươi.”

“Không có việc gì, dù sao quỷ đều chỉ có một dạng, Hồ thị cũng nhận không ra ta rốt cuộc có phải biểu tỷ hay không.”

Tóc rối tung xõa ra, một khuôn mặt trắng bệch, khóe mắt lỗ mũi đều chảy máu loãng, vành mắt chung quanh quầng thâm dày đặc, hơn nữa còn miệng rộng môi đỏ tươi, người nào nhìn đến đều bị dọa chết, nào lo lắng nhận ra ai hay không.

Nếu Hồ thị thực sự có cái can đảm này, Cố Vân Đông đều phải bội phục nàng.
Cố Vân Đông vừa rồi đã ở trong xe ngựa nhìn vào gương, tỏ vẻ thực vừa lòng.

Nàng lúc này mới nhìn về phía A Cẩu A Trư, hai người chậm rãi dựa vào nhau, như muốn sưởi ấm cho nhau vậy.

Thật sự, bị Cố cô nương nhìn một cái, cảm giác hồn phách đều bị bay đi rồi, thật sự sợ hãi a.

Cố Vân Đông lại liếc nhìn bọn họ một cái, “Đến phiên các ngươi.”

“Ta, chúng ta? Chúng ta phải làm gì?”

Cố Vân Đông từ trong xe ngựa lấy ra một số đồ vật, “Giả làm Hắc Bạch Vô Thường.”

Không cần a, bọn họ còn muốn cách nàng xa xa mà.

Hiện tại ban ngày nhìn vào còn khϊếp sợ, buổi tối nếu phải ở bên người nàng, chắc bọn họ tè ra quần mất.

Cố Vân Đông mới mặc kệ bọn họ, làm hai cái mũ cao cao, tốt xấu gì phải đem thân ảnh hai người kéo cao một chút, có cảm giác áp bách.
Hỡn nữa lưỡi dài cộng thêm quầng thâm mắt, là hình tượng đặc trưng.

Chờ đến khi hóa trang xong, đoàn người trực tiếp đi Thượng Bắc thôn, chờ lúc trời tối, mới từ trong xe ngựa đi xuống, thẳng đến Đinh gia mà đi.

A Cẩu A Trư tốt xấu gì cũng thích ứng được với lớp hóa trang của Cố Vân Đông, hiện giờ thế nhưng còn cảm thấy có vài phần thú vị.

Thiệu Thanh Viễn đứng ở trong viện cho thông khí, Cố Vân Đông đi đến phòng của Hồ thị cùng Đinh phụ, cùng A Cẩu A Trư sắm vai Hắc Bạch Vô Thường đứng ở ngay mép giường.

Nàng duỗi tay vỗ vỗ mặt Hồ thị, Hồ thị cau mày vung tay lên, xoay người tiếp tục ngủ.

Cố Vân Đông nhíu mày, để A Cẩu đi lên đem người đánh thức.

Nhưng Hồ thị này chính là ngủ giống như lợn chết, gọi như thế nào lay như thế nào cũng không tỉnh.
A Trư vung tay lên, “Để cho ta tới.”

Hắn đi lên liền kéo đầu Hồ thị ra bên ngoài giựt, một sợi, hai sợi ba sợi…

Cố Vân Đông, “…” Sau này ngươi đem người ta giựt thành đầu hói thì làm sao bây giờ?

Còn may biện pháp này hiệu quả, Hồ thị đau đến xuýt xoa một hơi, xoa xoa đôi mắt.

Ai biết vừa mở mắt, trước mặt liền đột nhiên xuất hiện ba gương mặt khủng bố làm người ta tiểu ngay trong quần.

“A….” Hồ thị hét lên một tiếng, nhanh chóng bò dậy, vừa lúc ngồi đè lên ngón tay của Đinh phụ, đau đến mức hắn cũng đột nhiên bừng tỉnh lại đây.

Cố Vân Đông ‘hư’ một tiếng, “Đừng kêu.”

Hồ thị nháy mắt cứ như bi người ta bóp họng, trừng mắt run run rẩy rẩy nhìn ba người trước mặt.

Đinh phụ cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, một chữ đều nói không nên lời.
Cái mũi của Cố Vân Đông nhịn không được trừu trừu, như thế nào lại nghe mùi khai khai của nướ© ŧıểυ vậy?

Nàng liếc Hồ thị một cái, có chút muốn chạy, rốt cuộc vẫn là ngưng thở nhịn xuống.

“Nương a….” Nàng sâu kín kêu một tiếng.

Hồ thị lại là cất giọng run run, “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi là ai? Ta không quen biết ngươi a, ô ô ô …”

“Ngươi không quen biết ta sao, ta là Mộ Lan a. Ta chết rất thảm a….”

“Mộ, Mộ Lan? Ngươi tới tìm ta làm gì, ngươi đã chết, nhưng, nhưng không phải là ta hại chết ngươi a, ô ô, ngươi buông tha ta đi.”