Ninh Thư Trùng Sinh

Chương 36: Nghỉ ngơi



Nham Cánh nán lại nói một lúc nữa mới rời đi, trước khi đi còn cố ý dặn dò cậu phải chăm sóc cho bản thân, không được để mình lại mệt nhọc quá độ nữa, về mặt ăn uống cũng phải chú ý nhiều hơn, cậu ghi nhớ hết những lời dặn đó, nhưng không để trong lòng.

Trên đời này có muôn ngàn vạn người, mỗi người đều có hoàn cảnh sống khác biệt, đây có lẽ chính là số mệnh, cậu dù không tin tưởng vào vận mệnh, tuy nhiên gặp được người đàn ông tên Lý Nghiêm Hi này, tiếp xúc với anh càng nhiều, cậu càng bất lực nhận ra, có một số việc, chỉ dựa vào mỗi bản thân cậu là không cách nào chi phối được.

Tựa như cậu với đôi bàn tay trắng của hôm nay, mà người đàn ông đó lại mạnh mẽ đến thế, ngay cả những người bên cạnh anh tất cả đều biểu hiện ra ngoài một loại tự tin, ung dung mà cậu không cách nào sánh được cùng với năng lực xuất sắc khiến người khác phải hâm mộ.

Căn phòng một lần nữa rơi vào an tĩnh, Ninh Thư nhìn Lý Nghiêm Hi lại quay về phía mình, bèn nói: “Anh về trước đi, một mình tôi trong này cũng không sao đâu.”

Ánh mắt người nọ khẽ trầm xuống, “Tôi ở đây với em.”

Ninh Thư cười, “Tôi lớn như vậy rồi anh còn không yên tâm sao?”

Nào biết đối phương nghe xong lại rất nghiêm túc gật đầu, “Tôi quả thật rất không yên tâm về em.”

Nụ cười trên môi cậu thoắt cái cứng đờ, phát hiện mình căn bản không phải là đối thủ của người này, bất kể là nhìn từ góc độ nào, kết quả không cần nói cũng đã rõ ràng.

“Tối ngay ngủ một giấc thật ngon, sáng mai là em có thể xuất viện.” Lý Nghiêm Hi ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, nhìn cậu khẽ giọng, Ninh Thư cúi đầu, chỉ ừ một tiếng mơ hồ. Xung quang rất im lặng, bầu không khí quanh quẩn hai người có vẻ trong trẻo đến lạ, im lặng như vậy quả thật khiến cậu không biết phải làm sao đây nữa, cậu chưa bao giờ gặp Lý Nghiêm Hi trong một tình cảnh thế này cả.

Người đàn ông đột ngột đứng lên, từng ngón tay thon dài đặt lên bờ vai cậu, khẽ ấn cậu nằm lại xuống giường, động tác dịu dàng lại cẩn thận, đoạn nói: “Sắp mười một giờ rồi, ngủ đi.”

Ninh Thư gật đầu, dằn lại sự rung động vừa mới dâng lên trong lòng, ngay khoảnh khắc vừa rồi, cậu thế nhưng đã nghĩ… nghĩ là…

Lắc đầu, giũ mớ suy nghĩ kỳ quái đó ra khỏi, sau đó nhắm mắt lại.

Cậu quả thật là mệt mỏi, dù ban ngày đã ngủ nhiều rồi, giờ vừa nằm xuống đã lần nữa thấy buồn ngủ.

Lý Nghiêm Hi đợi đến khi cậu nhắm mắt, hô hấp đều đều rồi mới đưa tay cẩn thận chỉnh lại góc chăn cho cậu, sau đó chầm chậm quay về sô-pha ngồi xuống, đèn trần đã tắt, chỉ để lại ngọn đèn nhỏ trên tường, ánh sáng nhàn nhạt rọi xuống gương mặt ngủ yên của cậu thiếu niên ấy, vẽ nên một vầng sáng yên tĩnh mệ hoặc lòng người, anh gần như nhìn đến mê mẩn, trong đôi mắt ánh lên tia sáng khi sâu khi nhạt, tựa như bầu trời đầy sao, chợt sáng chợt tắt không đồng đều.

Sáng hôm sau, Ninh Thư mở mắt ra, không biết có phải là do đêm qua ngủ rất ngon hay không mà giờ đây cả người cậu thoải mái cực kỳ.

Vừa ngồi dậy thì cửa phòng đã bị đẩy ra, người đàn ông khôi ngô xách một túi đồ to đứng ngay cửa, nhìn cậu và nói: “Dậy vừa đúng lúc.”

Ninh Thư còn chưa hiểu tại sao, đã thấy người nọ bước lại gần cậu, đặt túi plastic lên bàn, sau đó vừa lấy hộp thức ăn sáng từ trong ra vừa hỏi: “Thế nào rồi?”

“Đã không sao rồi.” Ninh Thư cười trả lời anh, đoạn nhìn cả đống thức ăn trước mặt, “Anh mua nhiều như vậy sao mà ăn cho hết?”

Lý Nghiêm Hi tách đôi đũa duy nhất ra rồi đưa cho cậu, “Ăn không hết thì kêu Nham Cánh qua đây, có cậu ta sẽ không lãng phí.”

Ninh Thư căn cắn đầu đũa, hoàn toàn không nghĩ ra dáng người không tính là mạnh mẽ của Nham Cánh thì có thể ăn được nhiều bao nhiêu, nhìn bộ dạng tự hỏi của cậu, Lý Nghiêm Hi bật cười, “Nham Cánh trước đây có một nickname.”

“Nickname gì cơ?”

“Dạ dày không đáy, cậu ta lúc còn nhỏ cực kì thích ăn, sức ăn của cậu ta còn hơn cả ba người lớn gộp lại, chỉ là khi đó cậu ta rất béo, có ăn nhiều hơn cũng không có gì lạ, không ngờ tới giờ vẫn còn thích ăn nhiều như vậy.” Lúc Lý Nghiêm Hi nói chuyện, ánh mắt có hơi nhướng lên, dường như là đang nhớ tới chuyện trước kia, xúc cảm trong mắt anh cũng trở nên chói mắt đến lạ.

Ninh Thư im lặng lắng nghe, đột nhiên rất muốn biết những chuyện trước kia của họ, nhất định là rất thú vị nhỉ?

Thơ ấu của cậu tựa như bức tượng thần Vệ Nữ đã mất đi hai cánh tay, là thứ không hoàn chỉnh, mẹ bỏ ra đi, cha lại bận bịu công việc không rảnh lo cho cậu, không có đứa trẻ nào muốn chơi với cậu, mỗi một lần Ninh Thư đều chỉ có thể ngồi xổm trong một góc nhìn những đứa trẻ cùng tuổi chơi đùa. Cậu cũng không phải là đặc biệt muốn chơi mấy trò đó, chỉ là muốn cảm nhận cái cảm giác được chơi với bạn cùng tuổi mà thôi, thứ cảm giác đó cậu chưa từng một lần được trải qua, nên mới càng thêm ước ao những người có được tình bạn từ nhỏ đến lớn như vậy.

Tỷ như Lý Nghiêm Hi trước mặt cậu đây, người đàn ông này dù là nhìn từ góc nhìn của ai đi chăng nữa cũng vẫn là một viên kiêm cương sáng chói.

Dưới vẻ ngoài hoa lệ ấy là nét tinh tế cùng hoàn hảo không cách nào chê được.

Sự hiện diện ấy càng khiến cậu ý thức rõ hơn về sự nhỏ bé, tầm thường cùng với yếu đuối được tô vẽ vô cùng sinh động trong con người mình.

“Vậy rồi sao anh ta lại gầy được như bây giờ?” Ninh Thư tò mò hỏi, vẻ mặt Lý Nghiêm Hi trong phút chốc cứng lại, đoạn cười giải thích: “Sau này xảy ra một việc, thế là cậu ta trở thành như bây giờ.”

Ninh Thư nhận ra là Lý Nghiêm Hi đang qua loa chuyển đề tài, cũng hiểu được đây nhất định là một câu chuyện dài, thế nhưng đối phương không muốn nói ra, cậu cũng bèn ngậm miệng không hỏi nữa.

Sau khi hai người giải quyết xong bữa sáng, Lý Nghiêm Hi đưa cậu rời khỏi bệnh viện, bước chân mùa đông đã đến gần, gió cũng dần trở nên rét buốt, thái dương luôn tránh ở sau tầng mây không chịu xuất hiện, để mặc cho đám mây đen âm u diễu võ giương oai trên bầu trời. Đứng trước cửa chính của bệnh viện, cậu thất thần nhìn về phía chân trời xa xôi kia, cả không trung mờ tối, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của ánh mặt trời.

Sau đó, cậu bỗng dưng nói: “Tôi đang nghĩ, tấm biên lai mượn tiền kia chắc phải cộng thêm một khoản vào mới được.”

Cậu thình lình lên tiếng khiến cho lòng người đàn ông phía sau nao nao, lập tức tiếp lời cậu: “Em té xỉu ở Thiên Dương, thế nên tất cả chi phí điều trị cho em đương nhiên là do Thiên Dương chi trả, em không cần phải để ý.”

Ninh Thư mím môi, “Tôi cứ luôn cảm thấy mình thiếu anh rất nhiều.”

Lý Nghiêm Hi đứng ngay phía sau không nói thêm gì, chỉ là đột nhiên bước lên ôm lấy vai cậu, “Không phải em nói chúng ta là bạn sao? Là bạn thì không nên cố chấp với mấy việc nhỏ như vậy.”

Bàn tay trên vai mình ấm áp đến vậy, ở ngay đầu đông như lúc bây giờ tựa như ánh dương quang rọi đến sâu thẳm đáy lòng cậu, nhen nhóm đốm lửa rung động vốn đã bị cậu quên lãng, ngay khoảnh khắc này đây, cậu dường như muốn bắt ngay lấy người đàn ông này mà nói ra toàn bộ nỗi lòng.

Cậu không nhớ là mình có nói ra câu nói bọn họ là bạn bè bao giờ, bởi vì, còn hơn là loại định vị bạn bè này, cái cậu muốn còn hơn thứ đó rất rất nhiều.

Lý Nghiêm Hi dẫn Ninh Thư lên xe mình, nổ máy rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

“Hai ngày này em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, trường học hay chỗ làm không cần phải đi, công ty cũng tạm thời đừng tới, trước dưỡng bệnh cho khỏe đã rồi tính sau.”

Ninh Thư vốn đang nhắm mắt, nghe xong lời này bèn nhìn về phía người đàn ông đang dặn dò mình, “Tôi không sao mà, hôm qua đã nghỉ cả ngày rồi.”

Lý Nghiêm Hi không nhìn cậu, tay vẫn đang cầm tay lái, trong giọng nói là sự kiên quyết rõ ràng, “Chuyện này cứ quyết định vậy đi, em đừng để tôi lo lắng.”

Câu nói này khiến lời từ chối cậu vừa định thốt ra cũng phải nuốt lại.

Lo lắng mà anh nói ra mang theo sự tự nhiên mà thỏa đáng đến thế, nghe ra không chút quanh co, Ninh Thư bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, có dằn thế nào cũng không dằn lại được, tiếng tim đập tựa như tiếng sấm nổ vang, dội thẳng từng tiếng rung trời bên trong không gian xe yên ắng.

Cậu lén nhìn sang người đang lái xe bên cạnh, sau khi xác định đối phương không chú ý tới mới khẽ thở phào.

Cửa chính nhà họ Ninh đã gần ngay trước mắt, Ninh Thư thoáng nhìn căn nhà đã cũ nát không thể tả kia, thình lình lên tiếng, “Lý Nghiêm Hi, sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

Cậu đã luyện tập cái tên này vô số lần trong đầu, nhưng không có lần nào là thấp thỏm không yên như lần này, trong trí nhớ thì đây là lần đầu tiên cậu gọi thẳng tên người này ngay trước mặt, tâm trạng căng thẳng đến độ không nói nên lời, người bên cạnh dường như cũng vì lần đầu tiên nghe được đối phương gọi thẳng tên mình mà trở nên sửng sốt hồi lâu, sau đó ánh mắt khẽ cong nên hình dạng thật đẹp mắt, nói: “Bởi vì em đáng giá được người khác đối tốt.”

Dù rằng đây là đáp án mà cậu đã đoán trước được, thế nhưng chính tai nghe anh nói như vậy, cậu vẫn cảm thấy mất mát.

Ninh Thư nhìn anh, cất giọng chân thành, “Cám ơn anh.”

“Ngốc.” Người nọ đưa tay xoa đầu cậu, trong đôi mắt đượm nét yêu chiều.

Ninh Thư cúi đầu, càng lúc cậu càng quen với những cử chỉ thân mật như vậy của đối phương rồi, đoạn mới mở cửa xuống xe, đứng ở bên cạnh cửa nói lời tạm biệt với anh, đoạn xoay người đi vào nhà. Ánh mắt người đàn ông ngồi trên ghế lái vẫn mãi đuổi theo bóng dáng mảnh khảnh ấy, cho đến khi không còn nhìn thấy mới thu hồi tầm mắt.

Di động trong túi quần đột ngột rung chuông, Lý Nghiêm Hi nhìu mày nhìn tên người gọi trên màn hình rồi mới bắc máy, bên kia đầu dây ngay lập tức vang lên tiếng một người nữ sinh: “Anh, tính chiếm hữu của anh mạnh quá rồi đó! Người ta bây giờ còn chưa phải là gì của anh đâu, vậy mà anh đã không muốn cho người khác nhìn rồi!”

Trên gương mặt Lý Nghiêm Hi lộ ra nét cười, anh nhẹ giọng: “Em ấy bây giờ cần được nghỉ ngơi, vài ngày nữa về công ty đi tha hồ em nhìn cho đủ.”

“Có lộn hay không đây!” Đối phương nóng nảy.

Mặc kệ người bên kia giận đến nghiến răng nghiến lợi, Lý Nghiêm Hi cười ngắt điện thoại, sau đó mang theo tâm trạng sung sướng khởi động xe rời đi.