Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 289: Chính là Cố Vân Đông phóng hỏa



Cảnh chủ nhân cũng đứng lên, vội vàng chạy ra khỏi phòng

Vu Hữu Vi cái gì cũng không rảnh lo, vô cùng lo lắng hướng phía sau viện môn chạy tới.

Chạy tới lại phát hiện cửa sau căn bản là mở không ra, hắn nhanh chóng quay đầu lại đi tìm rìu đem tới.

Không nghĩ tới lại bị Cảnh chủ nhân đang đồng dạng chạy tới đoạt lấy, hắn sửng sốt, “Chủ nhân, ta…”

“Ta cái gì mà ta, ngươi chạy cái gì, không ngửi được thảo dược trong y quán chúng ta đều sắp bị đốt trụi rồi sao? Chạy nhanh đem dược cứu ra cho ta.”

Nói xong hắn một chân đem Vu Hữu Vi đá vào nhà kho, lửa là từ đại đường bên kia đốt lại đây, dược quầy của đại đường sợ là không giữ được nữa, nhưng nhà kho còn nhiều dược hơn, đó là toàn bộ tài sản của hắn, nếu để cháy rụi, thì còn mở y quán cái rắm, chờ táng gia bại sản đi.
“Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám chạy, thì chờ ta đánh gãy chân của ngươi đi.”

Vu Hữu Vi nhìn đến lửa còn chưa lan đến nhà kho, khẽ cắn môi, đi vào.

Cảnh chủ nhân đem rìu ném sang một bên, cũng đi theo vào nhà kho.

Hai người từng chút từng chút đem dược liệu dọn đến trên xe đẩy, mệt đến mồ hôi đầy đầu, tay đau lưng đau, chỗ nào cũng đau.

Mắt thấy lửa gần cháy lan đến bên này, nhưng dược liệu mới chỉ dọn được một phần ba, Vu Hữu Vi lui bước, “Chủ nhân, ta nhanh trốn đi, bằng không sẽ không kịp đâu.”

Lúc này, ngoài cửa đã truyền đến thanh âm người đi cứu hỏa, hậu viện cũng giống như có người giúp đỡ phá cửa.

Cảnh chủ nhân yên tâm, đối với hắn hứa hẹn đủ điều, “Cuối cùng một người lại khiêng một túi ra, đem mấy cái hộp đồ vật ở tận cùng bên trong kia lấy ra cho ta.”
Vu Hữu Vi vội đi vào, lúc này người bên ngoài đã phá được cửa rốt cuộc tiến vào.

Ánh mắt đầu tiên liền nhìn đến hai người đang ở trong làn sương khói nồng đậm đang dọn kho dược, thiếu chút nữa thiếu khí sắp ngạt thở rồi.

“Hai người các ngươi đầu óc bị nước vào rồi sao? Lửa lớn như thế cháy lan qua đây rồi, các ngươi không nghĩ các tránh đi cũng không nghĩ cách cứu hỏa, thế nhưng còn muốn đi dọn dược liệu, tiền tài so với mạng người quan trọng hơn sao?”

Người bên ngoài sôi nổi tiến vào, múc nước múc nước, cứu hỏa cứu hỏa.

Còn may người ở phụ cận không phải rất gần đám cháy, lại phản ứng kịp thời, lúc này mới không lan ra quá lớn.

Cố Vân Đông còn không biết sự tình ở Nhân Tâm y quán có bao nhiêu lớn, nàng bồi Dương thị cơm nước xong liền nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau liền chuẩn bị thu thập đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Ai biết mới vừa đi ra khỏi cửa khách điếm, đột nhiên lại có một đám người phần phật hùng hổ lại đây.

Vu Hữu Vi cầm đầu đám người giơ ngón tay run rẩy lên chỉ vào nàng, nói, “Chính là nàng, chính nàng là người phóng hỏa đốt y quán của chúng ta, chính là nàng.”

Cố Vân Đông kinh ngạc, phóng hỏa? Đốt y quán?

Vu Hữu Vi trên mặt đen tuyền, quần áo cũng rách tung tóe, nàng thiếu chút nữa đã không nhận ra.

Đây là…

Đại khái cũng là vì như thế, Dương thị không nhận ra hắn, cho nên không có bất an hoảng loạn như hôm qua, chỉ là ngây thơ bắt lấy tay của Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông lại nhướn mày, “Tên kia, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói cũng không thể nói bậy, cái gì mà phóng hỏa đốt y quán, đã phát sinh sự tình gì phiền toái ngươi nói rõ ràng một chút.”
“Tên kia cái gì, ta là Vu Hữu Vi, ngươi hôm qua còn đánh ta, ngươi quên rồi sao?” Hắn dùng sức lau một phen mặt, nhưng tay áo kia cũng màu đen, làm cho mặt càng lau lại càng bẩn.

“Cô nương, ngày hôm qua ban đêm Nhân Tâm y quán bị cháy, buổi sáng hôm nay mới dập tắt. Chủ nhân của y quan Cảnh Nghĩa bị thương ở chân, dược liệu ở đại đường trong một đêm đều thành tro. Đại phu y quán là Vu Hữu Vi báo án ngươi là vì trả thù hắn mới cho người phóng hỏa, thỉnh cô nương theo chúng ta đi một chuyến về nha môn.”

Một bộ khoái dáng người cao lớn đi tới, trưng một khuôn mặt lạnh đối với Cố Vân Đông nói.