Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 247: Nương ta chỉ là đang bảo hộ ta



Cố Vân Đông hốc mắt nóng lên, xoa xoa lưng của Dương thị, “Ân, ta không sợ.”

Nàng nói xong còn liếc mắt nhìn Phó Minh một cái, ánh mắt lạnh lẽo dày đặc, lại vẫn là bất động thanh sắc đứng lên đem Dương thị chắn ở phía sau mình.

Mọi người bên kia rốt cuộc phản ứng lại đây, thôn trưởng sắc mặt đại biến, rống lớn nói, “Còn thất thần làm gì, nhanh nhanh đi thỉnh đại phu a, hai người các ngươi, nhanh chóng đem Phó Minh nâng đi.”

Sự tình phát sinh ở trước cửa nhà thôn trưởng, tự nhiên trước tiên nâng người vào bên trong nhà hắn.

Cố Vân Đông cùng Dương thị cũng bị ngươi ta vây quanh, xảy ra chuyện như vậy, khẳng định không thể đi.

Phó Minh tuy rằng cũng mới đến Phú Quý thôn không được mấy tháng, nhưng rốt cuộc cũng cưới Tôn quả phụ, cũng được xem như người của Phú Quý thôn này. Người ngoài này đả thương người Phú Quý thôn bọn họ, tổng phải có cái công đạo, hơn nữa công đạo này còn không thể thấp.
Chuyện này ngay cả thôn trưởng cùng Tưởng thị đều không thể đứng ở bên nàng được.

Cố Vân Đông cùng Dương thị một lần nửa bị thỉnh vào nhà của thôn trưởng, thôn trưởng để người nhìn các nàng, xem tình huống của Phó Minh bên này rồi sẽ quyết định sau.

Đại phu trong thôn thực mau đã được mời tới, nhìn nhìn Phó Minh, còn may, không tắt thở, người còn sống.

Sức lực Dương thị không phải rất lớn, cục đá kia cũng không sai biệt lắm bằng một cái nắm tay, tuy rằng có đầu nhọn những cũng không phải thực sắc bén, cũng không trí mạng.

Chỉ là máu kia chảy quá nhiều, nhìn thực dọa người.

Chỉ là người vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, cũng không biết sẽ thế nào.

Đại phu kia cấp dược thượng châm còn giúp băng bó tốt, lại xem tình huống, nếu là hiện tại không có việc gì trong chốc lát lại đột nhiên ngỏm củ tỏi thì làm sao bây giờ?
Tưởng thị ở bên ngoài nghe được đại phu nói, lặng lẽ đi ra ngoài, chạy đến phòng của hai mẹ con Cố Vân Đông, đối với thôn dân trông coi các nàng nói, “Ta lại đây hỏi các nàng bạc khám bệnh.”

Thôn dân để cho nàng đi vào, Tưởng thị vào cửa liền thấy Cố Vân Đông vẻ mặt bình tĩnh, còn có thừa lực kiên nhẫn trấn an Dương thị đang thấp thỏm bất an.

Lòng nàng hơi hơi thở dài một chút, nha đầu Cố gia này thật sự không phải tiểu cô nương bình thường, trách không được dám một mình mang theo mẫu thân vạn sự không biết gì xa nhà.

Chỉ tiếc, Dương thị tuy rằng có một tấm lòng yêu thương con cái, rốt cuộc vẫn là gây ra họa.

Nàng thực mau đi đến bên hai người, đối với Cố Vân Đông mỉm cười, đột nhiên cảm thấy cũng không có gì lo lắng, nàng liền nhỏ giọng nói tình huống của Phó Minh.
Cố Vân Đông gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Tưởng thị lại nhìn thoáng qua Dương thị, nhỏ giọng, “Nương của ngươi nàng như vậy, các ngươi về sau còn sẽ gặp loại sự tình như vậy, nàng chỉ sợ sẽ liên lụy…”

“Nương ta rất tốt, thẩm, nương ta chỉ là đang bảo hộ ta.”

Giờ phút này Cố Vân Đông, đã hoàn toàn quên chính mình lúc vừa mới đến thế giới này, quên cái suy nghĩ ba người Dương thị sẽ làm liên lụy mình.

Hiện giờ mặc kệ là Dương thị hay là Vân Thư Vân Khả, đều đã trở thành người nhà cùng trách nhiệm của nàng.

Nàng sẽ bảo hộ bọn họ, cho dù hôm nay Phó Minh thật sự đã chết, nàng cũng sẽ không để nương xảy ra chuyện.

Tưởng thị đột nhiên mạc danh có chút hâm mộ Dương thị, nếu là chính mình có một ngày choáng váng, ngây ngốc, gì cũng không hiểu còn mang đến phiền toái cho nữ nhi nhà mình, nàng có hay không sẽ được đãi ngộ như Dương thị?
Cũng đã có câu trước giường bệnh vô hiếu tử, tựa như A Quang của thôn bọn họ, cũng được nổi danh là đại hiếu tử, nhưng khi nương hắn sinh bệnh không thể tự gánh vác, hắn còn không phải không kiên nhẫn về nhà?

Đang nghĩ ngợi tới đâu, đột nhiên nghe được ở cửa truyền đến một đạo thanh âm bén nhọn.

Tưởng thị sắc mặt khẽ biến, vội đứng lên, nhắc nhở Cố Vân Đông, “Là Tôn quả phụ tới, không đúng, hiện tại không phải quả phụ. Ai nha, tóm lại chính là nương tử hiện tại của Phó Minh, ta đi ra ngoài xem một chút.”