Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 302: Bốn người



Cố Vân Đông nói xong, lại hung hăng uống thêm một ngụm nước.

Thiệu Thanh Viễn duỗi tay, muốn vỗ vỗ vai của nàng, chỉ là bị Dương thị giành trước một bước, “Đông Đông, đừng tức giận, đừng tức giận.”

Cố Vân Đông xoa xoa thái dương, “Ta cũng không phải nói hắn không thể tìm người khác, Đinh Kim Thành cũng chỉ mới có đầu hai mươi. Nhưng hắn cũng không cần gấp gáp như vậy đi? Biểu tỷ của ta gả cho hắn, quả thực chính là ủy khuất nàng.”

Nàng trong lòng có tức giận, vì Biển Mộ Lan hồng nhan bạc mệnh, cũng vì đại cô cô mất tích đến nay còn chưa có thông tin.

“Còn có Nguyên Trí, cư nhiên bị hắn đưa đến nhà họ Cố.”

Cố Vân Đông nguyên bản cũng không muốn đi nhà họ Cố, nàng chỉ là muốn hỏi thăm tin tức của Cố Đại Giang, nếu là hắn không ở nhà cũ Cố gia, nàng liền lén lút tìm người thu thập Cố gia một trận, cũng không cần chạm mặt, miễn cho phiền toái.
Nhưng hiện tại không được, nàng không thể để Biển Nguyên Trí ở Cố gia.

Đại cô cùng dượng sinh tử không rõ, biểu tỷ lại hương tiêu ngọc vẫn, Biển Nguyên Trí có thể là người duy nhất còn lại của Biển gia.

Cố Đại Giang giữa nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, nhưng Cố Vân Đông chỉ thừa nhận đại cô cùng tiểu thúc là thân nhân, cho nên nhi tử của đại cô, nàng không có khả năng mặc kệ.

Thiệu Thanh Viễn là mặc kệ nàng làm cái gì đều ủng hộ nàng, “Hiện tại xem ra, nên đi tìm người đến Cố gia hỏi thăm tình huống, xem thử Cố thúc có hay không đã trở về đây.”

Cố Vân Đông gật đầu, vừa đúng lúc này, chủ nhân tiệm cơm Hưng Thịnh đã trở lại.

Hắn cư nhiên còn nhận ra được Dương thị, nhìn thấy nàng ở đây liền lập tức đi tới.

Biết Cố Vân Đông là nữ nhi của Cố Đại Giang, hắn hơi hơi lắc lắc đầu, thở dài một hơi, nói, “Ta và cha ngươi cũng được coi như là bằng hữu, lúc trước ăn Tết ta còn đi Cố gia hỏi qua, nghĩ nếu hắn đã trở lại, còn để hắn tới tiệm cơm chỗ ta làm tiên sinh trướng phòng, cha ngươi làm việc nghiêm túc, lại có học vấn, ta là dùng cách của hắn, hiện giờ sinh ý chậm rãi tốt lên, để hắn tới hỗ trợ ta có thể nhẹ nhàng rất nhiều. Đáng tiếc…”
Hắn lắc đầu, “Gia gia nãi nãi kia của ngươi cư nhiên nói cả nhà các ngươi đều đã chết ở bên ngoài, ta liền cảm thấy kỳ quái, như thế nào liền trùng hợp như vậy, những người khác đều sống sót, chỉ có một nhà các ngươi ngay cả một người cũng không qua được. Không nghĩ tới hiện tại nhìn thấy ngươi cùng nương ngươi, ta đoán rằng cha ngươi khẳng định cũng còn sống, nói không chừng cũng đang tìm các ngươi.”

“Đúng vậy, ta cũng tin tưởng hắn còn sống.” Cố Vân Đông cảm tạ hắn, lúc này mới cùng Dương thị Thiệu Thanh Viễn ra cửa.

Một lần nữa trở lại khách điếm, Cố Vân Đông liền nhìn ra tâm trạng Dương thị rất suy sút.

Nàng vội vàng trấn an, “Nương, chờ chúng ta đem Nguyên Trí mang ra tới liền về nhà được không? Nói không chừng cha đã tìm được nhà chúng ta đi, người nghĩ đi a, chúng ta ở đây tìm cha, cha cũng khẳng định đang tìm chúng ta, có khả năng liền bỏ lỡ đúng không?”
Dương thị nghe xong quả nhiên tâm tình tốt lên rất nhiều, hơi hơi gật gật đầu, “Ta rất nhớ A Thư cùng Khả Khả, ta đi chơi trò chơi ghép hình.”

Nàng vào phòng, Cố Vân Đông lại đang cân nhắc như thế nào đem Nguyên Trí về đây.

“Trước tìm người hỏi thăm tình huống bên Cố gia kia đi.” Thiệu Thanh Viễn nói.

Cố Vân Đông cũng tán đồng, “Chỉ là tìm ai hỏi thăm?”

Thiệu Thanh Viễn liền hướng tới phương hướng cửa nhìn thoáng qua, Cố Vân Đông ngẩn người, theo tầm mắt hắn nhìn lại, ngay sau đó, đột nhiên mở to hai mắt.

“Bọn họ…”

Ngoài cửa lục tục tiến vào bốn người, nhìn thấy bọn họ lập tức giơ lên một mạt xán lạn cười, vội vã liền chạy tới.

“Thiệu đại ca, chúng ta ngồi xe la lại đây, chính là xe la kia đi đặc biệt chậm, nó còn ị phân, nhìn thấy cỏ liền một hai phải ăn, chúng ta bốn người hợp lại cũng không kéo nó nhúc nhích được. Thế nên, liền tới chậm, hắc hắc, đừng trách móc, đừng trách móc.”