Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 28: C28



Trong từ đường, một vị phụ nhân ung dung hoa quý đang đứng trước bài vị: “Quỳ xuống.”

“Dạ, tổ mẫu.” Chử Xu Hoa nhấp miệng kéo cái chân tật của mình, quỳ xuống đệm mềm.

Lão phu nhân đang đứng đúng là tổ mẫu của Chử Xu Hoa, bà nhìn Chử Xu Hoa nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã biết sai chưa?”

Chử Xu Hoa thấp giọng nói: “Dạ, cháu gái biết sai rồi.”

Nàng không nên xé rách mặt với tên Sở Văn Lâm còn chưa có vết nhơ nào đó ngay trong đêm thành hôn, là nàng quá mức lỗ m ãng xúc động, nhưng nàng không hối hận, cũng không muốn dẫm lên vết xe đổ lần nữa

Lão thái thái thở dài: “Con nói xem, ta phải nói con sao bây giờ, hiện giờ cả kinh thành đều đang bàn tán sau lưng của con đó.”

“Tổ mẫu, cháu gái không để bụng. Nếu sau này con gả không ra, con liền hầu hạ người cả đời, sau đó xuất gia làm ni cô.”

Nghe nàng nói vậy, lão thái thái vội vàng che miệng nàng: “Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, ngẩng đầu ba thước có thần minh con có hiểu hay không.”

Chử Xu Hoa giương mắt nhìn bà, bất đắc dĩ gật đầu.

“Được rồi, con cứ tư quá ở nơi này trước đi, lát nữa ta sai người đưa đồ ăn cho con. Có Thế tử ca ca của con ở đây, con chắc chắn lại có một mối hôn tốt thôi.” Lão thái thái vuốt tóc nàng, nhẹ giọng nói.

Kỳ thật bà cũng không muốn phạt nàng, đây là cháu gái được bà nuôi dưới gối từ nhỏ, sao có thể nhẫn tâm, nhưng ——

Bà nhớ lại ánh mắt lạnh lùng kia của Chử Tu Diễn, thở dài thật sâu.

“Không quy củ thì không thành người.”


Đây là lời trưởng tôn của bà đã nói cho bà nghe.

Sau khi Sở Văn Lâm trở lại Chử phủ, liền phát hiện khi toàn bộ nô bộc trong phủ nhìn thấy y đều hành lễ vấn an.

Kỳ thật bọn họ đều là người có ánh mắt nhất, nếu nói bọn họ chỉ có ba phần cung kính với mấy tiểu thư thiếu gia con vợ lẽ hay con dòng bên, thì phải có đến mười phần đối với những người bên cạnh Chử Tu Diễn.

Y nổi bật như vậy, đương nhiên cũng có người thấy y ngứa răng.

“Một người ngoài thế nhưng còn tôn quý hơn cả chúng ta sao.” Tôn thị tứ phòng nhìn cảnh tượng kia, trong lòng chua lòm, nhịn không được nhéo lỗ tai con trai Tu Vị của mình: “Đã dặn ngươi phải thân cận với Thế tử ca ca của ngươi chút, ngươi cứ mãi không nghe, bây giờ thì tốt rồi, nhìn xem, một tên xuất thân từ nông thôn còn tốt hơn ngươi nhiều.”

“Ai nha đau, mẹ, việc này sao có thể trách con, con ngay cả sân của Thế tử ca ca cũng đâu thể lại gần.” Tu Vị xoa lỗ tai của mình oán giận nói, ngũ phòng bên cạnh cũng tới khuyên: “Thôi được rồi, tẩu tẩu buông tha Tu Vị đi. Mấy việc này còn phải xem tạo hóa nữa mà.”

“Ai, ta đây cũng là suy nghĩ vì tiền đồ của nó. Ngươi nhìn Chử Xu Hoa mà xem, lanh lợi biết bao nhiêu, nhưng vừa cãi nhau ly hôn với tên Sở Văn Lâm này xong, liền bị giam vào từ đường diện bích tư quá. Nói là lão thái thái ra mặt giáo huấn, nhưng sự thật thì ai biết chứ.”

Các nàng lại không phải không biết, lão thái thái thương con thứ hai của bà nhất, nên cũng yêu thương vị cháu gái này nhiều hơn, nếu không phải Chử Tu Diễn đã nói gì đó, sao bà nỡ trừng phạt nàng chứ.

“Con bé Xu Hoa kia cũng không biết bị sao, một hai phải bỏ chồng rồi lại không đưa ra được lý do gì chính đáng, đương nhiên đuối lý rồi.”

Hai nữ nhân cứ nói chuyện phiếm hết một chén trà nhỏ, trời cũng đã tối xuống.

——

Sở Văn Lâm ăn cơm xong liền ở trong phòng mình chép kinh sử, nhưng sổ sách phải chép trong mấy ngày lúc này chỉ có mấy canh giờ sao có thể chép xong, y viết đến khi tiếng gõ canh vang lên, vẫn chỉ mới có một phần ba, rơi vào đường cùng, y chỉ có thể quyết định thức suốt đêm.

Để tránh ngủ quên, y còn mở cửa sổ, để gió lạnh thổi vào cho càng dễ tỉnh táo.


Có điều bàn trong phòng này vốn dùng để uống trà, tay chân y không cách nào duỗi thẳng nên có chút bất tiện, viết một lát liền mệt.

Ban đêm, gió dần to lên, lúc Sở Văn Lâm đông lạnh đến sắp chịu không nổi, lại nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm của Tranh Việt: “Sở công tử, Thế tử mời ngài qua.”

Nghi hoặc một chớp mắt, Sở Văn Lâm liền tới Thanh Vân Trai.

Y bước vào phòng, trong không khí vẫn có một cổ mùi hương thoang thoảng như cũ, vô cùng dễ ngửi: “Thế tử.”

Chử Tu Diễn đang cầm một quyển sách ỷ trên ghế dựa cạnh án thư, nghe thanh âm liền giương mắt nhìn y: “Sao đã muộn vẫn còn chưa ngủ?”

Sở Văn Lâm nhu thuận trả lời: “Còn chưa hoàn thành nhiệm vụ do giáo tập giao cho, tự nhiên không dám ngủ. Nhưng thức đêm không tốt cho cơ thể, Thế tử ngài vẫn nên nghỉ sớm một chút thì tốt hơn.”

Chử Tu Diễn cười khẽ một tiếng, ánh mắt chậm rãi xẹt qua khuôn mặt y, thong thả nói: “Ngươi nói phải.”

Hắn khẽ nâng cằm, nhìn về phía Tranh Việt: “Nhà kề hẹp hòi không tiện cho viết lách, ngươi cầm kinh thư đến đây viết đi.”

Tranh Việt gật đầu ra khỏi Thanh Vân Trai, sau đó cầm hết bút mực của Sở Văn Lâm về.

Ánh nến bên đây sáng hơn bên kia, đọc chữ cũng không còn khó khăn, Sở Văn Lâm đương nhiên không cự tuyệt.

Vị trí của hai người bất quá chỉ cách nửa cái bàn, khi Sở Văn Lâm đang múa bút thành văn, Chử Tu Diễn liền dựa vào lưng ghế, mu bàn tay chống cằm, ánh mắt như suy tư gì nhìn hình dáng dưới ánh đèn mờ nhạt lại có vẻ phá lệ nhu hòa của Sở Văn Lâm.

Sau một lúc lâu, Sở Văn Lâm rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu lên, cẩn thận dò hỏi: “Có gì không ổn sao?”


Chử Tu Diễn đang nhìn mắt y, thoáng híp mắt nói: “Ta thế nhưng không phát hiện ngươi còn có một nốt ruồi ở đây.”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Chử Tu Diễn giơ tay liền có thể chạm vào khóe mắt y, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua, mang theo chút ngứa ngáy.

Sở Văn Lâm ngây ngẩn cả người, lại không hề né tránh.

Một lát sau, Chử Tu Diễn rũ mắt, thu tay lại: “Ngươi tiếp tục đi.”

Than lửa trong phòng đang vượng, ấm áp dễ chịu, Sở Văn Lâm trấn định lại, nhưng chép nửa canh giờ liền bắt đầu có chút mệt nhọc.

Trong lúc lơ đãng nghiêng đầu, y liền thấy Chử Tu Diễn dựa vào lưng ghế chống sườn mặt giống như đã ngủ rồi.

Y nhìn bên ngoài, không thấy Tranh Việt đâu, cũng không biết gã đi đâu rồi.

Sở Văn Lâm đành phải đứng dậy đến cạnh Chử Tu Diễn, khom lưng bế hắn lên, lại phát hiện cơ thể hắn uyển chuyển nhẹ nhàng ngoài dự đoán.

Y vòng qua tầng tầng màn lụa, nhẹ nhàng đặt Chử Tu Diễn lên chiếc sụp trong phòng.

Nhưng y đặt hắn xuống còn chưa kịp rời tay, Chử Tu Diễn liền mở mắt.

Sở Văn Lâm bị hắn bắt gặp liền ngây ngốc, hơn nữa y và hắn còn đang trong tư thế ái muội như vậy, liền không khỏi vội vàng giải thích: “Thế tử, ta thấy ngươi đã ngủ ——”

Chử Tu Diễn chăm chú nhìn y, ôm cổ y chậm rãi dựa lại gần, tiến đến bên cổ y, thấp giọng nói: “Trên người ngươi hình như rất thơm.”

“Thế tử thơm mới đúng.” Sở Văn Lâm nhớ tới loại hương khí lạnh lẽo mà y ngửi được trên người Chử Tu Diễn lần trước, buột miệng thốt ra, nhận ra mình lỡ lời mới vội vàng cúi đầu: “Ta nói lỡ.”

Chử Tu Diễn cong môi, hạ người xuống: “Không sao.”

Sở Văn Lâm quay lại chỗ ngồi, xuyên thấu qua màn lụa mông lung, Chử Tu Diễn nhìn thân ảnh đoan chính ngồi bên án thư của y, ánh mắt trầm xuống.


Sớm hôm sau, Tranh Việt nhẹ chân chạy vào Thanh Vân Trai: “Thế tử. Chuyện ngài phân phó thủ hạ của chúng ta đã điều tra rõ rồi. Là con trai út của Ninh gia, hôm qua ở Thứ Thường Quán đã hắt mực nước lên kinh sử Sở công tử sao chép.”

Chử Tu Diễn đang đứng trước người Sở Văn Lâm, ngón tay vén một lọn tóc của y lên: “Ta nhớ giáo tập của Thứ Thường Quán có chút quan hệ với Ninh gia.”

“Vâng, vị giáo tập kia là dượng của Ninh Tử Sơn, thường ngày cũng hay bao che gã, Sở công tử cũng phải chịu không ít thiệt thòi.”

Chử Tu Diễn liếc Sở Văn Lâm đang tựa trên bàn sách một cái, thấy hình như y đã sắp tỉnh: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Bên này Sở Văn Lâm chống tay ngồi dậy, đầu óc còn có chút mơ hồ, trên mặt mang theo chút vết đỏ do lề sách áp lên.

Dần dần, thần chí bắt đầu rõ ràng lên, y đột nhiên mở to hai mắt.

Không xong, hình như y, vẫn chưa chép đủ.

Lúc y đang vô cùng đau đầu, Chử Tu Diễn liền lại gần lấy một tờ giấy có gia ấn của Chử thị từ bên cạnh ra, tùy tay cầm bút lông, nước chảy mây trôi viết xuống một chữ “Diễn”, tiêu sái phiêu dật, uyển nhược kinh long.

Hắn biểu tình đạm nhiên đặt tờ giấy này trước mặt y: “Thế này, sẽ không có ai nói ngươi làm sai nữa.”

Sở Văn Lâm cầm tờ giấy, ngơ ngác nhìn mấy lần.

Nếu sớm biết có tấm kim bài miễn tử này, y đã không chép rồi.

“Còn nữa, nếu ngươi muốn dùng Thanh Vân Trai thì cứ dùng đi, không cần báo cho ta.” Thanh Vân Trai vốn là thư phòng, phòng ngủ của Chử Tu Diễn cũng không phải ở đây, bởi vì hắn thường bị mất ngủ, nên liền ở lại Thanh Vân Trai nghỉ tạm.

Lúc này Sở Văn Lâm đã tỉnh táo hơn chút, đứng dậy lui ra sau cúi người thi lễ nói: “Ân tình của Thế tử, Văn Lâm nhất định khắc ghi trong tâm khảm.”

Chử Tu Diễn mỉm cười nhìn y, giơ tay khoác một tấm áo lông cáo lên người y, ngón tay vô cùng tự nhiên trượt xuống nắm hệ mang buộc lại: “Hôm nay gió to, cần chú ý phòng lạnh. Ta đã sai người chuẩn bị quần áo mùa đông cho ngươi, không lâu liền có thể đưa tới. Nếu ngươi không chê, hôm nay mặc tạm đồ của ta đi vậy.”

Sở Văn Lâm không khỏi ngẩng đầu nhìn Chử Tu Diễn một cái, chậm rãi nói một câu: “Đa tạ Thế tử.”