Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 203: Ta là người Vĩnh Phúc thôn



Cố Vân Đông không để ý tới người nọ, tiếp tục nói, “Còn có một việc quan trọng phải nói rõ ràng trước, bởi vì lần này mướn ít nhân công, cho nên sẽ ưu tiên chọn thôn dân của Vĩnh Phúc thôn trước. Bất quá mọi người yên tâm, chờ về sau khi xưởng…”

“Ta chính là người Vĩnh Phúc thôn a, tuyển ta tuyển ta.” Người nọ lại kêu lên một tiếng.

Cố Vân Đông vốn là người không có tính nhẫn nại cao, huống chi người này liên tiếp đánh gãy lời nói của nàng, ánh mắt nàng lạnh lùng bắn về phía nữ nhân vừa nói chuyện kia.

Nhìn tuổi không lớn, bộ dáng cũng chỉ khoảng 17 - 18 tuổi, lại mặc đồ theo kiểu phụ nhân, hẳn là đã gả cho người ta.

“Cho dù ngươi là người Vĩnh Phúc thôn, ta cũng sẽ không tuyển ngươi.”

Người nọ nguyên bản trên mặt còn mang theo tươi cười, nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức mặt nghiêm, “Ngươi vì sao không chọn ta? Bằng gì không chọn ta, ta làm việc nhanh nhẹn người cũng cần mẫn, chính ngươi vừa rồi không phải cũng nói yêu cầu đó sao? Ta không tốt sao?”
Đổng thị ở một bên hừ lạnh nói, “Ngươi nơi nào là người Vĩnh Phúc thôn, ngươi đã gả đi ra ngoài, không còn thuộc Vĩnh Phúc thôn nữa rồi.”

Các thôn dân khác biết được danh ngạch ít, lúc này có thể thiếu một người ứng tuyển liền thì mình lại có thêm một phần cơ hội, tự nhiên là phụ họa, “Đúng vậy, ngươi đã gả đến nhà Lương gia rồi, như thế nào lại còn có mặt mũi đến Vĩnh Phúc thôn nói mình phù hợp yêu cầu?”

“Lý Hương Xuân, ngươi đừng có chạy tới nơi này xem náo nhiệt, nhanh nhanh về nhà chăm hài tử đi.”

“Đi nhanh đi đi nhanh đi, đừng ở đây tranh giành với chúng ta.”

“Lời nói của Vân Đông còn chưa xong đã chen mồm chen miệng vào, đúng là không hiểu quy củ.”

Lý Hương Xuân thiếu chút nữa dậm chân, trừng mắt nhìn mấy ngươi đang nói chuyện, “Ta cho dù là gả cho người ta, thì ta vẫn là người của Vĩnh Phúc thôn, ta liền không đi, ta phải đi xưởng gì kia của nàng làm việc.”
Nói xong lại nhìn về phía Cố Vân Đông, “Xưởng gì kia của ngươi khi nào bắt đầu làm việc, ta là người thứ nhất.”

Cố Vân Đông đều bị tức đến cười, nguyên lai là gả đi ra ngoài, trách không được có cái bộ dáng cho rằng ‘nàng tuổi còn nhỏ da mặt mỏng dễ khi dễ’ kia.

“Lời nói của ta ngươi không nghe rõ sao? Ta không chọn ngươi, ngươi có thể biến đi.”

Lý Xuân Hương mở to hai mắt nhìn, “Ngươi cái nha đầu này, ngươi nói chuyện kiểu gì thế. Ngươi kêu ai biến, ngươi chỉ là một tiểu nha đầu vừa mới tới Vĩnh Phúc thôn không bao lâu, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?”

Cố Vân Đông hoàn toàn không có kiên nhẫn, trực tiếp nói với Đồng Thủy Đào, “Đem nàng ném xa một chút.”

Đồng Thủy Đào đã sớm nóng lòng muốn thử, nữ nhân này vừa nhìn đã khiến người ta khó chịu, nàng ta mới là kẻ không hiểu chuyện đấy, cứ chọn thời điểm tiểu thư nói chuyện là đánh gãy, tiếng nói còn đặc biệt lớn.
Nàng hướng tới Lý Xuân Hương đi qua, người kia căn bản là không đem cái bộ dáng nhu nhu nhược nhược của Đồng Thủy Đào để vào mắt, cười lạnh bất động.

Cho đến khi Đồng Thủy Đào chỉ cần một bàn tay quặc trụ eo nàng đem nàng kéo ra bên ngoài, mọi người mới đột nhiên hít một ngụm khí lạnh.

Lý Xuân Hương này một chút cũng đều không gầy a, đặc biệt là sau khi sinh hài tử xong cân nặng cũng không xuống, huống chi lớn lên so với nha đầu kia còn cao to hơn một ít, hôm nay thế nhưng lại bị người nhẹ nhàng nâng lên.

Lý Xuân Hương mở to hai mắt kinh ngạc nhìn, ngay sau đó vội vàng hướng về phía một bên hô, “Ngươi là người chết hay sao, không thấy được nương tử của ngươi bị người khác khi dễ à?”

Một nam nhân gầy nhưng rắn chắc ở bên cạnh lập tức vọt ra, cũng không nhìn Đồng Thủy Đào, ngược lại đối với Cố Vân Đông kêu la, “Ngươi nhanh kêu nàng ta thả người, có nghe hay không? Bằng không ta liền…”
“Ngươi liền cái gì?” Thanh âm lạnh lùng từ phía sau hắn truyền đến.

Thanh âm này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức làm nam nhân kia cảm giác trên người phát lạnh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Lý Xuân Hương cũng nhìn người tới ngây ngẩn cả người.