Nhiễm Sương

Chương 77: Kết ngày (Bốn)



Nữ tử trên cao đường đứng lên, đi về trước mấy bước, chăm chú nhìn Tư Kính: "Ngươi muốn giao dịch gì với ta?"

"Ta thả cô ra ngoài, cô giúp ta gây chút loạn lạc, như thế cũng không khó nhỉ?"

"Gây loạn?" Đôi mắt nữ tử dịu dàng, nhưng đã qua trăm năm bị giam cầm, ẩn chứa trong đó vẫn là cảnh giác rất sâu.

"Chuyện này không khó, ta cũng không tổn thương cô. Còn muốn rời nơi đây hay không, có lại tự do, còn phải nhờ vào suy tính của cô."

Nữ tử giơ tay lên, nhìn ngón tay của mình chăm chú, ẩn ký đỏ tươi trên đó tựa như cái gọi là tín ngưỡng của người Ninh Tri, tình nguyện thành kính dâng lên sinh mệnh.

Nàng hơi cong môi, cười khẽ nói: "Ta đáp ứng ngươi."

Tư Kính cũng cười nhạt, tiếp đó nhìn sang Thương Từ Hàn.

Lúc này Thương Từ Hàn mới ý thức được, bản thân cũng bị Tư Kính tính toán trong kế hoạch của hắn lần này.

Kết giới trước nữ tử này, hắn liếc mắt đã nhận ra trận pháp giam cầm. Dù bùa pháp bình thương không thể phá, nhưng kiếm trong tay hắn, chỉ cần một nháy mắt có thể phá trận.

"Đây là giao dịch của ngươi và nàng ta, có liên quan gì đến ta chứ?"

"Nếu đã đến rồi, tiện tay thôi, sao ngươi không làm đi?"

Thương Từ Hàn biết hắn không có lựa chọn, cảm giác nhiều lần bị lợi dụng thực sự rất không tốt. Hắn rủ mắt xuống, không thèm nói chuyện.

"Từ Hàn." Thương Chiết Sương gọi.

Nhưng lời nàng chưa nói ra, kiếm trên thắt lưng Thương Từ Hàn đã trực tiếp bay ra khỏi vỏ, chỉ một nhát đã phá vỡ vòng hào quang nhàn nhạt kia.

"Tỷ tỷ biết kế hoạch của Tư Kính à..." Hắn nhẹ giọng mở miệng, sau đó cười tự giễu, "Dù trong mắt ai trong các người, từ đầu đến cuối ta đều là thanh đao có thể lợi dụng nhỉ? Các người, chỉ là thời thời khắc khắc tính toán ta."

Đôi mắt của hắn giống như mưa rền sấm dữ, cuồn cuộn sát khí, hắn thu lại kiếm vào vỏ.

"Lúc đầu ta tưởng rằng Tư Kính thật sự muốn vun đắp tình cảm cho ta và tỷ tỷ, nhưng từng chuyện một xảy ra, rõ ràng đều trong kế hoạch của ngươi. Kỳ thật ta và tỷ tỷ thế nào, đối với ngươi mà nói đều chỉ là chuyện vụn vặt."

Thương Từ Hàn đối mắt với đôi mắt băng lãnh của Tư Kính, đôi mắt vẫn ôn nhu như lúc ban đầu, không bắt gặp một tia tính toán nào, cũng xác thực không chứa tình cảm.

"Thương công tử lý giải như thế, thì hết thảy đây đều là đơn thuần vì tình cảm giữa tỷ đệ các người, không khỏi quá dối trá đi. Người như ta, từ trước đến giờ sẽ không bỏ qua lợi ích."

Thương Chiết Sương biết Tư Kính nói không sai, nàng biết Tư Kính không muốn lừa gạt Thương Từ Hàn mới trực tiếp nói ra suy nghĩ của bản thân, lại quên rằng với tính tình của Thương Từ Hàn mẫn cảm như vậy, nhất định sẽ không suy nghĩ sâu xa hơn, ngược lại sẽ vì cảm xúc mà chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài.

Quả nhiên, mặt Thương Từ Hàn hiện lên vẻ lo lắng, đôi mắt lạnh lẽo tựa như chạm phải một tầng băng cứng, sau đó hắn nhảy lên không trung, biến mất trước mặt hai người.

"Niệm nhi." Thương Chiết Sương biết tuy tính của Thương Từ Hàn rất trẻ con, cũng sẽ không làm hỏng đại cục của bọn họ. Nhưng nàng vẫn còn thấy có chút không yên lòng, gấp gáp gọi Niệm nhi đuổi theo.

Nhìn theo thân ảnh Niệm nhi biến mất cùng với Thương Từ Hàn, Tư Kính xoay đầu nhìn nàng, nói: "Lần này ta làm việc thật sự không thỏa đáng."

"Huynh không sai." Thương Chiết Sương lắc đầu, mặt mày hơi ủ rũ, "Từ Hàn không phải là tiểu hài tử, mọi chuyện không phải đều theo ý đệ ấy. Huynh biết đệ ấy luôn hiếu thắng, lúc đầu có chút xấu hổ với huynh, sau đó lại phát hiện, kì thực huynh lợi dụng mình mới không thể tiếp nhận được, đây là chuyện bình thường. Đợi đệ ấy suy nghĩ rõ ràng sẽ không trách nữa."

"Chiết Sương nhìn thật thoáng." Ánh mắt Tư Kính ngưng tụ trên gương mặt Thương Chiết Sương một lát, bên môi nở một nụ cười, đáy mắt băng lãnh cũng thoáng hiện ra vẻ ấm áp.

Kết giới đã phá, nữ tử trước cao đường chậm rãi đến trước mặt bọn họ.

Nàng duỗi cánh tay trắng nõn chạm vào vách ngọc thạch, cảm nhận được hơi lạnh trên đó, ánh mắt tựa như một cơn mưa hoa, rơi xuống tán loạn.

"Rốt cuộc đã qua mấy trăm năm... Ngay cả chính ta cũng không nhớ rõ." Nàng xoay đầu nhìn về phía Tư Kính, thản nhiên nói, "Ta cần phải làm gì?"

"Việc cô cần làm rất đơn giản..." Màu mắt Tư Kính đột nhiên trở nên xa xăm, trống trải, sâu thẳm khó lường, "Cô chỉ cần xuất hiện trước mặt người Ninh Tri, để bọn họ tin tưởng cô sẽ thực sự rời khỏi Ninh Tri, về sau không muốn tiếp tục xuất hiện trước mặt đám người đó nữa."

"Chỉ đơn giản như vậy?" Trên mặt nữ tử vẫn còn nghi ngờ.

Tư Kính nghiêng đầu nhìn nàng ta, nói khẽ: "Cô nương đã trải qua những chuyện này, tất nhiên cũng nên biết, dù là hung thần hay thiện thần như cô nương, bị ép thành Thần Minh, đều không phải thứ đáng sợ. Mà lợi dụng của ta từ đầu chí cuối cũng chỉ có sự sợ hãi cùng tôn kính của mọi người đối với các người. Đây mới là thứ ta cần có."

Đôi môi anh đào của nữ tử cong lên, ánh mắt hơi trầm xuống: "Đúng thế."

"Bọn ta không tiện hiện thân, sẽ ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó, còn hết thảy phải phiền đến cô nương. Đợi đến khi người Ninh Tri thấy được cô, là cô nương có thể tự động rời đi."

Ngọn đèn chong cùng vật gia dụng đều được thu hồi, nhìn lại, yên tĩnh tựa như đầm nước xanh biêng biếc, vết máu quỷ dị cũng biến thành một mảnh an bình.

Có người Ninh Tri mặc phục sức cúng tế vội vàng đi ngang, bóng lưng nhanh chóng biến thành một chấm nhỏ mơ hồ, biến mất giữa rừng rậm.

Trận gió thổi đến từ rừng sâu, chim tước vỗ cánh, từng đàn bay đến từ nơi xa xôi.

Người Ninh Tri cầm tế phẩm sững sờ, nhìn về nơi gió thổi đến.

Khuôn mặt nữ tử tựa như tranh, thần sắc trang nghiêm, toàn thân vũ y bước tới từ trên mây, thân mình bao quanh bởi một vầng kim quang nhàn nhạt.

"Thần! Là Thần Minh!"

Người Ninh Tri dẫn đầu thấy rõ bỗng quỳ xuống, dù ngã sạp xuống đất cũng không ngăn lại sự run rẩy. Máu trong thân thể của hắn đột nhiên sôi trào, đầu óc dần trống rỗng.

Người đứng sau từng người một quỳ xuống, bãi cỏ ở rừng rậm này vẻn vẹn chỉ có một đoạn ngắn, đã nháo nhác người Ninh Tri quỳ đầy đất.

Bọn họ quỳ phục trên đất, không ai dám nhìn thần sắc trên mặt nữ tử, tất nhiên cũng sẽ không phát giác được, "Thần Minh" mà bọn hắn thờ phụng, trong mắt đều ấn chứa mỉa mai cùng hận ý.

Nàng bay giữa không trung, nhìn người Ninh Tri trăm ngàn năm qua đã "thờ phụng" nàng, xì khẽ một tiếng nói: "Ta sẽ trở về Không vực."

Cứ như thế, sáu chữ cực kỳ đơn giản tựa như một tia sấm sét đánh vào những người Ninh Tri tràn đầy tín ngưỡng.

Bọn họ bối rối đứng lên, nhìn nàng không thể tin được; có kẻ bi thương rơi lệ; có người hô to trời muốn diệt Ninh Tri; thậm chí có kẻ đập đầu xuống đất, cam nguyện dùng cái chết để giữ nàng lại.

Nhưng nữ tử vẫn lặng im nhìn đám người Ninh Tri loạn lạc, mỉa mai cùng hận ý trong mắt dầng biến thành ý cười vui vẻ.

Nàng vung tay áo, xuyên qua màn sương đen kịt, giống như thần chỉ phó nguyệt, chớp mắt tiêu tán trước mắt người Ninh Tri.

Không biết có phải ảo giác hay không, chân trời Ninh Tri dần u ám trong nháy mắt, người Ninh Tri từ nơi ở nháo nhào chạy ra. Có đám tập hợp một chỗ, có đám ôm lẫn nhau, ngâm nga đọc câu ca dao cùng chú thuật được lưu truyền.

Thương Chiết Sương cùng Tư Kính đứng ở nơi xa hơn, nhìn chằm chằm trận địa chạy bằng khí này đối với bọn họ chỉ là rất nhỏ, nhưng đối với Ninh Tri chẳng khác nào long trời lở đất.

Ánh mắt Thương Chiết Sương hơi chớp chớp, nghiêng mình hỏi nhỏ Tư Kính: "Huynh nói xem, sau khi phá hủy tín ngưỡng của bọn họ, người Ninh Tri sẽ phải dùng thứ gì để chống đỡ đây?"

Ánh mắt Tư Kính tựa như nước trà mới trong vắt, không chút tơ vương mà ôn nhuận: "Giống như lúc trước Ninh Tri gặp thiên tai, trôi dạt khắp nơi mới có thể tìm được một tín ngưỡng để chống đỡ tiếp. Huống hồ, dạng tín ngưỡng này vốn là sai lầm, cần gì phải kéo dài. Người luôn phải sống, lý do cũng rất nhiều, không thể thiếu đi cái này là chết được."

"Đúng vậy..." Thương Chiết Sương hạ mi xuống, dường như nghĩ đến điều gì, nàng nâng mắt nhìn hắn hỏi, "Vậy huynh có thể cũng tìm một lý do, tín ngưỡng để sống tiếp hay không?"

Tư Kính biết, ánh mắt xinh đẹp của Thương Chiết Sương ngày xưa rất ít khi như lúc này, hừng hực mà kiên định, xán lạn như minh hỏa. Nhưng bản thân ở trước mặt nàng, lại tựa như cái chuông cổ trong núi xanh, yên lặng suốt trăm năm, dù nàng có gõ thế nào cũng không thể phát ra tiếng vang.

Hắn bình tĩnh lại, nhớ tới mình ở Cựu Giang thành trải qua cùng thân ảnh ẩn sau màn đạo kim sắc kia.

Nếu xử lý xong chuyện này, đối mặt trực diện với nàng, mình thật sự có phần thắng sao?

Đời này hắn bày mưu tính kế, lại tính sai mất một người, đứng ở bên ngoài bàn cờ của hắn, bất bại đến thế.

***

Vừa qua một năm, Không vực đáng lẽ nên huyên náo nhất, nhưng sau khi một trận tuyết rơi xuống, phồn hoa lúc xưa tựa như bị nó vùi lấp, biến mất vô tích.

Các tửu lâu, quán trà đột nhiên bay ra một tin tức, càng khủng bố và lạnh thấu xương hơn cả ngày đông giá rét.

__Hung thần Ninh Tri được thả ra.

"Nghe nói hung thần đó ba đầu sáu tay, trên cổ mang xương người, trên tay mang đôi mắt, khoác lên tấm da người! Thấy một người giết một người, đồng tử như máu, răng nanh như hổ!"

"Ngươi đừng nói mò! Ta có biểu muội của bằng hữu phương xa có bằng hữu là người Ninh Tri nói, hung thần đó là một nữ tử xinh đẹp, chuyên chọn những kẻ xấu xa mà ra tay, hút nhân khí, phá khí dương! Nghe nói nam tử gặp hung thần đều bị ép thành bộ thây khô!"

"Thật sao? Nhưng cái này không giống như lúc ta nghe nhỉ?"

"Trời... Chả thèm quan tâm dáng vẻ hung thần Ninh Tri rốt cuộc thế nào, chắc hẳn không phải loại lương thiện, nên là lẩn tránh trong nhà đi. Vạn nhất chạm mặt, chết ngay không thể ngờ đâu."

"Ồ, ngươi nói cũng có lý. Chỉ là tất cả mọi người vì hung thần này trốn hẳn trong nhà cầu thần bái Phật, nước lên thì thuyền lên, giá cả tăng cao, thu nhập cũng tiêu điều."

"Trước hết nhịn một thời gian đi, dân chúng thấp cổ bé họng như chúng ta nào có biện pháp gì? Thế gia trong Không Vực không ít, chắc chắn sẽ có người vì lợi ích của mình mà tìm cách xua đuổi hung thần này."

...

Thương Chiết Sương cùng Tư Kính ngồi trong nhã gian trà lâu, sau khi dỏng tai lên đám người nghị luận ầm ĩ.

Thương Chiết Sương bưng một chén trà nhài Tư Kính đặc biệt pha chế cho nàng, không hề đắng chát, nàng nhấp một ngụm nói: "Tư gia chủ khống chế tin đồn lưu truyền trong nhân gian thật sự tuyệt diệu, viện mấy hoang ngôn, diễn mấy trận hí đã khiến toàn bộ người Không vực đều bị huynh đùa nghịch."

"Kỳ thật để Ninh gia phục hưng, ta đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ là thiếu đi một thời cơ. Đợi sau khi chuyện hung thần này khiến lòng người hoang mang, rồi dùng thế lực Tư gia kiềm chế. Còn các thế gia, để bọn họ mâu thuẫn nội bộ, ốc còn không mang nổi mình ốc, không có tâm tư điều tra chuyện bên ngoài. Cuối cùng nhờ đến Hà Giang Dẫn diễn một màn giết 'Hung thần', đưa Ninh gia trở lại cao vị như xưa."

"Vậy thì Ninh gia không chỉ khôi phục huy hoàng mấy chục năm trước, thậm chí... Còn có thể lưu danh vạn cổ trong tâm trí người dân Không vực."

Thương Chiết Sương hững hờ nói tiếp, nhìn chằm chằm vào Tư Kính.

Nếu đã trả hết nợ cho Ninh Triều Mộ, tất cả kế hoạch cũng đã bày ra hoàn hảo, liệu huynh sẽ bắt đầu suy nghĩ cho chính mình hay không đây?