Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 300: Ở thân cận



Cố Vân Đông trong lòng hiện lên một tia dự cảm bất hảo, đột nhiên đứng lên, “Hắn ở đâu?”

Thiệu Thanh Viễn cách đó không xa vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của bên này, thấy nàng nổi giận, vội trấn an Dương thị để nàng ngồi một mình ăn chút gì đó, chính mình thì đi nhanh đến bên người nàng.

“Làm sao vậy?”

Vừa nói chuyện, tầm mắt sắc bén của hắn cùng dừng đến trên người Đinh Kim Thành.

Không chỉ là hắn, tầm mắt những người khác cũng đều tập trung đến bàn cơm của bọn họ.

Cũng may tiệm cơm Hưng Thịnh không lớn, lúc này bên trong cũng chỉ có vài người mà thôi.

Đinh Kim Thành nguyên bản đã bị Cố Vân Đông đột nhiên phát hỏa dọa sợ, lúc này lại gặp Thiệu Thanh Viễn, tức khắc nhịn không được rùng mình, vội vàng giải thích nói, “Hắn không có việc gì, Mộ Lan trước khi chết bảo ta chiếu cố Nguyên Trí, ta dẫn hắn trở lại, hắn hiện tại ở nhà họ Cố.”
Nhà họ Cố??

Hắn cư nhiên đem Biển Nguyên Trí đưa đến nhà họ Cố.

Đáng chết, Cố lão đầu cùng Triệu thị là người nào nàng đã quá rõ ràng, đại cô cùng dượng mất tích ở đâu còn không rõ, bọn họ có thể hảo hảo chiếu cố Biển Nguyên Trí mới có quỷ.

Trừ phi… Cố Đại Giang ở đó.

Nghĩ vậy, nàng vội vàng hỏi Cố Đại Giang có phải hay không đã trở lại.

Lúc này liền thấy một phụ nhân trung niên từ rất xa đi tới, trên tay nàng còn lôi kéo một nữ tử tuổi trẻ khác, hai người vừa nói chuyện vừa hướng bên này đi đến, “Kim Thành a, ngươi đã gọi món ăn chưa, ta giới thiệu với ngươi…”

Lời nói còn chưa nói xong, vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy kế bên Đinh Kim Thành còn có cả Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn.

Phụ nhân trung niên kia hơi hơi sửng sốt, đánh giá hai người trước mặt, đột nhiên cười nói, “Các ngươi là bằng hữu của Kim Thành nhà chúng ta sao?”
Cố Vân Đông còn chưa nói lời nào, liền nghe được Đinh Kim Thành vội vàng phủ nhận, “Không, nương, bọn họ chỉ là muốn hỏi thăm ta chút chuyện mà thôi.”

Nương của Đinh Kim Thành là Hồ thị liền cười nói, “Chuyện gì a, các ngươi cứ hỏi ta, chuyện làng trên xóm dưới ở đâu, ta cái gì cũng biết.”

“Không cần, ta hỏi xong rồi.” Cố Vân Đông tâm tình thật không tốt, mang theo Thiệu Thanh Viễn trở lại bàn của chính mình.

Thiệu Thanh Viễn trước khi đi lạnh lùng liếc Đinh Kim Thành một cái.

Người sau ngay cả đầu cũng không dám quay lại, chỉ có thể cười gượng ngồi xuống, trán còn điểm điểm mồ hôi.

Hồ thị cũng mang theo cô nương bên người ngồi xuống, cười nói, “Ngươi xem Kim Thành nhà chúng ta này, đều khẩn trương lắm rồi, trời lạnh này mà còn đổ mồ hôi.”
Tưởng cô nương nhìn Đinh Kim Thành lâu hơn một chút, hơi hơi buông đầu nhỏ giọng nói, “Đinh đại ca khá tốt.”

“Chính là một cái đầu gỗ a, cái gì cũng không nói.” Hồ thị giả vờ răn dạy một tiếng, dưới bàn lại đạp hắn một chân.

Lúc này Đinh Kim Thành nào dám nói chuyện, tuy rằng không quay đầu lại, nhưng hắn có thể cảm giác được cái ánh mắt như kim chích sau lưng vậy.

Vốn dĩ trường hợp như vậy đã không tốt, cố tình còn bị nhà mẹ đẻ của Mộ Lan gặp phải.

Hồ thị lại kêu hắn vài lần, “Kim Thành, Kim Thành, ngươi làm sao vậy? Kêu ngươi vài câu ngươi cũng không có phản ứng, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Đinh Kim Thành lại đột nhiên lắc đầu, nói với cô nương đang ngồi đối diện, “Tưởng cô nương xin lỗi, ta hiện tại còn chưa có muốn thành thân lần nữa, nương tử của ta vừa mới mất nửa năm nay, ta này… xuy…”
Hồ thị hận không thể đem chân của hắn dẫm nát, bịt miệng hắn ngay lập tức.

Ý cười trên mặt Tưởng cô nương cũng cứng lại rồi, nháy mắt liền suy sụp xuống, thanh âm lãnh đạm nói, “Ngươi có phải hay không hiểu lầm cái gì? Hôm nay chỉ là ta vừa khéo gặp phải Hồ thẩm, nàng nói tiệm cơm này hương vị không tồi, ta liền đến đây nhìn một cái. Nhưng hiện tại xem ra, mặt tiền cửa hàng này quá nhỏ, ta có chút không thoải mái. Các ngươi chính mình ăn đi, ta liền đi trước.”

Nói xong nàng liền đứng lên bỏ về.

“Ai…” Hồ thị muốn kêu nàng, nhưng vừa thấy người trong tiệm cơm đều quay đầu nhìn nàng, tức khắc câm miệng.

Ngay sau đó đột nhiên xoay đầu, trừng mắt với Đinh Kim Thành.